Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 110


Nói xong, người phụ nữ tinh nghịch nháy mắt với Lạc Hiểu Nhã rồi cầm lấy tấm thẻ mà nhân viên cung kính giao lại, phóng khoáng rời đi, giấu công lao và tên tuổi của mình.

Lạc Hiểu Nhã cầm tấm danh thiếp, nhìn người phụ nữ đó bước đi với vẻ mặt sững sờ, cô vẫn chưa kịp phản ứng gì.

Mãi cho đến khi một đôi bàn tay to lớn vỗ vào vai cô, cô mới bị lôi ra khỏi suy nghĩ.

“Hiểu Nhã, để em chờ lâu rồi, em đã nhìn trúng được bộ nào chưa vậy?” Hoắc Tùng Quân có chút ngại ngùng, vừa rồi công ty có việc gấp nên anh cần rất nhiều thời gian để xử lý sự việc, chắc cô chờ đến sốt ruột rồi.

Lạc Hiểu Nhã quay đầu lại, thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hoắc Tùng Quân, giọng nói có chút hoảng hốt: “Hoắc Tùng Quân, chuyện công việc của tôi hình như đã được giải quyết rồi.”
“Cái gì?” Hoắc Tùng Quân cau mày, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.


Rốt cuộc trong khoảng thời gian ít ỏi này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lạc Lộ Vũ kể lại chuyện vừa xảy ra, đưa danh thiếp cho Hoắc Tùng Quân xem: “Anh có biết người tên Trần Thanh Minh trên danh thiếp không?”.

Hoắc Tùng Quân nhận lấy, tuy rằng trong lòng đang buồn bực nhưng thấy ánh mắt tò mò của Lạc Hiểu Nhã thì vẫn giải thích: “Nhà họ Trần cũng kinh doanh quần áo, có chút đụng chạm với nhà họ An.

Hai nhà như nước với lửa nhưng lại không làm gì được đối phương, thật sự rất thích hợp với em.

Về phần người phụ nữ mà em vừa nhắc tới, có lẽ là bà chủ nhà họ Trần.”
Nếu là kinh doanh quần áo, nghe Hoắc Tùng Quân nói việc kinh doanh cũng tốt, vậy tại sao bà Trần có thể chọn quần áo như vậy chứ… Tuy rằng lời nói sau không dễ nghe nhưng không thể không thừa nhận.

Mắt thẩm mĩ có chút khác biệt, khí chất không tệ, có vài phần uy nghiêm nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mất tự nhiên, rất mâu thuẫn.

Cô nghĩ vậy, quay ra hỏi Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân cười rồi vuốt tóc cô: “Nhà họ Trần là đột nhiên giàu lên, không phải thế gia.

Tổng giám đốc Trần là người tay trắng lập nghiệp.

Dù có gia tài bạc tỉ nhưng vẫn thiếu chút nội tình”
Anh nói rất uyển chuyển, nhưng trong nội tâm Lạc Hiểu Nhã biết rõ ràng, đó là cái mà họ thường gọi nhà giàu mới nổi.


“Còn Trần Thanh Minh thì sao?” Lạc Hiểu Nhã tiếp tục hỏi.

Khuôn mặt thanh tú của Trần Thanh Minh hiện lên trong đầu của Hoắc Tùng Quân, lông mày anh nhíu lại: “Tổng giám đốc Trần được dạy dỗ rất tốt, Trần Thanh Minh cũng là một thanh niên tài giỏi”
Khi nói xong câu cuối cùng, anh lo lắng nhìn Lạc Hiểu Nhã, đặc biệt nói thêm một câu: “Nghe nói gần đây nhà họ Trần đang có ý định tổ chức đám cưới cho Trần Thanh Minh”
Lạc Hiểu Nhã trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh đang nghĩ cái gì vậy, tôi không hề có suy nghĩ gì với Trần Thanh Minh kia”
Đôi mắt đào hoa của Lạc Hiểu Nhã thật sự si mê lòng người, dù có trừng người ta cũng vô ý thức tỏa ra sự hấp dẫn.

Khóe miệng Hoắc Tùng Quân hơi cong lên, yết hầu chuyển động: “Không phải anh thấy bà Trần rất hài lòng với em như vậy, sợ rằng bà ấy có suy nghĩ gì đó không nên có”.

Lạc Hiểu Nhã liếc xéo anh một cái: “Anh nghĩ tôi là bánh trái thơm ngon ai cũng thích à?”
Hoắc Tùng Quân không giấu nổi nụ cười, anh không nói gì, trong lòng đang lẩm bẩm, thật sự đúng là bánh thơm ngọt, nếu không tại sao Lâm Bách Châu có thể nhìn chằm chằm vào cô, còn không phải phát hiện ra điểm tốt của cô ư.

Còn có tên Châu Hữu Thiên kia nữa, Hoắc Tùng Quân không thể quên lúc trước Châu Hữu Thiên mở miệng là kêu “tiên nữ” cùng với dáng vẻ không có tiền đồ đó.

Lạc Hiểu Nhã rất cao hứng cầm danh thiếp, không quan tâm Hoắc Tùng Quân đang đứng phía sau, cô đang bước đi, đột nhiên cảm giác phía sau lưng lành lạnh, lặng lẽ quay đầu lại.


Phát hiện Hoắc Tùng Quân đang cúi đầu xuống suy nghĩ, mắt nhìn xuống chân, trên mặt không còn vui vẻ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, toàn thân lộ ra dáng vẻ không muốn ai lại gần.

Trái tim cô bỗng dưng dừng một nhịp, dáng vẻ của Hoắc Tùng Quân bây giờ mới đúng là dáng vẻ trong ấn tượng của cô, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vô tình.

Tim Lạc Hiểu Nhã đập mạnh, động tác ở tay nhanh hơn não, ngón tay trắng nõn trực tiếp véo má anh, kéo khóe môi lên trên.

Hoắc Tùng Quân mất cảnh giác, bị ép làm khuôn mặt cười, biểu cảm mê mang.

Bị Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên nhận ra mình vừa làm gì, bỏ tay xuống, vẻ mặt hơi mất tự nhiên..

Bình Luận (0)
Comment