Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 82

"Tiểu tổ tông a! Cậu đừng làm ra chuyện lớn gì nữa. Tổng Thống tiên sinh, có thể sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Lần này ngài ấy rất nghiêm túc."

"Ừm ân, biết rồi. Không phải nghiêm túc thì tôi chả thèm." Tiểu đại nhân đi trước, trực tiếp vào trong nhà ăn, trừng trừng kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô gái đang ngồi ăn.

Tướng mạo năm mươi điểm, dáng người sáu mươi điểm, da thịt tám mươi điểm, tóc 99 điểm, đôi mắt một trăm điểm.

Mắt trong veo thanh tịnh, chân thành không pha tạp bất kỳ dối trá, để người nhìn cảm thấy vô cùng dễ chịu. "Ừm, không tệ, không tệ."

Cô nghe những lời này như lọt vào sương mù, đứa trẻ trước mặt ước chừng chỉ mới 8 tuổi, cao 1m4.

Gương mặt trẻ con, làn da mềm mịn, mắt to chớp chớp.

Tóc cậu có màu nâu tự nhiên, cho dù có cao 1m4, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy là rất thiếu niên.

Cô liếc liếc đứa trẻ một chút, đánh giá nhan sắc cậu thiếu niên."Tiểu bằng hữu, cậu tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi vậy?!"

Đôi mắt trẻ con ngây thơ chớp chớp, tại nơi sâu nhất trong con ngươi cất giấu một vòng cười gian.

Nét mặt biểu lộ nụ cười vô cùng chân thực, thanh âm mềm nhũn."Chị gái, em là Kha Trạch Vũ. Dì em nói, chị sẽ chăm sóc cho em. Thật sao?"

Quản gia che mặt, tiểu tổ tông này lại bắt đầu gạt người rồi.

Nhìn cậu thẳng thừng ngồi lên đùi An tiểu thư, đầu nhỏ còn cọ cọ vào ngực cô! An tiểu thư vậy mà không hề phản ứng gì, ông thật sự không dám nghĩ đến lúc Tổng Thống tiên sinh về nhà, lúc đó sẽ xảy ra một trận đại hoạn.

Đứa trẻ này rõ ràng là siêu cấp lừa người, vậy mà cứ chưng ra bản mặt vô tội.

An Chỉ Manh cậu, béo béo mũm mĩm, tuy có cao một chút, nhưng dựa vào giá trị nhan sắc cũng đủ đánh bật lại mọi thứ rồi.

"Ừm, chị thương em! Vậy cha mẹ em đâu?”

"Ô ô ô... Cha mẹ em đi du lịch, bọn họ không quan tâm em nữa rồi..." Thanh âm đầy ấm ức, đôi mắt trong veo chực khóc.

Ánh mắt ấy vô cùng ủy khuất, nhìn lấy bạn, vừa muốn kể cho bạn nghe mọi chuyện, nhưng lại sợ bị tổn thương hơn.

Loại biểu cảm này, cộng thêm gương mặt trẻ con đáng thương kia, cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ, đành đưa đồ vật bên cạnh cho cậu."Không khóc, về sau chị sẽ yêu thương em.”

"Ừm, chị đối với em thật tốt. Lớn lên em muốn cưới chị.” Đứa nhỏ rất nghiêm túc gật đầu, tay nắm thành quyền, khua khua một cái chắc nịch thể hiện mình cực kì quyết tâm.

"Phốc phốc..." An Chỉ Manh bị chọc cười rồi."Chị 18 tuổi, đợi đến lúc em cưới chị, chị đã già rồi.:”

"Sẽ không, chị trong mắt em vĩnh viễn là cô gái đẹp nhất."

An Chỉ Manh nghẹn họng trân trối nhìn em bé đang ngồi ăn bữa sáng, có chút hoảng hốt chính mình có phải hay không nghe lầm rồi.

"Chị gái, chị nhìn em như vậy, có phải cảm thấy em rất đẹp trai, muốn gả cho em rồi hả?" Đôi mắt trẻ thơ to tròn chớp chớp nhìn cô.

Hàng mi đen dày nhướn lên, giống như hai thanh phiến dày, càng lộ ra đôi mắt to đen láy, khiến An Chỉ Manh thêm buồn cười.

"Chị gái, em tên là Kha Trạch Vũ. Chị có thể gọi em là A Trạch, cũng có thể gọi là ông xã.”

An Chỉ Manh: "..."

"Chị gái, có phải chị đang nghĩ em còn nhỏ không đáng tin? Em nói chị biết nha, em đã nhận được thông báo trúng tuyển đại học Tam Gia trứ danh trong, ngoài nước đó! Em còn có thể kiếm tiền, tiết kiệm được mấy trăm vạn luôn!" Sau đó, cậu móc từ trong ngực áo một đống thẻ vàng kim đưa cho cô.

Khuôn mặt nhỏ chân thành nhìn cô: “Chị gái, chị muốn mua cái gì, em có thể kiếm tiền nuôi chị.”
Bình Luận (0)
Comment