Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 518


Lạc Hiểu Nhã nhìn căn phòng gọn gàng ngăn nắp, lại nhìn Hoắc Tùng Quân mồ hôi đầy người, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Nếu anh đã ngoan ngoãn như vậy, cô cũng phải khen anh hẳn hoi mới được.

Cô cười tủm tỉm tiến lên ôm lấy eo anh, cọ cọ vào cánh tay anh: “Trong lòng em anh mới là đàn ông, đàn ông đích thực.

Người đàn ông đích thực thích làm việc nhà mà em thích nhất, Trần Thanh Minh có làm được cái gì đâu, sao có thể so được với anh chứ”
Không thể không nói, nghe nịnh nọt vài câu, Hoắc Tùng Quân vô cùng hưởng thụ, cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

“Tiếp tục đi.


Nói thêm mấy lời dễ nghe đi”
Hoắc Tùng Quân nâng cằm, gương mặt tươi cười tràn đầy vui vẻ, nhìn có vẻ vừa ngạo nghẽ lại vừa quyến rũ Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, mím môi, cảm thấy mình đã khen quá nhiều rồi, còn khen thêm nữa thì có chút giả trân.

Hoắc Tùng Quân nhướng mày, chỉ tay vào bếp nói: “Vừa rồi anh bảo Triệu Khôi Vỹ mua vài đồ dùng nhà bếp, còn mua vài loại rau dưa mà em thích nữa, có lẽ anh ấy sắp tới rồi, em chắc chắn là em không tiếp tục chứ?”
Ý này là muốn đích thân nấu bữa tối cho cô?
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt, nghĩ tới tài nghệ nấu nướng cao siêu của Hoắc Tùng Quân, sự háu ăn của cô lập tức nổi lên.

Bữa cơm trưa nay ở nhà họ Hoắc nấu cũng không †ồi, dù sao thì cũng là đầu bếp nhà họ Hoắc làm, nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

là Hoắc Tùng Quân hiểu biết khẩu vị của cô, bữa cơm anh nấu, đối với Lạc Lạc An mà nói quả thật ngon đến bùng nổ.

Một buổi trưa bận rộn tràn đây cảm xúc, Lạc Hiểu Nhã đã thấy đói bụng từ lâu.

Vì muốn xác nhận nên cô hỏi thử một câu “Anh muốn nấu cơm cho em sao?”
Hoắc Tùng Quân nhướng máy: “Em không muốn ăn sao?”
Sao có thể không muốn ăn chứ, Lạc Lạc An nghĩ, vì Hoắc Tùng Quân đích thân nấu ăn, đừng nói là khen vài câu, cho dù là diễn một vở kịch cũng không có vấn đề gì.

Lúc này, Lạc Hiểu Nhã bèn khụ khụ ho khan, đôi mắt hoa đào có chút ửng đỏ khẽ cong lên, lộ ra chút ý làm nững.


Tuy rằng nét đẹp của Lạc Hiểu Nhã nghiêng về phần quyến rũ nhiều hơn, nhưng tính cách ngày thường của cô lại dịu dàng đơn giản, tâm tư đơn thuần, vì thế vẻ kiều diễm này không bộc lộ ra bên ngoài quá rõ.

Nhưng lần này vì muốn lấy lòng Hoắc Tùng Quân, cô thật sự đã lấy ra hết các kỹ năng của mình Hoắc Tùng Quân nhìn thấy ánh mắt Lạc Hiểu Nhã, đôi mắt liền hơi nheo lại, vừa thâm thúy quyến rũ vừa để lộ chút cảm xúc say sưa không muốn người biết được.

Anh muốn xem thử Lạc Hiểu Nhã sẽ làm thế nào để lấy lòng mình, khen ngợi mình, đồng thời cũng làm nũng với mình.

Không chờ anh kịp phản ứng, Lạc Hiểu Nhã đã nắm lấy tay anh, đẩy anh ngồi xuống ghế sô pha.

Tim vừa thót lên một cái, cô khóa ngồi ngay trên đùi của anh.

Hoắc Tùng Quân kinh ngạc, yết hầu hơi run, trong mắt đã hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.

Cánh tay trắng nõn của Lạc Hiểu Nhã vòng qua cổ anh, gương mặt nhỏ nhản quyến rũ kề sát, chóp mũi khẽ chạm nhẹ lên đỉnh mũi của người đàn ông.


“Bạn trai của em, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lên được phòng sách… xuống được phòng ngủ.

Bốn chữ cuối cùng có chút xấu hố, Lạc Hiểu Nhã không dám nói chúng thành lời, chỉ ấp úng tiếp tục: “Tùng Quân nhà em mạnh hơn những người đàn ông ngoài kia một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần, ở trong lòng em không ai có thể so sánh được với anh.”
Sau đó giọng cô bỗng trở nên mềm nhữn, vô cùng dính ngấy mà đi thẳng vào chủ đề: “Anh trai tốt của em, em đói quá đi mất.

Cả trưa đã chẳng được ăn gì, giờ em muốn ăn đồ anh nấu, có được không?”
Thanh âm này kỳ quặc đến mức chính Lạc Hiểu Nhã cũng phải tự nổi da gà vì chính mình.

Cô nghĩ những gì mình nói đã đủ để phá vỡ quy tắc lắm rồi, nhưng Hoắc Tùng Quân ngồi trên sô pha vẫn bình tĩnh không chút phản ứng, cứ ngồi như vậy, không cử động, không biểu cảm, cũng không có chút thay đổi Không khí tràn đầy sự lúng túng ngượng ngùng, Lạc Hiểu Nhã cảm thấy xấu hổ không chịu nối, vành tai đã đỏ bừng, chân hơi lảo đảo trong vô thức..

Bình Luận (0)
Comment