Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 12

Hàn Lập Y hết hồn cúi đầu: "Thì là... chút đồ của phụ nữ."

"Đồ của phụ nữ? Chẳng phải chỉ cần dặn người làm mua là được rồi sao?" Trác Thành Quân nhanh miệng còn hơn người ta chớp mắt.

Lúc này mẹ Trác ngồi một bên đá vào chân con trai, ra hiệu cho hắn im miệng, rồi mỉm cười nói với Hàn Lập Y: "Được rồi, con cứ đi đi, mẹ sẽ dặn bác tài chở con đi."

"Vâng ạ, con cảm ơn mẹ. Vậy bây giờ con đi chuẩn bị luôn nhé!"

"Được, được..."

Trác Thành Quân thấy thế thì nguýt lấy Hàn Lập Y làm cô không dám đứng dậy, ba Trác lập tức đỡ đạn: "Này này, mày ăn đi Trác con à, nguýt cái gì?"

Hàn Lập Y được cớ đứng dậy, nhanh chân đi lên lầu, khi thấy khuất bóng của cô mẹ Trác liền gợi ý cho con trai: "Mày ngốc quá con ạ, sinh nhật mày đến rồi. Lập Y ra ngoài mua đồ mà còn giấu giếm như vậy chắc chắn là muốn mua quà, mày hỏi thế con bé ngại sao dám nói thẳng!"

Lúc này Trác Thành Quân cũng hơi đơ người, sau đó nhìn bát cháo, rồi đẩy trả cho ba Trác, kêu lên: "Cái này nấu dở tệ, không ăn."

"Ủa, vậy cái nào ngon?"

"Cháo của mấy hôm trước."

"Thế mày không ăn thì mẹ mày chả cho mày đi đâu con nhé, dù Lập Y có đi mua quà mày có muốn lẻn theo coi cũng không được đâu."

Không biết ba Trác cố tình hay vô ý nói như vậy, mà Trác Thành Quân về nghe xong không nói gì mà dồn sức ăn thật nhanh.

Hàn Lập Y đến trung tâm thương mại, sau đó kêu bái tài cứ lái xe đi dạo, nói là vì cô mua đồ có thể rất lâu. Bác tài gật gật đầu liền lái xe đi, lúc này Hàn Lập Y mới đi vào quán cà phê ở tầng trệt mà Mạnh Du Viễn đã hẹn.

Trác Thành Quân ở nhà, sau khi nghe mẹ mình nói như vậy thì có chút ngứa ngáy tay chân.

Nhưng mà thật mất khí tiết khi phải đi theo Hàn Lập Y, hắn đâu có thèm quà của người phụ nữ đó đâu.

Nhìn đồng hồ đã đến giờ đi làm, Trác Thành Quân đứng phắt dậy, cầm áo đi ra ngoài và cuối cùng vẫn quyết định chạy theo xem Hàn Lập Y lựa cho mình cái gì. Vì tránh xấu hổ nên hắn không nói với ai cả, chỉ lén tự lái xe rời đi.

Hắn gọi cho tài xế chở Hàn Lập Y, biết được cô đang ở trung tâm thương mại, xem ra lời mẹ hắn nói quả nhiên là đúng.

Nhưng khi hắn định đi vào tìm cô thì hình ảnh đôi nam nữ ngồi gần cửa sổ trong suốt khiến hắn phải chấn động.

Mạnh Du Viễn nắm tay Hàn Lập Y, cô mỉm cười dịu dàng không chút bài xích hay phản kháng.

Hai bàn tay của Trác Thành Quân vô thức xiết lại, cả khuôn mặt căng cứng, cơn đau từ vết thương ở bụng lại âm ỉ lan ra, hắn đứng đấy rất lâu mới quay người rời đi.

"Du Viễn, xin lỗi... nhưng phần tình cảm của anh em không thể đáp lại."

"Em là vì mẹ em mới ở bên cạnh Trác Thành Quân, em không hạnh phúc."

"Không, ở bên cạnh Trác Thành Quân không hoàn toàn chỉ vì mẹ của em..." Mà còn có bảo bảo chưa ra đời và cả phần tình cảm của riêng mình cô.

Mạnh Du Viễn nhìn cô, cuối cùng thở dài. "Ra là vậy, anh hiểu là vì cái gì rồi. Có lẽ... anh mãi mãi chỉ có thể làm anh trai của em thôi, trở thành người thân, ở bên cạnh em, quan tâm cho em."

"Du Viễn, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã hiểu cho em."

Lúc trở lại nhà họ Trác, Hàn Lập Y liền dời bước lên phòng ngủ. Mở cửa ra đã thấy Trác Thành Quân ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn về phía cô.

"Hôm nay mua được cái gì?"

Bị hắn hỏi, cô mới giật mình nhận ra bản thân đi về vội vã nên thực tế không có mua cái gì hết.

"Tôi... tôi vốn định mua một vài bộ váy, nhưng mà... lựa đi lựa lại không thấy cái nào thích hợp nên không có mua cái gì cả?"

"Vậy sao? Nhưng lựa lâu như vậy, chí ít cũng sẽ thấy ưng ít một chút ít chứ, vì dù sao cô cũng đã thấy quần áo hiện tại cũ rồi, muốn thay cái mới, mà cái mới cho dù chưa thật sự vừa ý thì cũng tốt hơn hẳn cái cũ, phải không?"

"Trác Thành Quân, anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu."

"Không hiểu hay cố tình không hiểu? Hàn Lập Y, chẳng phải cô rất thông minh sao? Sợ tôi một ngày nào đó rồi sẽ đá cô nên nhanh chân đi tìm một tấm áo mới, sớm trao thân gửi phận cho chắc chắn!"

Hàn Lập Y trừng mắt nhìn Trác Thành Quân, hắn không hề tránh né nhìn xoáy vào mắt cô, như cảnh báo hắn đã biết hết mọi chuyện.

"Anh đã thấy rồi?"

"Phải, tôi đã thấy! Đã thấy cô lẳng lơ thế nào, mang bộ dạng này đi tìm tình nhân!"

"Không phải! Du Viễn chỉ là bạn của tôi, chúng tôi lâu ngày chưa gặp nên mới hẹn uống nước thôi!"

"Uống nước? Cô nghĩ tôi bị mù hay quá ngu ngốc sẽ đi tin hạng phụ nữ như cô. Cô có thể cho một người bạn thông thường nắm tay sao? Hay thật chất sớm đã quen thuộc với hắn, sớm nắng chiều mưa quấn quýt trên giường, hắn không để ý cô mang thai con người khác hay bởi vì cái thai này mới thật sự là của chính hắn?!"

Hàn Lập Y không ngờ Trác Thành Quân sẽ không có lý lẽ như vậy, "Trác Thành Quân, tôi lập lại lần nữa..."

"Không cần đâu...hạn người như cô có nói thì cũng không xứng đáng để tôi tin. Cô có tình nhân cũng tốt, mau gom đủ tiền rồi cút nhanh khỏi đây, số tiền đó tôi coi như là bố thí cho các người. Chỉ cần cho tôi tự do là được!"

"Rầm!"

Trác Thành Quân lãnh cảm đi ra ngoài.

Hàn Lập Y nghe những lời cuối cùng đó của hắn, cả người liền sụp xuống...

Cuộc hôn nhân này, hóa ra chỉ có mình cô cố gắng duy trì...Trác Thành Quân cho đến bây giờ vẫn xem nó rẻ rúng như vậy...

"Rừm rừm..."

Điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Lập Y lập tức bắt lấy.

"A...alo... tôi xin nghe."

"Cô Hàn, mẹ cô đang nguy kịch, xin cô đến bệnh viện ngay lập tức!"

Bệnh viện.

Nhà xác âm u lạnh lẽo, Hàn Lập Y như cái xác không hồn lẩn thẩn dựa vào hàng ghế kim loại.

Có lẽ, mọi chuyện sắp kết thúc thật rồi.
Bình Luận (0)
Comment