Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 329

Anh đến gần giường bệnh, kéo cái ghế tới, ngồi như vậy, vắt chân bắt chéo, theo quán tính móc ra từ trong túi bật lửa mạ vàng Kỷ Phạm Hi, đùa bỡn giữa năm ngón tay dài nhỏ.

Cận Tư Hàn chau mày, mắt anh sắc bén lộ ra chút vẻ lo lắng.

An Chỉ Manh không khỏi có chút khẩn trương, cô lo lắng Cận Tư Hàn sẽ nổi trận lôi đình, cho Tịch Cẩm Viêm cái bạt tai gì đó, vậy có một chút xấu hổ rồi.

"Tôi nói, tổng giám đốc Tịch, tôi thật không có việc gì, nếu như anh bận bịu..." Nếu như có thể lựa chọn, cô đương nhiên hi vọng có thể đơn độc ở cùng một chỗ với Cận Tư Hàn, cho nên mặc dù có chút áy náy, nhưng đề tài câu chuyện vẫn là hướng về Tịch Cẩm Viêm.

Nhưng Tịch Cẩm Viêm lập tức cắt ngang cô, mở miệng nói: "cả buổi chiều hôm nay, tôi đều có thời gian."

Xong, anh ta muốn ở chỗ này rồi. An Chỉ Manh mấp máy môi, có chút không biết làm sao.

Giờ phút này Cận Tư Hàn lại đứng dậy, không nói một lời nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.

Tiếng bước chân anh lộ ra một vòng âm lãnh, dường như đập vào trong lòng của cô.

"Tư Hàn!" Cô nhịn không được gọi, Cận Tư Hàn lại dường như không có nghe được, cũng không quay đầu lại rời đi.

Trong lòng của cô không nhịn được nổi lên cảm giác mất mác mãnh liệt, trước ném cho cô một cái ngọt ngào, vào lúc này, đều biến mất không thấy gì nữa.

"Xem ra Tổng Thống tiên sinh, thật sự là có chút bận bịu." khóe miệng Tịch Cẩm Viêm phác hoạ ra nụ cười nói.

"anh làm cái gì vậy!"

Giọng nói vẫn bình thản như cũ: "Tôi nói qua, cô bị thương trong bộ phim do tôi đầu tư, tôi đương nhiên muốn phụ trách với cô."

Cô còn dự định phản bác một chút, nhưng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra một lần nữa, người tiến vào vẫn là Cận Tư Hàn như cũ.

Suy nghĩ của cô có chút chuyển, không biết người này lúc vào lúc ra đến cùng là muốn làm gì. 

"Tất cả thủ tục đều làm xong, bây giờ lập em tức cần chuyển viện." Anh đến gần bên giường, xoay người ôm cô đi ra ngoài cửa.

Gò má cô ửng hồng một mảnh."Tư Hàn, anh làm gì? Mau buông em xuống, coi như chuyển viện, em cũng có thể tự mình đi!"

"Im miệng." Anh lạnh lùng cắt đứt An Chỉ Manh nói liên miên lải nhải, lập tức ngẩng đầu đối với sắc mặt Tịch Cẩm Viêm âm trầm: "Vẫn rất cảm tạ anh kịp thời đưa Manh Manh vào bệnh viện, bất quá bắt đầu từ bây giờ, chuyện của cô không cần anh hao tâm tổn trí rồi."

Anh, có chút một câu hai ý nghĩa.

Tịch Cẩm Viêm không nói, anh ý thức móc ra một điếu thuốc, ngậm bên trên môi mỏng.

Động tác phía sau của anh, An Chỉ Manh không thấy được, cô đã bị Cận Tư Hàn ôm ra khỏi phòng.

Lúc này, trong lòng cô lại bị ấm áp từ từ lấp đầy. Đầu của cô tựa ở trên ngực anh, càng có thể nghe được tiếng tim anh đập rõ ràng, cô thậm chí có loại cảm giác mê luyến như vậy.

Cô thậm chí là càng cảm thấy, nếu như không thấy được anh, cô sẽ sụp đổ.

Phó Tiếu Tiếu cười không nổi rồi.

Vốn biệt thự này thuộc về cô, trên cửa chính bị tăng thêm một ổ khóa, khe hở cánh cửa bị dán đầy giấy niêm phong.

Sắc mặt của cô tái nhợt, hoang mang rối loạn móc ra điện thoại di động từ trong túi LV, tay không ngừng phát run, điện thoại di động cũng suýt nữa rớt xuống mặt đất.

"này, tôi là Phó Tiếu Tiếu." Cô khắc chế bên trong giọng run rẩy, để tiếng nói mình nghe thấy bình tĩnh.

Bên kia điện thoại, truyền đến chính là giọng nam chuyên nghiệp. "Phó tiểu thư, xin hỏi có gì có thể giúp cô?"
Bình Luận (0)
Comment