Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 487


Môi của anh ta run rẩy, dường như cũng không thể duy trì được trạng thái quỳ này nữa.

Ngô Thành Nam đã bỏ ra một thời gian dài như thế, vất vả lắm mới tạo nên một nhóm kinh doanh ở trụ sở chính của tập đoàn Ngô Đạt tại thành phố S này.

Nếu như phải rời khỏi trụ sở chính trong vòng hai năm thì nhóm người kia chắc chẳn sẽ bị nhóm Trần Bách Nhã thu phục.

.

ngôn tình ngược
Anh ta có thể chiếm được nhiều lợi ích thì Trần Bách Nhã cũng có thể, những người kia cũng không phải những người luôn luôn trung thành theo anh ta.

Hai năm sau, khi anh ta trở lại tập đoàn Ngô Đạt thì e rằng sẽ chỉ còn một thân một mình, không có gì cả.


Chiêu này của nhà họ Hoắc đúng là vô cùng độc ác.

Hốc mắt Ngô Thành Nam ươn ướt, dường như anh ta đã cắn môi dưới tới mức rướm máu, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía ông cụ.

Kể từ lúc anh ta đến nhà họ Ngô từ năm tám tuổi, ông cụ Ngô chính là người đã nuôi nấng anh ta.

Anh ta chính là người cháu trai ruột duy nhất của ông cụ, con trai và con dâu đều đã qua đời, điều này khiến ông cụ dồn hết tình yêu thương lên người Ngô Thành Nam Mặc dù từ nhỏ, ông cụ Ngô vẫn luôn nghiêm khắc với Ngô Thành Nam thế nhưng ông cụ luôn yêu thương người cháu trai này.

Ông cụ Ngô thở dài một tiếng, không dám nhìn thẳng vào mắt của Ngô Thành Nam, chỉ nói: “Cháu yên tâm đi, trong vòng hai năm tới, ông nội sẽ quản lý tập đoàn Ngô Đạt, chờ cháu quay về.

Yên tâm đi, ông nội cam đoan với cháu, tập đoàn Ngô Đạt này chỉ thuộc về một mình cháu, cháu là cháu trai duy nhất của ông nôi”
Nghe thấy câu nói này, Ngô Thành Nam mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng, ánh mắt anh ta trở nên run rẩy.

Mãi một lúc sau anh ta mới trả lời: “Cảm ơn ông nội, cháu sẽ đồng ý thực hiện ba yêu cầu của nhà họ Hoắc”“
“Tốt, vậy được rồi” Ông cụ Ngô thấy Ngô Thành Nam khéo léo đồng ý thì vui mừng thờ dài hai tiếng.

Mặc dù Ngô Thành Nam thật sự đã làm sai thế nhưng khi đối mặt với ba điều kiện khắt khe này mà anh ta có thể đáp ứng thì có thể thấy anh ta chính là một người biết lo cho tình hình chung.

“Cháu mau đứng lên đi” Ông cụ Ngô lên tiếng, lúc này Ngô Thành Nam mới từ từ đứng dậy.

Bởi vì đã quỳ quá lâu nên hai chân anh ta bắt đầu trở nên run rẩy, thế nhưng anh ta không dám nhìn thẳng vào mặt ông cụ, nhanh chóng cúi đầu đứng trước mặt ông cụ, dáng vẻ tiếp tục lắng nghe ông cụ dạy bảo.


Ông cụ Ngô thấy anh ta như thế thì nói thêm mấy câu “Ông nội biết từ nhỏ cháu và Hoắc Tùng Quân đã không hợp nhau thế nhưng việc cháu mưu sát cậu ấy như thế thì đúng là quá đáng.

Cho dù trên thên trường cháu có dùng thủ đoạn gì, cho dù có bỉ ổi thế nào thì cũng không sao cả.

Trên thương trường có biết bao kẻ xấu, Hoắc Tùng Quân cũng thường xuyên làm như thế.

Thế nhưng việc cháu làm ra những chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu ấy như vậy thì đúng là đã phạm vào điều tối ky”
Nhất là khi Hoắc Tùng Quân lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoắc.

Là một người cháu mà trên dưới nhà họ Hoắc đều xem trọng, vì thế việc làm này của Ngô Thành Vũ cũng đã là một lời tuyên chiến với nhà họ Hoắc.

Thế nhưng may mắn là Hoắc Tùng Quân không sao cả, cho nên lần này ông cụ Hoắc chỉ cảnh cáo một chút, dùng ba điều kiện hà khắc để cho Ngô Thành Nam một bài học.

“Ông nội, cháu biết, sau này cháu sẽ không như vậy nữa” Ngô Thành Nam cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn.


Anh ta sẽ làm thật chu đáo để nhà họ Hoắc không tìm ra được bất kỳ cái cán nào.

Ông cụ Ngô không nhìn ra được ý nghĩ của Ngô Thành Nam, cuối cùng nhắc nhở một câu: “Trong tay nhà họ Hoắc đang nằm giữ chứng cứ cháu mưu sát người không thành công, chỉ cần cháu không tiếp tục làm những chuyện như thế thì bọn họ cũng sẽ không lấy ra nữa”
Đây cũng được xem như một sự ràng buộc với Ngô Thành Nam.

Ngô Thành Nam mím môi, gật đầu một: “Cháu biết rồi”
“Được rồi, cháu về phòng thay đồ sau đó sắp xếp một chút rồi đến nhà họ Hoắc xin lỗi người ta” Ông cụ Ngô khoát khoát tay với anh ta, vẻ mặt có chút mệt mỏi.”
Lớn tuổi rồi, tinh thần và thể lực vốn không được tốt.

Hôm nay bắt buộc phải quát mảng nhiều như thế, hơn nữa ông cụ cũng chưa ngủ đủ mà còn xảy ra nhiều chuyện như thế, điều này khiến ông cụ Ngô cảm thấy có hơi mệt mỏi..

Bình Luận (0)
Comment