Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 125

Chương 125

Vương Ngọc San khiếp sợ nhìn video, click tạm dừng, cố định hình ảnh ở mấy đứa con trong video.

sau đó cô ta lại lấy bức ảnh của Tiêu Khôn Hoằng ra, bắt đầu so sánh.

Hơn mười phút sau, Vương Ngọc San mới phục hồi tinh thần lại, đây đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao ba người con ở trong video kia lại có một đứa khá giống với Tiêu Khôn Hoằng, chẳng lẽ là trùng hợp?

Vương Ngọc San tâm thần không yên để điện thoại di động xuống, luôn cảm thấy sự trùng hợp này có chút khiến người ta bất an.

Cô ta vọt thẳng đến phòng khách, đúng lúc thấy Vương Duyệt chuẩn bị ra ngoài: “Mẹ, mẹ con có chuyện muốn hỏi mẹ.”

“Làm sao vậy?”

Sau khi người giúp việc tản ra, Vương Ngọc San nhỏ giọng nói: “Thi Nhân thật sự đã chết sao?”

Vương Duyệt vẻ mặt hơi đổi một chút, bà ta nhíu nhíu mày: “Cô ta chết hay chưa con vẫn không biết sao? Chẳng lẽ, cô ta cũng tới quấn quít lấy con?”

“Không phải, đại khái là con đã nhìn lầm đi.”

“Nhất định là, Ngọc San con theo mẹ cùng đi tìm thầy pháp, để ông ta làm cái pháp cho cho chúng ta, cho dù oán quỷ đó tới tìm thì cũng không thể đến quấn lấy con.”

Tuy rằng Vương Ngọc San không cao hứng chút nào, có điều cô ta kiên nhẫn nói: “Mẹ, con không sao, con tiện nhân kia không dám tới tìm con đâu.”

Cô ta xoay người trở về phòng, luôn cảm thấy có chút bất an.

Không được, cô ta phải tự mình đi nghiệm chứng một hồi, con của con tiện nhân Mạc Hồi kia không phải đi học ở nhà trẻ sao? Cô ta phải đi qua đó tận mắt xem thì chẳng phải sẽ biết sao!

Vương Ngọc San nghĩ như vậy, cảm thấy vô cùng tất yếu.

Đại khái là do cô ta đã nhìn sai rồi đi.

Vương Ngọc San trực tiếp lái xe đi nhà trẻ, cô ta lại lần nữa đi tới nơi này, rất nhanh hiệu trưởng mới tự mình tới đón cô ta: “Cô Ngọc San, cô đến đây có chuyện gì không?”

“Tôi không có chuyện gì thì không thể tới nhìn?”

Hiệu trưởng đúng mực trả lời: “Anh Tiêu đã phân phó, không hy vọng có người đi quấy rối con.”

Vương Ngọc San suýt chút nữa đã bóp gãy mắt kính trong tay, cô ta giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi tới để chụp ảnh chung với con trai tôi trước lớp nó, chuyện này cũng không phạm pháp đi, ai mà rảnh thích đi quấy rối con gì chứ?”

Hiệu trưởng thở ra một hơi, nếu như vị này cứ kiên trì đến cùng thì cuối cùng ông ta cũng sẽ chịu không nổi.

Vậy mà Tiêu Khôn Hoằng còn cố ý chào hỏi, mấy đứa trẻ sinh ba này hiển nhiên có địa vị không bình thường, không thấy trước kia Hải Đào cũng đã bị chuyển trường sao?

Nói không chừng sau này mẹ của mấy đứa trẻ sinh ba có thể gả vào hào môn, hiện tại không đắc tội được đâu.

Vương Ngọc San nói câu chụp ảnh chung, sau đó hừ lạnh một tiếng đã đi.

Những người mắt chó coi thường người khác, đợi khi con trai của cô ta trở thành người thừa kế của nhà họ Tiêu, nhất định phải làm cho những người này đẹp mặt.

Cô ta trở lại trong xe, lúc này mới tiến vào bức ảnh lấy ra nhìn kỹ, cuối cùng ánh mắt dừng ở mấy đứa trẻ sinh ba trên người, cả người như rơi vào hầm băng!

Bức ảnh so với video càng sinh động hơn, ba đứa trẻ này đặc biệt bé trai cơ hồ là một trong khuôn khắc ra với Tiêu Khôn Hoằng  Có chuyện trùng hợp đến như thế sao?

Chẳng trách Tiêu Khôn Hoằng lại có thái độ khác thường, che chở một người phụ nữ xa lạ, còn không để ý đến đối phương đã sinh ba đứa con, làm nửa ngày thì ra đứa nhỏ này có thể chính là con của Tiêu Khôn Hoằng.

Vương Ngọc San chợt nhớ Mạc Hồi đã những câu nói kia, bốn tuổi hơn, còn lớn hơn cả Hải Đào.

Nếu như Mạc Hồi đúng là Thi Nhân, như vậy tất cả đã được hợp lý hóa hết rồi.

Cô ta vẫn luôn rất buồn bực, tại sao Tiêu Khôn Hoằng lại phát hiện chuyện ngọc bội là không đúng, thì ra vấn đề xuất hiện ở trên con người.

Thi Nhân, mày quả nhiên không chết! Mạng cũng thật là lớn!

Vương Ngọc San gắt gao nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ sinh ba, lông mày hóa thành mấy con dao sắc, ánh mắt âm trầm: “Làm sao mà mày vẫn không chết đây? Lại vẫn muốn mang con trở về cùng với tao tranh cướp tài sản, không có cửa đâu.”

Cô ta sẽ không để cho tất cả những thứ này phát sinh.

Vương Ngọc San trực tiếp gọi cho mẹ một cú điện thoại: “Mẹ, mẹ đang ở chỗ nào, con có chuyện quan trọng muốn thương lượng với mẹ. Thi Nhân, con tiện nhân kia thật sự không chết, tất cả những thứ này có khả năng đều là do nó đang giả thần giả quỷ giở trò!”

Thi Nhân ở công ty làm việc, có điều đã mấy ngày rồi cô chưa từng thấy Tiêu Khôn Hoằng.

Điều này tựa hồ có chút không bình thường.

Thế nhưng như vậy thì cũng vừa vặn, cô với anh vốn nên giữ một khoảng cách, có thể Tiêu Khôn Hoằng thật sự hiểu được, không hề có ý nhích lại gần mình rồi.

Đại khái bởi vì bên người cô có Hách Liê, vì lẽ đó sự suy đoán của mọi người đối với cô cũng ít rất nhiều, dù sao bàn về gia thế bối cảnh thì Hách Liên Thành hoàn toàn không kém Tiêu Khôn Hoằng.

Keng- tiếng tin nhắn vang lên vài tiếng.

Thi Nhân mở ra thì phát hiện là tin nhắn do người thầy phát gửi đến, sau khi nhìn thấy nội dung, vẻ mặt của cô trở nên nghiêm nghị.

“mợ chủ, có khả năng đối phương đã phát hiện khác thường, tôi đi nơi khác trốn một quãng thời gian, chính cô cũng cẩn thận một chút.”

Bị phát hiện rồi hả ?

Không nên!

Thi Nhân chăm chú suy nghĩ một chút, đại khái vấn đề xuất hiện ở trong video kia đi, biết liền biết đi, hiện tại nhà họ Thi có thể bắt cô làm cái gì đây?

Dựa theo đức hạnh của Thi Đừng Sùng, phỏng chừng nịnh bợ cô còn không kịp đây. Mẹ con họ Vương sẽ đồng ý thấy cảnh này phát sinh sao?

Cô thậm chí có chút chờ mong bọn họ sẽ làm ra cái gì, khắp toàn thân đều là khí lực, ngược lại bọn họ cũng là châu chấu mà thôi, nhảy nhót không được mấy lần rồi!

Mặc dù là thân phận đưa ra ngoài ánh sáng thì thế nào, cô có ba đứa con của nhà họ Tiêu!

Tiêu Khôn Hoằng cho dù có khốn nạn, cũng sẽ không để con bị thương tổn, vì lẽ đó Thi Nhân không có gì nỗi lo về sau, còn đối phó hai nữ nhân kia, năm năm này cô nghĩ đến rất nhiều cách.

Cô căn bản không sợ.

Cái video trên internet kia, rất nhanh sẽ biến mất rồi, không có người trong cuộc đứng ra làm sáng tỏ thì cũng rất nhanh sẽ chìm xuống dưới.

Thi Nhân từ chán chường từ trong tỉnh lại, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn.

Điện thoại vang ong ong mấy lần, cô cụp mắt nhìn thấy dãy số có chút quen thuộc, bắt máy: “A lô, có chuyện gì sao?”

Gọi điện thoại tới chính là Tiêu Vinh, nếu ngày đó khi ở viện điều dưỡng đã bị bại lộ, cô cũng không cần thiết giấu giếm.

Ngược lại hiện tại Tiêu Khôn Hoằng cũng biết.

“Thi Nhân, em biết Tiêu Khôn Hoằng lấy tóc của đứa bé đi làm giám định huyết thống chưa?”

Nhất thời, cả người Thi Nhân giống như bị ngâm vào nước lạnh, đột nhiên rùng mình một cái.

Thì ra ngày đó anh không phải đang nói đùa.

Anh thật sự muốn cướp quyền nuôi con của mình rồi!

“Thi Nhân, cô có đang nghe sao?”

“Tôi đang nghe, kết quả ra sao? Anh ta chuẩn bị làm cái gì?”

Thi Nhân suýt chút nữa cầm không vững điện thoại di động.

“Bây giờ cậu ta vẫn chưa lấy được kết quả, nếu như chuyện này được đưa ra anh sáng thì cuộc sống yên tĩnh của em phỏng chừng sẽ bị đánh vỡ. Anh cố ý nói cho em biết, chỉ là muốn nhắc nhở em phòng bị, ở bề ngoài Tiêu Khôn Hoäng hạ thấp cảnh giác, nhưng trong bóng tối đã sớm chuẩn bị, không cẩn thận em sẽ thất bại thảm hại.”

Khí lực cả người Thi Nhân thật giống đều bị hút hết.

Khoảng thời gian này các loại biểu hiện của Tiêu Khôn Hoằng đúng là đã hạ thấp phòng bị của cô ta.

Tiêu Khôn Hoằng có tư cách gì mà lấy tóc của con đi làm giám định?

Cô gian nan mở miệng: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi.

“Thi Nhân, thật ra vẫn chưa mức phải lên tòa án đâu, tôi có một cách, không biết em có muốn nghe hay không.”

“Anh nói”

“Em còn nhớ lúc trước ông cụ đưa em đi phá thai ở bệnh viện sao? Quãng thời gian trước Tiêu Khôn Hoẵng phái người đi điều tra, hiển nhiên cậu ta đã nghỉ ngờ lúc đó là do có người động tay động chân. Bất quá anh đã sớm chuẩn bị, cậu ta không tra ra cái gì đại khái cũng là bởi vì cái này, cho nên cậu ta mới có thể bị bức ép mà đi lấy tóc của đứa bé làm giám định huyết thống.”

Đầu óc Thi Nhân có chút hỗn loạn: “Sau đó thì sao? Bệnh viện bên kia có thể cấm khẩu, thế nhưng giám định huyết thống làm sao bây giờ?

Kết quả này không thể làm giả được.

€oi như là có thể làm giả một lần đi nữa thì dựa theo tính tình của Tiêu Khôn Hoằng thì sau khó tránh khỏi sẽ không làm lần thứ hai, lần thứ ba, lẽ nào có thể ngăn cản nhiều lần?

Bình Luận (0)
Comment