Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 365

Chương 365

Thi Nhân nhanh chóng sắp xếp tài liệu, sau đó lập một phương án theo ý của mình, rồi mới vội vàng đi lên lầu họp.

Khi cô vội vội vàng vàng chạy đến thì mọi người đều đã có mặt đủ tại phòng họp.

“Giám đốc Triệu, còn thiếu một mình cô thôi đó, không lẽ là cô chột dạ không muốn đến đấy chứ?”

Thi Nhân vừa mới đẩy cửa bước vào trong, thì có một người kỳ quặc nói một câu gì đó, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, thì tất cả mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc. Mẹ nó, đây là ai đây?

Không phải giám đốc Triệu là người đến họp sao?

Sao người đến lại là bà Tiêu?

“Xin lỗi, xảy ra chút chuyện bị trì hoãn.” Thi Nhân vội vàng xin lỗi, sau đó mang theo tài liệu đến chỗ ngồi của Triệu Nhược Trúc.

Giám đốc vừa làm khó người lúc nãy, ngay lúc này liền câm nín mà ngậm mồm lại, vừa rồi anh ta còn tưởng người đến là Triệu Nhược Trúc, làm sao có thể ngờ được rằng người đến lại là bà Tiêu chứ?

Quả thực tự tìm cái chết mà.

Nhưng hy vọng bà Tiêu không nhớ ai đã nói những lời này, nếu bị ghi thù thì thế thảm rồi?

Thi Nhân vừa mới ngồi xuống, tiếp theo sau Tiêu Khôn Hoằng liền dẫn theo trợ lý đi vào, anh sải bước trên đôi chân thon dài và ánh mắt sắc lạnh.

Bởi vì sự xuất hiện của anh, không khí của phòng họp liền thay đổi.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở vị trí phía cuối cùng, sau đó anh ném tài liệu lên bàn: “Tại sao bây giờ vẫn còn có khách hàng hủy hợp đồng hợp tác, rốt cuộc là tại sao? Cách giải quyết sự việc của các người chính là bằng cách này đó hả?”

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng và mang theo sự trấn áp.

Thi Nhân nín chặt hơi thở, cô chưa bao giờ thấy anh nổi nóng đến như vậy tại nơi làm việc.

Cô lén lúc ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, ngũ quan rõ ràng của người đàn ông mang theo vẻ tức giận: “Chuyện này do ai phụ trách?”

Chỗ ngồi gần nhất bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, có một người đàn ông nói: “Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi đã điều tra chi tiết chuyện này, cũng không ngờ đối phương lại đột ngột hủy hợp tác.”

“Anh không biết? Anh lại nói với tôi là anh không biết? Vậy tôi nuôi các người ở đây để làm gì, chẳng lẽ anh nói không biết, còn tôi sẽ biết sao?”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó: “Ở chỗ tôi chỉ cần kết quả. Rất hiển nhiên là các anh đã thất bại, công việc lần này của các anh không thể hoàn thành. Nếu như không thể làm tốt công việc của mình, vậy thì hãy đến phòng nhân sự làm thủ tục từ chức đi.”

Sắc mặt của đối phương lập tức thay đổi.

Thi Nhân cũng không ngờ rằng vì chút chuyện này mà anh sẽ đuổi người.

“Tổng giám đốc Tiêu, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, chủ yếu là do bên bộ phận thiết kế có rất nhiều vấn đề khiến khách hàng không hài lòng. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Bộ phận thiết kế?”

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Người của bộ phận thiết kế nói như thế nào?

Triệu Nhược Trúc đâu?” Thi Nhân khẽ thở hắt ra một hơi, cô không ngờ ngày đầu tiên cô đến lại gặp phải chuyện nghiêm trọng đến như vậy.

Cô chậm rãi đứng lên: “Giám đốc Triệu đang đi giải quyết những việc khác, tôi sẽ đến họp thay cô ấy.”

Tiêu Khôn Hoằng lúc này mới chú ý tới cô vợ nhỏ của mình đang ngồi ở góc bàn họp, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc: Sao cô lại đến công ty?

Nhưng giờ đang họp, anh cũng không tiện đi hỏi.

Anh tiếp tục nói: “Cô giải thích thế nào về chuyện của bộ phận thiết kế?”

“Tôi cảm thấy bộ phận thiết kế có trách nhiệm”

Thi Nhân trực tiếp trả lời như vậy, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn những người có mặt tại phòng họp: “Tuy nhiên, tôi cảm thấy tập đoàn không thể chỉ nhờ vào một bộ phận thiết kế mới có thể vận hành được. Cho nên vấn đề này không chỉ là riêng trách nhiệm của bộ phận thiết kế, mọi người cũng đều phải có trách nhiệm”

“Bà Tiêu vừa tới đây, nên không biết rõ về tình hình của tập đoàn. giám đốc Triệu cũng thông minh đấy, bây giờ tìm cô trở về làm lá chắn cho mình.”

Thi Nhân cau mày: “Khoảng thời gian trước kia tôi có công chuyện nên mới không đến đây làm việc được, tôi cũng là thành viên của bộ phận thiết kế, lời này của anh cũng không thể nói như vậy.”

“Bà Tiêu hiểu lầm rồi, tôi cảm thấy bà Tiêu vẫn chưa hiểu rõ được tình hình, chuyện này vẫn là nên để cho giám đốc Triệu đến nói đi.”

Thi Nhân nghe được giọng nói quen thuộc này, đây không phải là người đàn ông vừa chế giễu mình lúc nãy sao?

Bộ phận thiết kế có mối quan hệ không tốt với các bộ phận khác từ khi nào vậy?

Vốn dĩ bộ phận thiết kế chỉ làm công việc kỹ thuật, cũng không liên quan gì đến lợi ích của các bộ phận khác.

Thi Nhân mím môi: “Quả thật là tôi không hiểu rõ sự tình, nhưng bản vẽ phương án của bộ phận thiết kế lại trực tiếp khiến khách hàng hủy bỏ hợp đồng. Chuyện này cũng liên quan đến cách giao tiếp của các anh.”

“Cách ứng xử của chúng tôi đã được thực hiện rất tốt.”

“Tôi cảm thấy bản vẽ phương án của bộ phận thiết kế cũng không có vấn đề gì cả.”

Thi Nhân cũng không chịu nhượng bộ.

Phòng họp trở nên rất yên tĩnh.

Một lúc sau, Tiêu Khôn Hoằng mới chậm rãi nói: “Theo như lời hai người đã nói thì mọi thứ đều không có vấn đề gì cả, nhưng khách hàng lại lựa chọn rời đi, đây là lỗi của khách hàng sao?”

Chuyện này cũng không thể nào như vậy.

Ánh mắt của người đàn ông sắc bén, anh quét mắt nhìn qua những người có mặt tại đây: “Tổ khống chế rủi ro tạm thời đình chỉ mọi chức vụ của các anh, tôi sẽ sắp xếp lại tổ khống chế rủi ro. Về phần bộ phận thiết kế, tôi sẽ trực tiếp giao cho các người tự mình đi giao tiếp với khách hàng, mọi yêu cầu về cách xử lý đều không cần phải thông qua tổ khống chế rủi ro.” Thi Nhân gật đầu.

Để phòng ngừa các nhà thiết kế nhập lậu đơn đặt hàng với khách hàng, tập đoàn Quang Viễn đều sẽ có một tổ riêng để đi đàm phán và giao tiếp với khách hàng, sau đó mới chuyển sang bộ phận thiết kế.

Hiện tại ước tính rằng đã có chỗ nào xảy ra vấn đề rồi.

Tiêu Khôn Hoằng mở một tập tài liệu: “Được rồi, vấn đề tiếp theo, tôi biết báo cáo tài chính tháng này có vấn đề.”

Mỗi một bộ phận sẽ tiếp hành thảo luận về các vấn đề chính.

Thi Nhân ngồi trong phòng họp, đây là lần đầu tiên cô đến trải nghiệm dáng vẻ của Tiêu Khôn Hoằng trong khi mở cuộc họp.

So với trước đây, lực trấn áp của người đàn ông này càng thêm mạnh mẽ.

Khi anh tức giận, tất cả mọi người trong phòng họp đều không dám thở mạnh.

Mặt trời dần nghiêng về hướng Tây.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn đồng hồ đeo tay: “Hôm nay đến đây là kết thúc, tôi không hy vọng vấn đề được nêu ra hôm nay lại tái diễn thêm một lần nữa. Nếu như các người không thể giải quyết được vấn đề này, tôi sẽ thay người đi xử lý. Tan họp.”

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, từng người một cầm theo tài liệu rời đi.

“Người trong bộ phận thiết kế ở lại.”

Tiêu Khôn Hoằng lại nói thêm một câu, sau đó người trong phòng họp càng bước đi nhanh hơn.

Rất nhanh, trong phòng họp chỉ còn lại hai người.

Trợ lý Tiêu còn đi rót cho cô một ly trà.

Thi Nhân cầm lấy uống một ngụm, sau đó nhìn anh: “Em không ngờ công việc của anh lại bận rộn đến thế này.”

“Tại sao em lại nhớ đến tới tập đoàn vậy?”

Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa huyệt thái dương, anh nhìn thấy cô ở đây, quả thực có chút kinh ngạc.

“Ở nhà không có chuyện gì, tại sao em không thể đến tập đoàn làm việc chứ? Dù sao em cũng là tổ trưởng của bộ phận thiết kế trong tập đoàn mà.”

Tuy rằng chỉ là tổ trưởng trên danh nghĩa, nhưng cũng được coi như là một tổ trưởng.

“Đương nhiên có thể, nhưng trong khoảng thời gian này tập đoàn có rất nhiều việc, em tới làm việc sẽ phải vất vả hơn.”

“Em có thể cùng anh chung đường tiến lui mà, em không phải là người phụ nữ núp sau lưng anh đâu.”

Thi Nhân cầm lấy ly trà, trong ánh mắt hiện lên vẻ tự tin: “Mặc dù em không thể giúp được gì cho anh, nhưng em có thể giúp anh san sẻ công việc của bộ phận thiết kế. Dù sao thì em cũng là một nhà thiết kế thực lực được anh thuê với mức lương cao tới đây.”

Tiêu Khôn Hoằng mỉm cười.

Cũng đúng, khi đó là mình cướp cô từ công ty khác qua đây.

Thi Nhân lật xem tài liệu: “Nhưng em cảm thấy rất nghi hoặc, tại sao bộ phận thiết kế và bộ phận kia lại có mâu thuẫn lớn như vậy? Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này.”

“Người cũ của tổ khống chế rủi ro đi rồi, đây đều là những người mới cần phải tốn thời gian tiếp xúc hơn.”

Thi Nhân gật gật đầu, chả trách lại như vậy.

Cô đứng lên: “Vậy bây giờ em trở lại làm việc đây, em sẽ đi thảo luận vấn đề về bản vẽ thiết kế với giám đốc Triệu và đưa ra câu trả lời thỏa đáng trong thời gian sớm nhất.”

“Ừ, tối nay chúng ta cùng nhau tan làm.

Tiêu Khôn Hoằng không giữ cô lại.

Nhìn theo cô vợ nhỏ rời đi, khóe miệng anh cong lên, quả nhiên trong lòng của cô vợ nhỏ của mình, anh mới là người quan trọng nhất.

Trợ lý Tiêu lúc này mới mở miệng: “Ông chủ, quản gia Tiêu đã được tìm thấy rồi.”

Đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.

Bình Luận (0)
Comment