Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 447

Hơi lắc đầu với Nhu Nhu, An Chỉ Manh suy nghĩ một chút nói: "Tôi đi phòng vệ sinh một chút."

Nhu Nhu khoát khoát tay: " đi thôi, đi thôi."

An Chỉ Manh nắm túi xách đi qua hội trường, cô không có đi phòng vệ sinh, mà chính là đi tới hậu trường, lần này nói với người phụ trách quyên tiền: "chào ngài, tôi muốn quyên tiền."

"A... Nha." Tổng phụ trách đạo diễn ngây ra một lúc, đây không phải... An Chỉ Manh sao? Đây chính là nữ thần cứu tế trên TV phát sóng trực tiếp cả nước, hơn nữa còn là quốc mẫu tương lai, nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm hỏi một chút: "cô muốn quyên bao nhiêu?"

"Tôi chỉ có 500 vạn." 500 vạn này, là toàn bộ cát-sê của cô ( Nhất Diệp Tri Thu).

Đạo diễn rõ ràng bị An Chỉ Manh nói cho kinh hãi, năm trăm vạn này không phải con số nhỏ, lại không thể không có.

"An tiểu thư hào phóng như thế, tôi nghe nói đây chính là tất cả cát-sê của cô ( Nhất Diệp Tri Thu)..."

"Đâu có, đâu có, một chút tâm ý không đáng nhắc đến..."

"Ha ha ha, An tiểu thư thật không hổ là người tâm phúc của giới diễn viên, xuất thủ hào phóng như thế."

An Chỉ Manh cười nhạt, giơ tay nhấc chân ưu nhã vừa vặn.

Tiền không nhiều, nhưng tâm ý không cách nào cân nhắc. Đạo diễn than nhẹ một tiếng, đầu năm nay, người xuất sắc như cô thật sự là càng ngày càng ít rồi.

Yến hội này cũng không có chỗ gì đặc biệt, chẳng qua là lần lượt thay đổi vẻ vang theo nhu cầu người làm ăn mà thôi.

Người bên trong vừa nói vừa cười, tâm tình An Chỉ Manh giống như cũng không tệ lắm, cũng muốn có biện pháp vơ vét từ bên trong bọn họ nhiều một chút làm từ thiện.

Đến khi An Chỉ Manh trông thấy Bùi Á Hạo, trông thấy anh chua sót không chịu nổi tươi cười sinh lòng dừng một chút, lại không thể làm gì.

An Chỉ Manh chép miệng, Bùi Á Hạo trông thấy khẩu hình của cô liền ngầm hiểu. Hai người nhìn nhau cười, gật đầu.

Quay đầu, trông thấy Cận Tư Hàn tự mình đi tới, khẩn trương đứng dậy đỡ anh.

"Việc cũng không sai biệt lắm, chúng ta trở về đi."

An Chỉ Manh gật đầu, có chút tận lực ngăn trở bóng dáng Bùi Á Hạo. Nhưng mà nghĩ lại, vẫn là có chút không yên lòng.

Đành phải gọi Nhu Nhu tới, cười khổ bàn giao một phen mới yên tâm cùng Cận Tư Hàn rời đi.

Một hồi, An Chỉ Manh thận trọng nhìn Cận Tư Hàn, Cận Tư Hàn bị cô chọc cho buồn cười, cố ý hỏi: "Làm sao rồi hả?"

Cô rầu rĩ nói: "anh không có ghen."

Cận Tư Hàn bật cười: "anh trong mắt em nhỏ mọn như vậy?"

Liên tục khoát tay nói không phải, Cận Tư Hàn một lần nữa kéo cô: "anh tin em."

Một đường không lời nào để nói.

Anh hào phóng như thế, ngược lại An Chỉ Manh có chút không cao hứng, quả nhiên, người đều là già mồm cãi láo.

*

Hạnh phúc luôn tới quá đột ngột, lại đi quá quyết đoán.

Đang lúc An Chỉ Manh đắm chìm trong sinh hoạt bận rộn mà phong phú, tất cả mọi người tán dương cô, không câu nệ tiểu tiết, không sợ bẩn không sợ khổ, vì bọn họ bị tai họa đưa ấm áp tới từng nhà.

Một mẩu tin tức lại biến hết thảy thành hư ảo.

Tiệc rượu qua đi, một người phụ nữ mang khẩu trang toàn thân mặc áo đen, đến chỗ tòa soạn báo.

Nhìn thẳng người đàn ông trước mắt, giọng khàn khàn: " tôi có tin tức lớn, muốn hợp tác không?"

Ngày thứ hai, tràn đầy chỉ trích An Chỉ Manh làm ra vẻ, trong tiệc rượu không quyên tiền, chỉ biết truyền đến các loại tin tức không tốt, thật vất vả mọi người mới có ấn tượng tốt với cô chỉ trong nháy mắt lật ngược vấn đề, dư luận nhao nhao nghiêng về một bên, An Chỉ Manh lại cười lạnh nhạt.

Cô giống như dần dần luyện thành bản lĩnh một thân không quan tâm hơn thua, có thể bay lên cao, cũng có thể xuống thấp. Từ nơi sâu xa có cảm giác sứ mệnh khiêm tốn.

Bây giờ cả nước đều chú ý tới chuyện này, vị hôn thê tương lai của tổng thống không hề có lòng làm từ thiện, cái này thuận lý thành chương nhất định sẽ thành món điểm tâm để dân bên trong nước R bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Bình Luận (0)
Comment