Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 403

Chương 403

Lúc quay lại văn phòng, tâm trạng của Thi Nhân rất tệ.

Tất nhiên, cũng chẳng có ai dám đến làm phiền cô.

Mặc dù cô vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính nhưng chẳng vẽ ra được gì cả.

Tên khốn Tiêu Khôn Hoằng!

Mãi đến lúc tan làm rồi Thi Nhân mới hoàn hồn lại, nhưng khi cô tắt máy ra ngoài thì lại phát hiện ra bên ngoài tối thui.

“Chuyện gì vậy? Mất điện à?”

Thi Nhân quay lại nhìn văn phòng, nhưng từ ngoài nhìn vào thì có vẻ như văn phòng của cô vẫn rất bình thường.

Chuyện gì vậy?

Thi Nhân thử đi vài bước, nhưng lại đá trúng cái ghế, cô hét toáng lên, cả người lảo đảo.

Nhưng khi cô ngã xuống thì lại sà vào một vòng tay rất rộng lớn với mùi hương hương người ta rất yên tâm.

“Này, tối như vậy em đi lung tung làm gì vậy?”

Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào lòng, giữ lấy đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: “Bị va có đau không?”

“Bị cúp điện, em không thấy gì cả.”

Thi Nhân cũng không ngờ là sẽ bất ngờ mất điện như vậy, với cả, sao anh lại ở đây chứ?

Cả người anh hơi khựng lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Em đứng yên đây đã, đừng động đậy.”

“Anh đi đâu thế?”

Thi Nhân vừa thả tay ra thì người đàn ông bên cạnh cô đã biến mất, cô cảm thấy hơi thiếu an toàn.

Văn phòng rất yên tĩnh, lại còn tối đen.

Thi Nhân hơi sợ: “Tiêu Khôn Hoằng?”

Đột nhiên ở cửa ra vào có xuất hiện ánh sáng, một người đàn ông ôm bó hoa, từ từ đi về phía cô.

Ở cửa ra vào có rất nhiều người đứng hóng cảnh này.

Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng hơi gượng gạo, anh cầm hoa, quỳ một gối xuống: “Khoảng thời gian gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn khác nhau, anh xin lỗi.”

Xin lỗi?

Thi Nhân nhìn người đàn ông cầm hoa rồi bất ngờ quỳ một gối xuống, nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Bó hoa này anh đã cho người đặt riêng cho em. Đời này anh sẽ chỉ tặng hoa hồng cho mình em mà thôi. Trừ em ra, anh sẽ không bao giờ tặng hoa cho người phụ nữ nào nữa.”

Tiêu Khôn Hoằng dừng một lát rồi nói thêm: “Tất nhiên, con gái chúng ta là trường hợp đặc biệt.”

Thi Nhân che miệng lại, ngẩng đầu lên nhìn trần để không rơi nước mắt: “Sao, sao đột nhiên anh lại làm thế này?”

“Vì anh làm chưa tốt nên em mới phải chịu uất ức, với tư cách là một người chồng, anh phải chứng minh cho mọi người biết rằng mối quan hệ giữa chúng ta vẫn rất tốt.”

Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh xin lỗi.”

Thi Nhân dựa vào lòng anh, mỉm cười.

Đúng lúc này, đèn xung quanh lại sáng lên, bốn phía có tiếng hoan hô của các đồng nghiệp.

Triệu Nhược Trúc đi vào đầu tiên, nhìn hai người đang ôm nhau với vẻ mặt rất hâm mộ: “Tôi đã nói rồi mà, quan hệ giữa ông chủ và bà chủ rất tốt, vậy mà cứ có người tung tin đồn nhảm, còn nghĩ là mình có cơ hội thật”

Triệu Nhược Trúc nhìn liếc qua mấy cô gái có ý đồ riêng.

Hừ, không nhìn kỹ lại đi, Thi Nhân có thể khiến lão già tức chết rồi mà vẫn bình yên vô sự ở đó, nghĩ cô dễ bắt nạt lắm chắc?

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay vợ ra khỏi văn phòng, sau đó ôm cô vào lòng.

Anh nhìn liếc qua mọi người xung quanh: “Hôm nay cảm ơn mọi người đã phối hợp với tôi, mọi người tan làm sớm đi.”

“Vậy chúng tôi về trước nhé, cảm ơn ông chủ vì món quà nhỏ này.” Triệu Nhược Trúc quơ quơ túi, sau đó hô hào gọi mọi người rời đi.

Thi Nhân ngạc nhiên: “Hóa ra anh đã chuẩn bị nhiều như vậy à?”

Tiêu Khôn Hoằng dẫn cô rời đi bằng thang máy chuyên dụng của mình. Cô nhìn vào gương, thấy hai người đang nắm tay nhau, rồi cả bó hoa trong lòng cô nữa.

Hóa ra đây là hoa dành cho cô. Cô đã hiểu nhầm rồi.

Thi Nhân nghĩ nghĩ, lên tiếng: “Thật ra, em…”

“Lát nữa em muốn ăn gì?”

Tiêu Khôn Hoằng ngắt lời cô, Thi Nhân ôm bó hoa trên tay, muốn đổi sang tay khác nhưng lại bị anh nắm chặt lấy, không chịu bỏ ra.

“Em hơi mỏi tay.”

Bó hoa này rất lớn, rất nặng đấy.

“Để anh.”

Tiêu Khôn Hoằng ôm lấy hoa, nhìn xuống, quả nhiên, phụ nữ lúc nào cũng thích mấy thứ này.

Sau khi lên xe, Thi Nhân ngắm bó hoa một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, cô từ từ ngẩng đầu lên: “Hôm nay em nghe nói là anh đã đặt một bó hoa nhưng không phải để tặng em, họ nói anh đi cặp bồ với người khác.”

“Vậy nên em tức giận?”

Thi Nhân hơi ngại ngùng thừa nhận: “Vâng.”

Cô thấy ánh mắt cười cợt của Tiêu Khôn Hoằng, hơi chột dạ: “Chẳng phải là vì nữ MC kia lên facebook nói linh tinh nên em mới hiểu nhầm như vậy chứ, ai ngờ mọi chuyện chỉ là trùng hợp.”

Cô không thừa nhận là vì mình không tin anh đâu.

Thi Nhân cẩn thận nhìn anh, sau đó ôm lấy cánh tay anh: “Ai da, em cũng biết là lần trước chúng ta đã thống nhất là sẽ tin tưởng nhau. Nhưng nữ MC đó hơi quá đáng rồi. Mà ai mượn tổng giám đốc Khôn Hoằng nhà em lại tuổi trẻ tài cao, còn đẹp trai, giàu có nữa chứ.”

“Em ghen à?”

Anh nâng cằm cô: “Nhưng chuyện trên facebook em giải quyết tốt lắm, em là vợ Tiêu Khôn Hoằng anh, không ai được bắt nạt em hết. Đánh đầu chủ quyền công khai như vậy là quyền của em!”

“Sau đó cô ấy đã bị người ta bóc phốt các thứ rồi chửi mắng loạn lên là do anh sai người làm à?”

Thi Nhân cũng biết dòng trạng thái của mình có thể làm những gì.

Nếu không có Tiêu Khôn Hoằng đứng sau để thúc đẩy mọi chuyện thì sẽ không thuận lợi đến thế.

“Ừ, cô ta không biết điều, phải dạy một bài học. Nhưng mà em yên tâm đi, sau này cô ta không dám làm vậy nữa đâu.”

Vì từ nay về sau cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lé lên tia lạnh lùng.

Có vẻ như gần đây có vợ con nên anh trở nên hiền hơn trước, đám người kia mới đổi ý, nhắm vào anh, thậm chí còn không coi vợ anh ra gì. Tiêu Khôn Hoằng anh chưa bao giờ là người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc. Lúc xe dừng lại, Thi Nhân không thấy khu biệt thự Thiên Thượng số một, mà là một nhà hàng rất đẹp.

Sao lại đến đây?

“Đi thôi, hôm nay rất hợp để hẹn hò.”

Tiêu Khôn Hoằng đỡ cô xuống xe, Thi Nhân cảm thấy rất bất ngờ, ai mà nghĩ được người đàn ông khô khan này lại biết làm mấy chuyện lãng mạn kiểu này chứ.

Nhưng mà vừa đến cửa nhà hàng, cô đã thấy có ba đứa nhóc đáng yêu chạy đến.

“Mẹ!”

“Cha!”

“Sao mấy đứa lại ở đây?”

Thi Nhân cúi người ôm lấy ba đứa bé, không ngờ là Tiêu Khôn Hoằng lại chuẩn bị cho cô nhiều bất ngờ đến vậy.

“Cha đón chúng con đến, nói là muốn tạo cho mẹ một bất ngờ!”

Bé Bánh Bao lấy một đóa hoa giấu phía sau lưng ra: “Mẹ ơi, tặng cho mẹ này, đây là hoa con tự hái đấy.”

“Da, cảm ơn con”

Thi Nhân nhận lấy hoa, hôn lên má Bé Bánh Bao.

Mạc Tiểu Bắc cũng lấy hoa ra: “Mẹ ơi!”

Mạc Tiểu Nam: “Mẹ, đây là hoa của con.

“Cảm ơn các con, hôm nay mẹ thấy rất vuil”

Thi Nhân ôm chầm lấy ba đứa nhóc, hôn mỗi đứa một cái, có lẽ đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời cô.

“Đi thôi, vào ăn cơm đi”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn đồng hồ, sau đó dẫn vợ con đến chỗ ăn cơm: đây là một sân thượng kiểu mở.

Nơi này được trang trí rất đẹp, bên cạnh còn có người kéo đàn violon. Âm nhạc thì dễ nghe mà đồ ăn thì được sắp xếp rất đẹp mắt.

“Ăn cơm thôi, hẹn hò thôi! Đây là cuộc hẹn hò của gia đình nhà chúng tal”

Bé Bánh Bao rất vui vẻ, cuối cùng thì cô bé cũng được đi hẹn hò với cha mẹ rồi!

Thi Nhân thấy con mình vui vẻ như vậy thì cũng cảm thấy rất dễ chịu, Tiêu Khôn Hoằng khoác vai cô: “Vui không?”

“Em vui lắm!”

Thi Nhân ôm lấy cánh tay anh: “Em xin lỗi, trước kia em không tin anh như vậy, em sai rồi.”

Nếu Tiêu Khôn Hoằng muốn lừa cô rồi lén bồ bịch ở bên ngoài thì sao lại để cho cô phát hiện ra mọi chuyện chứ.

“Mọi chuyện qua rồi, không phải lỗi của em, mà là do mấy người đó không biết mình là ai.”

Cũng không thấy rõ vị trí của phu nhân trong lòng anh.

Tiêu Khôn Hoằng sờ tai cô, ánh dịu dàng, phàm là nhân tố gây bất lợi cho vợ mình thì anh sẽ đích thân ra tay tiêu diệt cho bằng hết.

Bình Luận (0)
Comment