Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 98

Chương 98

Khi Vương Ngọc San đối mặt với đôi mắt hạnh kia, dường như cô nhìn thấy một Thi Nhân sống lại vậy.

Cô nhớ tới cái thai trong bụng Thi Nhân, nếu đứa trẻ đó được sinh ra, vậy thì đúng thật đó mới là cháu trai cả của nhà họ Tiêu, chứ không phải là con của cô ta..

Vương Ngọc San nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, che miệng cười: “Tôi biết là cô ghen tị với tôi, tuy rằng cô có ưu điểm về khuôn mặt này, nhưng dù như vậy thì cũng vô dụng thôi.”

Không ai biết bí mật mà cô ta đang che dấu cả.

Bởi vì Thi Nhân đã chết, đứa bé kia cũng đã sảy rồi, không ai có thể gây hại đến vị trí hiện tại của cô ta.

Lúc này, hiệu trưởng lập tức mở miệng nói giúp: “Cô Mạc, thức thời thì nói xin lỗi sớm một chút, nếu không lại chọc phải chuyện phiền phức, đến lúc đó khó giải quyết được.”

“Đúng lúc là con người của tôi lại không sợ nhất là phiền phức. Nếu muốn dùng pháp luật để giải quyết thì cũng được thôi.”

“Người phụ nữ này thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.”

Vương Ngọc San cực kì tức giận, cái danh nhà họ Tiêu ở bên ngoài đã sớm thành truyền thuyết, Tiêu Khôn Hoằng nói muốn đối phương chuyển trường, chứ không nói có cần phải nói xin lỗi hay không xin lỗi gì cả.

Nhưng cô ta không nuốt trôi cục tức này, nhất định bắt buộc đối phương phải xin lỗi.

Nếu dùng pháp luật để giải quyết, chẳng phải chuyện này sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng hay sao?

Đến lúc đó Tiêu Khôn Hoằng sẽ nghĩ về cô ta như thế nào? Anh có thể nào sẽ cảm thấy cô ta vừa nhiều chuyện vừa khắc nghiệt không? Vương Ngọc San có chút hoảng sợ, rơi vào suy tư.

Nhưng hiệu trưởng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hướng về phía Thi Nhân hét to: “E giờ đàm phán trong hòa bình với cô, cô lại không nghe đúng không, nhất định phải áp dụng một ít thủ đoạn phi pháp cô mới chịu ngoan ngoãn xin lỗi sao? Nếu cô không thức thời, tôi dám cam đoan con của cô ở nơi này sẽ không có một nhà trẻ nào dám nhận học.”

“Tôi muốn xem xem ai lại có giọng điệu lớn như vậy, có thể khống chế tất cả nhà trẻ trong thành phố.”

Tiêu Khôn Hoằng từ bên ngoài đi vào, đáy mắt Vương Ngọc San ngời sáng: “Khôn Hoằng, sao anh lại tới đây?”

Thi Nhân cười nhạt, lấy ra di động bấm dừng ghi âm.

“Không biết đoạn ghi âm này mà bị phát tán ra ngoài thì người ta sẽ nghĩ như thế nào về hiệu trưởng hoặc là người của nhà họ Tiêu nhỉ?”

Vương Ngọc San cắn răng: “Cô ghi âm cũng vô dụng thôi.”

“Đúng là vô dụng.”

Tiêu Khôn Hoằng đi đến bên Thi Nhân, chậm rãi nói: “Bởi vì không dùng được.”

Thi Nhân siết chặt di động, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh chút nào cả, trước kia anh ép buộc con cô phải thôi học, vậy bây giờ anh đến đây để làm gì?

“Khôn Hoằng, anh nói như vậy là có ý gì?” Vương Ngọc San có chút luống cuống.

Tiêu Khôn Hoằng không nhìn xem Vương Ngọc San lần nào, mà nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng nói: “Tôi cảm thấy vị trí hiệu trưởng này của ông đây ngồi lâu rồi nhỉ, cũng đến lúc nên đổi chỗ khác đi.”

“Ngài Tiêu, tôi làm mọi chuyện đều là vì cậu nhỏ Đào, muốn xả giận cho cậu ấy mà thôi.”

“Đúng vậy Khôn Hoằng, anh không cần phải nghiêm túc như vậy.”

Thi Nhân thấy cảnh này, khóe môi nồng đậm trào phúng, đúng vậy, hiện tại Vương Ngọc San mới là Mợ chủ Tiêu, con của bọn họ mới là người thừa kế, cô thì tính là ai chứ?

“Ngài Tiêu, một khi đã như vậy, chúng ta gặp lại nhau ở tòa án đi.”

Thi Nhân không thể nào ở lại đây lâu hơn được nữa, trực tiếp muốn đi.

Tiêu Khôn Hoằng nhắn mày, nhìn về phía Vương Ngọc San: “Tôi không phải đã nói chuyện này đã kết thúc hay sao, cô đang làm cái gì vậy?”

“Chẳng qua em chỉ muốn tìm phụ huynh của đối phương nói chuyện mà thôi, không muốn làm cái gì cả.” Cô ta sao có thể thừa nhận được chứ.

“Một người phụ nữ dối trá như cô không phù hợp ở bên cạnh Hải Đào, tránh dạy hư nó, từ hôm nay trở đi cô dọn ra khỏi nhà họ Tiêu đi.”

Vương Ngọc San tưởng rằng mình nghe nhầm, khẩn trương nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Em là mẹ của Hải Đào, anh không thể tách rời mẹ con chúng em được.”

“Tốt thôi, cô và Hải Đào cùng nhau dọn ra ngoài đi.”

Vương Ngọc San lập tức mất đi giọng nói, nếu Hải Đào dọn ra khỏi nhà họ Tiêu thì cái gì cũng sẽ không còn nữa.

“Cô chỉ có hai lựa chọn, cô đi, hoặc là cô và Hải Đào cùng nhau đi.”

Tiêu Khôn Hoằng tàn nhẫn nói ra những lời này, Vương Ngọc San ngay cả đứng cũng không vững, bỗng nhiên cô ta mất hết tất cả mọi thứ.

Cô ta căng thẳng nhéo ngón tay, tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?

Đúng rồi, những chuyện này đều bắt nguồn từ khi người phụ nữ tên Mạc Hồi xuất hiện, thay đổi cũng bắt đầu từ đó.

Mạc Hồi, Mạc Hồi!

Mắt Vương Ngọc San đỏ ửng lên, đến tột cùng thì cô là ai?

Nếu cô thật sự là Thi Nhân, vậy vì cái gì mà cô lại trở về? Vì cái gì lại muốn tranh giành với tôi!

Bên ngoài, Thi Nhân tức giận rời đi, phía sau người đàn ông vội vã đuổi theo tới, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy cô lái xe rời đi.

“Đuổi theo đi.”

Tiêu Khôn Hoằng còn có thể làm gì được nữa chứ, cũng chỉ có thể đi giải thích với cô.

Trong con hẻm của Thiên Thượng Nhất Phẩm, Thi Nhân bị chiếc xe Bentley chặn lại, cô kéo cửa kính xe xuống: “Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”

Chậc chậc, vẫn còn đang tức giận.

Tiêu Khôn Hoằng lẳng lặng nhìn cô, mày đẹp nhăn lại: “Chuyện ở nhà trẻ chỉ là hiểu nhầm, Vương Ngọc San không thể đại diện cho ý của tôi được, đều là ý của cô ta.”

“Vậy tấm séc kia cũng là do cô ta đưa?”

Miệng của anh bị chặn lại, tấm séc đó là do anh bảo người đưa, lần này dù có xa nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Ha, không có cách phản bác chứ gì?

Người đàn ông đạo đức giả.

Thi Nhân trừng mắt nhìn anh: “Tránh ra, đừng cản trở tôi về nấu cơm cho con ăn”

“Tôi muốn nói rõ ràng mọi chuyện với cô. Tôi thật sự không biết đó là con của cô, nếu tôi biết trước…”

“Biết trước đó thì thế nào? Cậu nhỏ Đào chính là con của Tiêu Khôn Hoằng anh, tương lai là người thừa kế duy nhất, thật sự rất quý giá.Con của tôi thì có là gì đâu chứ, làm sao có thể so được với cậu chủ nhỏ.”

Trái tim của anh như bị đâm một nhát, lạnh đến thấu tim can.

Đúng vậy, anh thừa nhận.

Cho đến bây giờ cô vẫn không thừa nhận đây là con của anh, còn dùng những từ ngữ như vậy để đâm chọt anh.

Ánh mắt anh nghiêm túc: “Thật xin lỗi.

Chuyện ở nhà trẻ kia tôi sẽ xử lý tốt, rất nhanh thôi con có thể đi học lại.”

Trả lời xong, anh cuộn cửa sổ xe lên.

Tiêu Khôn Hoằng vẫy vẫy tay, nhường đường cho cô đi, hiện tại không nên chọc giận cô mà nên tìm cách làm cho cô hết giận mới được.

Tất cả đều là anh nợ cô.

em xe đỗ vào trong sân nhà mình, cô không còn vẻ mặt kiêu ngạo độc đoán như lúc nãy nữa mà giờ lại ôm chặt khuôn mặt giống như một quả bóng bị xì hơi.

Vậy mà Tiêu Khôn Hoẵng lại xin lỗi cô!

Sống lâu mới biết được những điều mới lạ như vậy, nhưng tại sao cô lại phải tha thứ cho anh chứ?

Thi Nhân mày không thể không có chủ kiến như vậy, không nên bị lời nói ba hoa của anh ta lừa gạt, một lời xin lỗi mà thôi, chẳng lẽ có thể xóa sạch nỗi đau anh †a gây ra với con sao?

Không thể!

Nhưng không quá hai ngày, cô thật sự nhận được điện thoại của nhà trẻ, giọng điệu vô cùng khách khí nói muốn ngày mai cô tiếp tục đưa con đi học.

Bình Luận (0)
Comment