Tống Tiên Hành

Chương 39


Bốn người vì để tránh chú ý, sau khi rời khỏi Đạo Huyền Môn đều đem đồng phục Đạo Huyền Môn thay đổi thành bình thường.
Tống Phong đứng trên đại kỳ, nhìn thôn xóm đồi núi như những chấm nhỏ dưới chân vụt qua, một bên nghe Điền Thiết Lâm giới thiệu, rốt cuộc cũng có chút hiểu biết với Huyền Hoa Tiểu Hội.
Cách Đạo Huyền Môn hai nghìn dặm về phía Đông Bắc, có một sơn cốc u tĩnh tên gọi Huyền Hoa Cốc.

Nghe nói năm xưa có hai vị trưởng lão, một người ở Đạo Huyền Môn, một người ở Vạn Hoa Cốc từng vì một chút mâu thuẫn mà ước hẹn chiến đấu ở sơn cốc này.

Trận chiến đấu này kết quá thế nào không rõ, nhưng người đến quan chiến rất đông.

Từ đó, mỗi khi có một chút người vì mâu thuẫn nào đó không thể hóa giải, thường hẹn nhau đến đây tỉ thí.

Lâu dần, nơi này cũng có chút tán tu thương nhân theo đến, bày bán một chút đồ lặt vặt.
Mà bởi vì nơi này vị trí xảo diệu, nằm trên biên giới giữa Vạn Hoa Cốc và Đạo Huyền Môn cho nên cũng không có ai dám làm càn, nếu không sẽ nhận sự truy đuổi của hai môn phái.

Dần dần, cơ duyên xảo hợp dẫn đến nơi này hình thành một cái phường thị.

Mà mỗi một đoạn thời gian, căn cứ vào thời điểm các đại môn phái diễn ra thi đấu hoặc tranh tài, nơi này sẽ càng thêm náo nhiệt.

Nhất là đệ tử của Vạn Hoa Cốc vốn nổi danh là nhan sắc tuyệt trần cũng hay xuất hiện ở Huyền Hoa Cốc khiến cho nơi này danh khí càng lớn.
Lần này cổ động phủ mở ra, các thương hội lớn ở Huyền Hoa Cốc tin tức linh thông, liền liên hợp lại tổ chức Huyền Hoa Tiểu Hội trong vòng mấy tháng.

Trong thời gian này, chẳng những một số đấu giá hội cỡ lớn sẽ được tổ chức, mà tin tức hàng loạt trọng bảo sẽ được đem ra bán đấu giá cũng được một số thế lực âm thầm thả ra, khiến cho Huyền Hoa Tiểu Hội nhân khí đạt tới đỉnh phong.
Tốc độ phi hành của đại kỳ không chậm, Tống Phong cũng biết tu sĩ chỉ khi tiến vào cảnh giới Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ mới có thể ngự vật phi hành trong thời gian dài.
Cảm nhận tiếng gió bên tai vù vù, Tống Phong đối với ngự vật phi hành càng thêm mong chờ.
Nhạc sư huynh nghe Điền Thiết Lâm giới thiệu với Tống Phong về Huyền Hoa Tiểu Hội, thỉnh thoảng xen vào một hai câu, còn lại phần lớn thời gian đều tập trung điều khiển đại kỳ phi hành.
Tống Phong nhìn thấy Nhạc sư huynh có chút cố gắng, trong lòng liền biết lấy cảnh giới Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ mang theo nhiều người cùng phi hành với tốc độ này trong một chặng đường dài hẳn là cũng có chút gắng gượng.
Mà Miêu sư tỷ thì cả quãng đường đều trầm mặc, ánh mắt thỉnh thoảng sáng lên đảo qua Điền Thiết Lâm đang vô tư giới thiệu với Tống Phong về Huyền Hoa Tiểu Hội.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong thấy cảnh này thì cười thầm.
Xem ra nhân duyên của Điền Thiết Lâm cũng không tệ.
Bốn người phi hành hơn nửa ngày, cuối cùng dừng lại trước một mặt hồ rộng lớn.
Hồ này nước xanh như ngọc, bao quanh bởi mấy dãy núi hình vòng cung kéo dài tới xa xa.
Đại kỳ hạ xuống bên cạnh hồ nước rồi hóa thành một mặt cờ nhỏ bằng bàn tay bị Nhạc sư huynh thu vào trong túi trữ vật.
Xong xuôi đâu đấy, dưới ánh mắt của ba người, Nhạc sư huynh tiến tới mép hồ, đưa tay lấy ra một cái ngọc phù ném về phía trước.
Dưới ánh mặt ngạc nhiên của Tống Phong, ngọc phù vừa bay về trước lập tức khiến không gian lăn tăn gợn sóng rồi biến mất không thấy.
Điền Thiết Lâm nhìn thấy Tống Phong có chút kinh ngạc, liền giải thích:
“Huyền Hoa Tiểu Hội có huyễn trận bảo vệ.

Nếu như không có thân phận ngọc phù liền không thể tiến vào.

Việc này nhằm phòng ngừa một chút phàm nhân hoặc kẻ ngoại lai tiến vào nơi này.”
Tống Phong gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Lúc này, ngọc phù đột nhiên bay ra, bị Nhạc sư huynh thu lấy.
Từ bên trong vang lên âm thanh:
“Mời chư vị tiến vào.”
Âm thanh này vừa vang lên, lập tức trước mặt mấy người không gian rung động, một lỗ hổng to vừa một người đi qua lập tức mở ra.
Nhạc sư huynh chắp tay cảm ơn một tiếng, liền dẫn đầu đi vào.

— QUẢNG CÁO —
Tống Phong đi cuối cùng.

Vừa bước chân vào liền thấy trước mắt sáng lên.
Chỉ thấy trước mắt hắn, một sơn cốc xanh tươi rộng lớn hiện lên.

Toàn bộ sơn cốc được bao phủ bởi một màn sáng mờ ảo như một cái lồng khổng lồ phát ra ánh sáng nhu hòa chiếu rọi khắp cả không gian.


Ở khu vực trung tâm sơn cốc có một tòa tháp thật cao lớn, những kiến trúc lâu các hoa lệ quay chung quanh nó giống như một thành thị cỡ nhỏ, hết sức xa xỉ.
Từ vị trí Tống Phong đang đứng mà nhìn thì thấy nơi này có bốn lối ra vào chia đều ở bốn hướng khác nhau.

Vị trí Tống Phong đang đứng chính là một trong bốn lối ra vào đó.
Điểm chung chính là bốn lối ra vào này đều dẫn đến một khoảng sân rất rộng lớn có các quầy hàng, có lều bạt, có người thì chỉ trải một miếng vải đơn sơ bày hàng, cảnh tượng buôn bán vô cùng nhộn nhịp.

Tống Phong nhìn thấy người đông như kiến đang tới lui xem xét những quầy hàng này.

Có những người mặc cả, nói chuyện, săm soi vật phẩm hết sức chăm chú.

Điều này làm cho Tống Phong hít một hơi khí lạnh.

Hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp.
Điền Thiết Lâm khẽ cười vỗ vai Tống Phong nói:
“Ai lần đầu tiên đến đây cũng rất ngạc nhiên, nhưng nó quả thật là một nơi thú vị.

Đi thôi.”
Nhóm bốn người chậm rãi dung nhập vào đoàn người, tiến vào khu vực sân rộng kia.
“Há, chẳng phải Đạo Huyền Môn Nhạc đạo hữu đây hay sao? Ngày ấy chia tay, đạo hữu vẫn khỏe chứ?”
Vừa tiến vào sân nhỏ, một nữ tu ngoài ba mươi tuổi vóc người rắn chắc to lớn, gương mặt mang theo nụ cười tiến đến chỗ Nhạc sư huynh.
Nhạc sư huynh thấy người này, vết sẹo trên mặt hơi giật giật, nhưng cũng hoàn lễ:
— QUẢNG CÁO —
“Thì ra là Trần đạo hữu.

Hôm nay tại hạ dẫn theo các vị sư đệ đến nơi này mở mang tầm mắt một chút, ngày khác lại cùng Trần đạo hữu ôn chuyện.”

Trần nữ tu nghe vậy thì gương mặt vốn đang tươi cười bỗng nhiên đen lại:
“Họ Nhạc, ngươi muốn trốn tránh lão nương?”
“Đâu có đâu có, Trần đạo hữu, à không, Trần sư tỷ, ngươi xem, hôm nay ta bận dẫn các vị sư đệ…” Nhạc sư huynh thấy mặt Trần nữ tu đen lại, rùng mình một cái, định giải thích thì bị Trần nữ tu cắt ngang.
“Tốt, ăn xong chùi mép, tốt lắm, họ Nhạc, coi như ta mắt mù nhìn lầm ngươi.” Trần nữ tu bộ dáng hùng hổ.
Mấy người còn lại nghe hai người đối đáp, đều từng cái dời đi ánh mắt, một bộ không quan tâm.

Nhưng sáu cái lỗ tai đều dựng thẳng lên nghe, trong lòng đều có đủ loại hình ảnh bát quái hiện ra.
Nhất là Tống Phong, nếu không phải trước ngực Trần nữ tu có hai khối pháp bảo to tướng quá dễ thấy, thì Tống Phong còn tưởng người này là một vị nam tu.

Kể từ đó, loại hình ảnh bát quái trong đầu hắn càng trở nên quá mức ướt áp xinh đẹp, khiến hắn có cảm giác muốn ói nhưng mạnh mẽ kìm nén lại.
“Nhạc sư huynh, hay là ngươi cùng với Trần sư tỷ đi dạo phố một chút.

Tống sư đệ nơi này cùng chúng ta đi là được.

Hồi sau chúng ta lại đến Kim Nghê Khách Sạn tụ họp, huynh thấy thế nào.” Điền Thiết Lâm ra mặt, chắp tay nói.
Nhạc sư huynh nghe vậy ánh mắt cầu khẩn nhìn Điền Thiết Lâm, đang muốn mở miệng từ chối lại nghe Trần nữ tu tằng hắng một tiếng, liền nghạnh sanh sanh đem lời nuốt trở lại.
Tống Phong trong bụng cười thầm.
“Được rồi, gặp lại mọi người sau.” Nhạc sư huynh cuối cùng cũng lừa mình dối người phun ra mấy chữ, sau đó cùng Trần nữ tu sóng vai mà đi, hòa vào dòng người mất hút..

Bình Luận (0)
Comment