Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 389

Chương 389

Hội nghị video kết thúc.

Bầu không khí bên phía Mạc Đông Lăng lại không tốt như vậy, cuối cùng tính toán của nhà họ Hách đã thất bại, bọn họ sao có thể cam tâm?

Mạc Đông Lăng không để tâm đến thủ đoạn nhỏ này của nhà họ Hách, với anh ta mà nói thì chẳng giài quyết được gì, giống như châu chấu sau thu, bật nhảy chẳng được bao lâu.

Song, Mạc Đông Lăng lại nhin cô gái trong góc phòng họp, giọng nói không mặn không nhạt: “Sao em lại tới đây?”

“Anh cà, em tới xem để học hỏi một chút, anh hai bảo em đến làm quen những quy trình này.”

Bạch Mỹ Đình mặc váy màu trắng, tóc dài uốn nhẹ, khuôn mặt tinh xào, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng đều hết sức xinh đẹp.

Có điều khi cô ta đứng trước mặt Mạc Đông Lăng, trước sau vẫn cảm thấy hơi áp lực. Cô ta không nhin thấy được người dàn ông này.

Mạc Đông Lăng cũng không phản đối, nhìn sang người bên cạnh: “Có việc gì có thể hỏi họ.”

“Vâng, cảm ơn anh cả.”

Cuối cùng Bạch Mỹ Đình cũng lộ ra vẻ tươi cười, thực ra Mạc Đông Lăng chỉ không bộc lộ tâm trạng ra ngoài, xem ra vẫn không nghi ngờ cô ta.

Rốt cuộc cô ta cũng thờ phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, nhìn thoảng qua màn hình hội nghị video vừa rồi, chậm rãi lên tiếng: “Anh cả, vừa rồi em vẫn luôn dự thính, chúng ta không hài lòng đối với phía tập đoàn Quang Viễn sao”

“Không đến mức không hài lòng, bọn họ là đối tác. “Vậy mà em thấy hình như hội trường cũng đang khảo nghiệm bọn họ, chắc là có vấn đề thì mới khảo nghiệm chứ.”

“Muốn hợp tác thuận lợi, đương nhiên phải khảo nghiệm.”

Mạc Đông Lăng trà lời rất qua quýt, chẳng khác gì không trà lời. Bạch Mỹ Đình muốn tìm hiểu chuyện này nhưng vẫn không hiểu được, Lúc Bạch Mỹ Đình còn định hói nữa, Mạc Đồng Lăng đột nhiên củi nhìn: “Hình như em rất có hứng thú với chuyện của tập đoàn Quang Vien?”

“Không… không phải. Dù sao thì gần đây sự hợp tác của chủng ta và phía tập đoàn Quang Viễn tương đổi quan trọng, em mới chú ý hơn một chút. Nhưng mà có nhiều chuyện em không hiểu rõ, anh cả đừng chê cười em.”

Tay Bạch Mỹ Đình từ từ nắm lại, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng.

Vừa rồi khi cô ta vào phòng họp thì không lộ mặt trước màn hình, cô ta vẫn luôn nhìn người đàn ông ở bên kia video – Tiêu Khôn Hoằng.

Đã nhiều năm không gặp.

Người đó không khác mấy so với trong ấn tượng, chỉ có điều trở nên thành thục hơn, mặt mày lộ ra phong thái của cấp trên.

Người con trai lạnh lùng kia, bây giờ đã trở thành một người đàn ông thành thục, hơn nữa còn là người cầm lái tập đoàn Quang Viễn.

Không hổ là người đàn ông năm đó cô ta nhìn trúng!

Thế nhưng khi Bạch Mỹ Đình thấy cô bé trong lòng anh, nhất thời đôi mắt như nhói đau, anh ấy lại thích trẻ con như thế?

Nếu như được, cô ta cũng có thể sinh con cho

Tiêu Khôn Hoằng.

Nhưng lúc đó, Tiêu Khôn Hoằng không cho phép, cũng hoàn toàn chưa cho cô ta bất kỳ cơ hội nào.

Bạch Mỹ Đình không cam lòng, rốt cuộc vo của Tiêu Khôn Hoằng có chỗ nào so được với cô ta, lại có thể khiến người đàn ông này bào vệ như thế.

Đáy mắt Bạch Mỹ Đình hiện lên vẻ độc ác. Người đàn ông cô ta không có được, người khác cũng đừng mơ có được. “Em rất ham học.”

Mạc Đông Lăng nói đơn giản: “Nhưng mà anh tường tâm tư em phải đặt trên điêu khắc chử, chằng phải ông nội đã mời thợ thủ công đến dạy em sao? Học thế nào rồi?”

“Hì, vẫn còn đang học, lần này chỉ là anh hai lén để cho em ra ngoài hít thở không khí mà thôi, anh cả tuyệt đối đừng nói cho ông nội biết đấy. Quay về em sẽ cố gắng học tập.”

Về mặt Mạc Đông Lăng lãnh đạm: “Em biết là được rồi, tâm nguyện của ông nội là không muốn để việc kế thừa đứt đoạn, tốt nhất là em đừng làm cho ông nội thất vọng.”

Em biết rồi.”

Bạch Mỹ Đình cần răng đong ý, thực ra chang để trong lòng.

Việc điều khắc này rất khó, mặc dù cô ta đã rất nỗ lực học tập, thể nhưng hiệu quả vẫn không quá rõ ràng như cũ.

Đến bây giờ cô ta mới biết được, hóa ra nhà họ Mạc không vẻ vang như người ngoài thấy.

Gia truyền của nhà họ Mạc đã đến bờ vực nguy hiểm.

Hiện giờ, chi trưởng của nhà họ Mạc, người con có thiên phủ đã không còn nữa.

Mạc Mộng Hoan từng được kỳ vọng nhất, đã chết rồi.

Nếu như cô ta có thể học thành tài, như vậy mới xem như hoàn toàn vững chân ở nhà họ Mạc, mặc dù địa vị bây giờ của cô ta ở nhà họ Mạc cũng không thấp, nhưng đều là dựa vào ông cụ mới có được vị trí đó.

Sau này ông cụ qua đời, cô ta sẽ không có bất kỳ chỗ dựa nào nữa.

Bạch Mỹ Đình tho dài một hơi, cô ta nhất định phải đứng vững, có như vậy sau này bản thân mới có thể trở thành người đứng trên người khác.

Nỗ lực nhiều năm như vậy, cô ta không muốn từ bỏ như thế.

Tài sản nhà họ Mạc cao hơn không biết bao nhiêu lần nhà họ Tiêu.

Lần này nhất định cô ta sẽ thành công.

Ở bên khác, tại tập đoàn Quang Viễn.

Sau khi hội nghị kết thúc, rõ ràng về mặt của mọi người thả lòng hơn rất nhiều, lần này chiếm được cảm tình của hội trường thương hội nước S, điều đó vô cùng có lợi cho sự hợp tác trong tương lai.

Các cán bộ cấp cao đều nhìn đứa trẻ trong lòng ông chủ một cái, vừa rồi còn gọi Mạc Đông Lăng là cậu, quan hệ này không bình thường.

Chẳng trách Tiêu phu nhân vẫn có thể sừng sững không ngã!

Việc này cũng là có nguyên nhân.

Tiêu Khôn Hoằng thu xếp lại tài liệu một lần, nói rất nhiều sự sắp xếp đối với lần hợp tác này, sau đó mới khẽ nói: “Tan họp.”

Giọng nói của ông chủ còn nhỏ như vậy, động tác thu dọn tài liệu của bọn họ cũng tro nên nhẹ đi rất nhiều.

Lúc này Tiêu Khôn Hoàng moi ôm con gái roi khỏi phòng họp, sau đó thấy hai đứa nhỏ đứng ở bên ngoài, anh đấy em, em đẩy anh, dù thế nào cũng không chịu đi vào.

O, biết sai rồi à?

Tiêu Khôn Hoằng buông ra một câu: “Theo cha vào đây.”

Anh dẫn con trở về phòng làm việc, Tiêu Khôn Hoằng đặt con gái lên giường trong phòng nghi, sau đó nhìn hai đứa lớn nói: “Nói đi, xảy ra chuyện gi?”

Hai đứa trẻ vẫn không lên tiếng.

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Nói!”

Mạc Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Chẳng phải là cha mẹ cãi nhau sao, trên mạng cũng nói hai người sẽ ly hôn, đầu phải bọn con nói.”

“Những việc này đều là già.”

Tiêu Khôn Hoằng khẽ thở dài một tiếng: “Cha và mẹ các con sẽ không ly hôn.”

Lúc này anh mới nhận ra, anh và Thi Nhân chiến tranh lạnh mà quên mất suy nghĩ của con trè.

Sắc mặt của anh thay đổi khá nhiều, nhìn Mạc

Tiểu Bắc: “Chuyện này giải thích rõ ràng rồi chử, vậy thì nói chuyện khác, tại sao lại đến công ty? Con làm em gái khóc, sao có thể để con bé một minh di khắp ndi?”

Mạc Tiểu Bắc hơi đuổi lý: “Con xin lỗi. Con không cố .”

Mạc Tiểu Nam cũng giải thích theo: “Anh cả không cố ý đâu a, em gái đột nhiên chạy vào thang máy, bọn con chưa kịp phản ứng thì cửa thang máy đã đóng rồi.”

“Vậy tại sao lại tới công ty? Chẳng phải trước đây cha đã nhân mạnh với các con là không được chạy linh tinh khắp nơi rồi sao?”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn hai đứa lớn, nhất thời cảm thấy có chút đau đầu.

Con anh rất thông minh, chỉ là thông minh hơi quá, không chịu nghe day dỗ. “Là mẹ cho bọn con tới.”

“Me con?”

Tiêu Khôn Hoằng ngừng lại, sau đó phản ứng kịp, hóa ra cô vợ nhỏ tan làm sớm không phải là vì trốn trảnh mình, mà là đi đón con tan học.

Tại sao anh không nghĩ ra sớm hơn chứ?

Đúng là nhầm lẫn to. Tiêu Khôn Hoàng nghĩ tới đây, về mặt trở nên tốt hơn hoàn toàn: “Các con cũng bằng lòng đến đây tăng ca à? Ở đây chắc là rất buồn chán phải không?”

“Không sao a, mặc dù trước đây khi ở nước M, me cũng thường hay tăng ca, bọn con cũng đến đó thế này. Dù sao mẹ cũng phải chăm chỉ làm việc, không thì ông chủ sẽ trừ tiền lương, thật xấu xa.”

Lúc này, vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng trờ nên rất phức tạp.

Anh híp mắt: “Đừng tường là cha không biết con đang ở đây mắng cha.”

Chỉ cây dâu mắng cây hòe! Nói anh là ông chủ xấu xa.

Mạc Tiểu Bắc kiêu ngạo quay đầu đi: “Vốn dĩ chính là vậy, mẹ đã rất vất vả, tại sao cha lại gây chuyện với mẹ?”

Nhất thời, Tiêu Khôn Hoằng không biết phải nói gì!

Bình Luận (0)
Comment