Touch Of Enchantment

Chương 25

Lúc Colin và Tabitha cưỡi ngựa vào khoảng sân của Lâu Đài Raven, họ được chào đón bởi sự im lặng sững sờ và những cái nhìn đăm đăm bán tính bán nghi. Như thể cú sốc vì thủ lĩnh của họ ôm ngang eo một phù thủy mà anh đã thề sẽ thiêu còn chưa đủ, hôn thê của Colin còn cưỡi trên con ngựa theo sau, gần như ngồi hẳn trong lòng Ngài Arjon.

Dân của anh đứng bất động trong sự kinh ngạc đến chết lặng cho đến khi Jenny vùng ra khỏi bàn tay mẹ cô bé và chạy ào qua con đường sỏi gồ ghề. “Tiểu Thư Tabby! Tiểu Thư Tabby!” Tabitha trượt khỏi lưng ngựa vừa kịp lúc cô bé chạy ào vào hai cánh tay cô. “Mẹ thấy chưa,” cô bé nói, hớn hở cười khi cô bé áp má lên má Tabitha, “con đã nói cô phù thủy tốt bụng sẽ trở lại mà!”

Magwyn nghênh ngang bước tới, hai tay chống hông. “Ừ, và cô ta là một cảnh tượng đẹp mắt đấy. Đối với một con ma.”

Phản ứng đầu tiên của Tabitha là thối lui vì câu nói khinh miệt, nhưng cô và Colin đã đồng ý với nhau rằng nếu cô thật sự được người của anh chấp nhận, thì đó phải là bởi vì họ lựa chọn như thế, không phải vì họ phải tuân lệnh. Cô gần như có thể cảm nhận được tình yêu ấm áp của anh như một bàn tay trên lưng cô, dịu dàng đẩy cô tới trước.

Nắm chặt bàn tay nhỏ của Jenny để lấy can đảm, cô đối mặt với Magwyn. Những người còn lại lưỡng lự và cô biết chính sự chấp nhận hay ruồng bỏ của người phụ nữ này sẽ quyết định số phận cô.

“Tôi rất lấy làm tiếc vì phải làm chị thất vọng, nhưng tôi không phải ma bởi vì thủ lĩnh của chị đã quyết định không thiêu tôi.”

“Nhưng cô là một phù thủy.”

“Đúng vậy.” Lời thú nhận táo bạo của cô khơi lên những tiếng thì thầm lo lắng. “Nhưng tôi không thờ phụng quỷ Satan và tôi chưa bao giờ, theo như tôi biết, sử dụng quyền năng của mình cho quỷ dữ. Mà tôi cũng không có ý định sẽ làm như vậy.”

Đôi mắt Magwyn nheo lại đầy suy xét. Tabitha thề chị muốn tin cô. Nhưng cô biết chị đang đối chọi lại sự mê tín và nỗi sợ hãi của cả một đời người. Nếu cô lớn lên trong một thế giới thất thường đầy rẫy hiểm nguy như họ, có lẽ cô cũng sẽ muốn đổ vận rủi của mình lên đầu những con mèo đen hay ma quỷ.

Trong khi Magwyn còn đang đánh giá những lời nói của cô, sự trợ giúp đến từ một nơi không ai ngờ tới. Với phong cách của một nàng công chúa, Lyssandra ngọ nguậy khỏi vòng tay Arjon và nhảy khỏi lưng ngựa.

Cô gái đến nắm bàn tay kia của Tabitha và dậm mạnh bàn chân xinh xắn của cô. “Không nhất thiết chị ấy là gì, Tiểu Thư Tabitha là bạn tôi. Và nếu bất cứ ai trong số các người dám nói xấu chị ấy, họ sẽ phải chịu trách nhiệm trước tôi.”

Arjon vỗ tay. “Hoan hô, em yêu!”

Người của Colin gõ nhịp gót chân và tránh mắt nhau như thể hổ thẹn vì câu biện hộ đầy nhiệt huyết của cô gái. Tất cả mọi người trừ cô nhân tình tóc vàng của Arjon, cô ta liếc mắt sắc như dao về phía Lyssandra trong khi những người còn lại nhìn Tabitha chưng hửng.

“Cô ta cũng phải là một phù thủy,” cô ta nói trong một lời thì thầm to đến mức có thể nghe thấy tận Broadway. “Tôi nghĩ chúng ta nên thiêu cả hai bọn họ.”

“Im nào, Nessa,” Magwyn nói lanh lảnh. “Cô không có quyền mài móng vuốt của cô lên tiểu thư của Ngài Arjon trong khi cô đã dụ một cậu con trai của Iselda vào giường cô trong lúc ngài ấy đi vắng.”

Cô ta lặng đi với một cái bĩu môi hờn dỗi trong khi Iselda đảo mắt và một trong những chàng trai vạm vỡ đỏ mặt đến tận chân tóc.

Mặc cho câu biện hộ của Lyssandra, vẻ mặt của Magwyn vẫn cứng rắn khiến Tabitha sợ điều tồi tệ nhất sẽ đến. “Lại đây, Jenny.” Ngập ngừng liếc nhìn Tabitha, cô gái nhỏ nghe theo lời mẹ. Quai hàm Magwyn cứng nhắc nhưng chị vuốt ve những lọn tóc ngắn của cô bé với một sự dịu dàng gần như tôn kính. “Không nhất thiết cô là gì, cô đã đem lại nụ cười, giọng nói, thậm chí là cuộc sống cho con gái tôi. Có lẽ những gì cô nói là thật. Có lẽ một người phụ nữ có được quyền năng gì là không quan trọng, mà quan trọng là cô ấy chọn sử dụng nó như thế nào.”

“Nói hay lắm, Magwyn,” Colin nói, trượt xuống lưng ngựa và đến đặt hai tay anh lên vai Tabitha. “Ta cũng không thể nói hay hơn thế.”

Trái tim Tabitha đập rộn ràng vì hạnh phúc khi họ bẽn lẽn vây quanh cô để đón chào cô trở lại với họ, cam đoan với cô là Lucy đã được chăm chút kỹ lưỡng khi cô đi vắng và đưa Blythe Bé vào hai bàn tay hăm hở của Colin.

Nhưng niềm hạnh phúc của cô nhạt đi khi cô thấy một người phụ nữ với khuôn mặt tiều tụy vì lo lắng nghễnh cổ nhìn qua đầu những người khác. “Con trai tôi đâu rồi? Có ai thấy con trai tôi không?”

Tabitha biết đây là thời khắc mà Colin e ngại. Nghiêm trang, anh đưa đứa bé cho Già Nana trước khi cầm hai bàn tay nứt nẻ của người phụ nữ trong tay anh.

Anh nhìn xuống chị, vẻ mặt dịu dàng không thể tả. “Ta xin lỗi, Gunna, nhưng Chauncey đã chết vì sự phản trắc của Brisbane. Cậu ấy đã chết như một anh hùng, hy sinh mạng sống của mình để cứu một người phụ nữ vô tội.”

Người phụ nữ đổ gục vào vòng tay anh, dấu tiếng gào khóc nức nở trên vai anh. Chỉ đến lúc đó Tabitha mới nhận thấy những khuôn mặt trẻ trung ảm đạm lẩn khuất trong đám đông. Cô thề họ mới chỉ là những cậu bé khi cô và Colin rời khỏi đây, nhưng giờ những đôi mắt nheo nheo của họ mang tia sáng quả quyết của những người đàn ông.

Cậu bé với mái tóc dài nhất và đôi mắt tang thương nhất bước tới trước. “Còn bao nhiêu nữa, thủ lĩnh?” cậu hỏi. “Còn bao nhiêu người nữa của chúng ta phải chết trước khi chúng ta phản kích?”

Hai bàn tay Colin thật dịu dàng trên đôi vai run rẩy của người phụ nữ, nhưng đôi mắt anh sáng lên như những viên kim cương lấp lánh khi anh thốt lên điều duy nhất mà tất cả họ đều trông đợi.

“Không ai hết.”

Ngài Brisbane tỉnh giấc trong khi đang mỉm cười.

Hắn làm thế ngày càng thường xuyên hơn từ khi hắn phái Iago đến lâu đài của MacDuff. Giấc ngủ của hắn được sưởi ấm bởi những hình ảnh về một gã kị sĩ tự mãn đang bị nướng trui trên cái xiên của Sa-tăng. Giấc mơ đêm qua, trong đó một bầy quỷ lùn da đỏ bao vây Colin, chích vào gã bằng những cái đinh ba tí hon cho đến khi gã la thét như một ả đàn bà, thật sự rất thú vị.

Roger vẫn đang cười khà khà khi hắn vén màn của cái giường bốn trụ sang trọng và bước xuống giường. Thái độ hào hứng của hắn giành được cái nhìn e dè từ những tên hầu cận rúm ró trong góc, đang đợi nghe chỉ dụ của chủ nhân chúng.

Một tên hầu già lưng còng vội đi tới với một cái chậu đồng, và Roger giải tỏa với một tiếng thở dài mãn nguyện, không quan tâm hắn làm bắn nước tiểu lên chân của lão già tội nghiệp.

Trong khi kẻ khốn khổ kia đi đổ chậu xuống một cái hố xí, Roger vươn hai cánh tay, để cho người hầu mắc một cái áo thụng thanh lịch mà hắn yêu thích. Mặc dù theo thông lệ áo thụng dài chấm đất thường được khoác bên ngoài một áo cánh bằng lụa, nhưng Roger lại thích sự ma sát mượt mà của vải nhung trên da hắn. Hắn đứng như một bức tượng bằng cẩm thạch trong khi bọn chúng cạo râu cho hắn, chải mái tóc vàng bóng mượt, và xịt lên cổ hắn nước hoa mùi chanh được nhập từ đảo Sicily.

Hắn muốn trông tuyệt vời nhất. Vì ngày hôm nay là ngày tất cả những giấc mơ của hắn sẽ trở thành hiện thực.

Hắn đã cho lính mở những cánh cổng bên tường ngoài để đón tiếp. Bất cứ lúc nào phái viên của hắn cũng có thể cưỡi ngựa qua những cánh cổng đó, dẫn đầu đám rước MacDuff đã chuẩn bị để hộ tống đứa con gái hư của lão đến với chú rể háo hức của cô ta.

Lão MacDuff không bao giờ đoán được Roger không háo hức chờ đón đứa con gái hay mè nheo của lão, mà chính là người phụ nữ sẽ đi cùng với cô ta. Người phụ nữ sẽ thực hiện cái tham vọng đã luôn tuột khỏi tay hắn—thủ tiêu linh hồn của Colin.

Thứ duy nhất hắn hối tiếc là hắn không được chứng kiến bạn hắn bị hạ bệ. Hắn quyết định tốt nhất là dàn xếp cái chết của Colin trước khi gã khờ sùng đạo đó có cơ hội quỳ xuống xin Chúa của gã tha thứ vì đã thỏa mãn những ham muốn xác thịt của gã với một ả phù thủy. Roger đảo mắt. Y như rằng, Chúa với lòng trắc ẩn yếu đuối của ông ta sẽ tha thứ cho gã. Nếu hắn là Chúa trời, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai vì bất cứ điều gì. Cứ nuôi hằn thù thì vui hơn nhiều chứ.

Khi những kẻ hầu cận đã xong phần chăm chút chú rể, bọn chúng loạng choạng đi đến với một cái gương khổng lồ và giữ nó trước mặt hắn để hắn có thể chiêm ngưỡng hình ảnh phản chiếu của mình ở mọi góc độ. Ngó lơ những tiếng thở hì hục vì ráng sức của chúng, hắn vuốt cái cằm nhẵn nhụi, ngẫm nghĩ sẽ thú vị như thế nào khi hắn có phù thủy của hắn trong tay. Một khi hắn đã gieo một đứa con thừa tự vào bụng con gái MacDuff, hắn sẽ cho ả phù thủy yểm một thứ bùa chết chóc nào đó lên lão cha dượng hay thét lác của hắn. Rồi, thì thào những lời thương cảm, hắn sẽ bước ra nhận lấy đất của MacDuff và của Colin, tự mình phong vương cai trị một vùng đế chế rộng lớn sẽ kéo dài từ phía Bắc nước Anh đến phía Nam Scotland.

Hắn làm phồng tóc mái lên. “Thật đáng tiếc Regan đã chết. Nếu không nó sẽ trở thành nữ hoàng xứng đáng nhất.”

Hắn vẫn đang ngắm nghía đỏm dáng khi lão già đi đổ bô khi nãy đến vỗ lên vai hắn. “Thưa ngài?”

"Mmmmm?" hắn thì thầm.

Người đàn ông quẳng một cái nhìn sợ sệt ra khung cửa sổ ở ban công. “Có ai đó đang đến.”

Roger nhe răng cười, ngưỡng mộ ánh sáng trắng như sứ của chúng. “Tất nhiên là có ai đó đang đến rồi. Đó là Iago, đến để ban cho ta tất cả những tham vọng sâu sắc nhất của ta.”

Lão già hắng giọng. “Tôi không nghĩ là trưởng đoàn Iago đâu, thưa ngài.”

Roger cau mày, rồi vuốt thẳng những nếp nhăn ở đuôi mắt bằng hai ngón tay cái. “Ngươi không được trả công để suy nghĩ.”

“Tôi không hề được trả công, thưa ngài, nhưng tôi vẫn không nghĩ đây là trưởng đoàn Iago.”

Roger quay phắt lại, định sẽ véo tai lão xấc láo này, nhưng một âm thanh từ xa vọng lại ngăn bàn tay hắn giữa chừng.

Hắn nghiêng đầu sang bên, cố gắng xác định những tiếng nói lúc rõ lúc không. “Cái quái gì…”

Những tiếng nói to dần, thu hút Roger đi về phía ban công. Khi hắn thấy thứ đang bước qua những cánh cổng tường ngoài của hắn, hắn phải đưa tay đẩy vào thanh chắn để giữ không té úp mặt qua ban công.

Đang đổ tràn vào sân hắn là một băng xâm lược tạp nham, rách rưới nhất mà hắn từng thấy. Một vài người cưỡi trên lưng ngựa, nhưng một số thì đi bộ, những tấm áo rách tả tơi là áo giáp duy nhất của họ. Những ông già lưng còng, tóc bạc đi bên cạnh những cậu bé mặt non choẹt, và đáng kinh ngạc nhất là còn có cả phụ nữ! Những mụ nữ yêu ánh mắt hoang tàng và những bà già nhăn nheo được vũ trang như những đồng đội nam của họ: những cây gặt cán dài, những con dao han rỉ, những cây rựa cùn.

Một người đàn bà to con ôm một cái vạc trong khuỷu tay, đập rầm rầm lên cái đáy trũng của nó để theo đúng nhịp với giai điệu kích động mà họ đang hát. Đó là một trong những bài thánh ca cổ động của Cuộc Thập Tự Chinh, được viết để cố ý xúi giục một chiến binh mộ đạo nuôi ảo tưởng được phong thánh dâng hiến mạng sống vì sự nghiệp chính nghĩa vô vọng.

Roger bấm móng tay vào khung cửa sổ, bị cơn giận dữ nắm giữ.

Sao những tên nông dân tầm thường này dám bước qua những cánh cổng của hắn và phá hỏng tâm trạng vui vẻ của hắn? Sao bọn chúng dám làm khoảng sân của hắn rung lên vì âm nhạc?

Nhưng khi hắn thấy người đàn ông cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn binh đáng khinh đó, hắn biết chính xác bọn chúng dám đến mức nào.

Con chiến mã phi thường màu nâu sấn tới trước, người đàn ông ngồi trên lưng nó trông như thể gã là chủ nhân của không chỉ con ngựa, mà còn là chủ nhân của tất cả những thứ lọt vào mắt hắn. Trong bàn tay mang găng sắt của hắn là một cây trượng khắc biểu tượng Ravenshaw. Gã đi đến đầu hàng vừa đúng lúc bài hát vút lên trong đoạn cao trào trang trọng, con quạ bạc trên nền lụa đen bay phấp phới kiêu hãnh trong gió.

Sự im lặng ngự trị cho đến khi Brisbane phun ra. “Chúa ơi, Colin, ngươi có nhiều mạng còn hơn một con mèo.”

“Ta hy vọng thế, Roger, vì ngươi có cái sở thích đáng ngại là cố gắng ám hại ta.”

Roger nghía qua đám người. “Và ngươi đã làm gì Iago rồi?”

Colin nhún vai. “Theo như tin tức mới đây mà chúng ta nhận được thì người hầu cận của ngươi đang trên đường tới Luân Đôn. Như ta biết chắc ngươi đã đoán ra, nhiệm vụ của hắn đã thất bại. Điều đó có nghĩa là MacDuff sẽ không gửi bất cứ viện binh nào đến giúp ngươi. Có tin đồn rằng ông ấy đang đau buồn khôn xiết vì con gái đã bỏ đi nên đã rút toàn bộ người dưới trướng ông ấy đến Lâu Đài Arran. Vĩnh viễn.”

Roger cười khục khặc. “Và tại sao ta lại cần viện binh để chống lại một băng kẻ cướp tạp nham chứ?”

Thay vì trả lời hắn, Ravenshaw rút từ trong túi giắt bên hông ngựa một cuộn giấy da dê. Gã trải nó ra bằng một cử chỉ mạnh mẽ rất thu hút, giọng gã oang oang trong khoảng sân rộng. “Ta nhân đây tuyên bố kể từ giờ phút này trở đi, lâu đài này bị vây hãm và ta kêu gọi sự đầu hàng ngay lập tức của chủ nhân lâu đài—Roger Basil Henry Joseph Maximillian, Bá Tước Brisbane.”

Roger hốt hoảng nhìn lên những bức tường thành nơi lính canh của hắn đã vào vị trí, tuốt gươm và lắp những mũi tên chết người lên cung. Viên chỉ huy đám lính đang giúp những tay sai của hắn đẩy một cái máy bắn đá vào vị trí. Roger biết khi hắn ra lệnh, cái máy bắn đá sẽ quẳng một trận mưa đá xuống đầu những kẻ xâm nhập yếu ớt này.

“Ngươi đã mất trí rồi sao? Ta có thể hiểu rõ nhu cầu tử vì đạo ngớ ngẩn của ngươi, nhưng ngươi có cần phải kiếm chức thánh cho người của ngươi luôn không?”

Colin nói tiếp cứ như hắn chưa nói gì. “Khi đầu hàng, ngươi sẽ bị giải tới triều đình của Alexander Đệ Tam, nơi ngươi sẽ bị xử vì tội giết Công Hầu xứ Ravenshaw đời thứ sáu, vợ của ông Blythe, và chín mươi thần dân Scot trung thành của Đức Vua.”

Roger đứng thẳng lên, run bần bật vì điên tiết. “Henry mới là vua của ta. Ta sẽ không phải chịu trách nhiệm trước ngươi hay gã Scot mọi rợ đó vì những tội ác của ta.”

Khi Colin để cho cuộn giấy cuộn tròn lại, nụ cười mỉm chế giễu của hắn khiến Roger lạnh đến tận xương. “Ồ, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ phải làm thế đấy.”

Toán lính của hắn rẽ ra để lộ một người phụ nữ.

Một người phụ nữ không hề sụm lưng, mà đứng cao và thẳng. Một người phụ nữ mặc một bộ váy tím thẫm và đang vuốt ve con mèo đen nhỏ trong vòng tay cô ta không chút vụng về. Một người phụ nữ đi lướt tới trước để đứng bên cạnh ngựa của Ravenshaw với tất cả sự kiêu ngạo duyên dáng của một vị thần hộ mệnh.

Một người phụ nữ khiến hắn kinh hãi.

Ánh mặt trời sáng tỏa trên mái tóc vàng của cô ta, dải thắt lưng vắt quanh đôi hông mảnh mai, viên ngọc lục bảo tròn trịa nép giữa hai bầu ngực.

Roger làm điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến. Hắn nhìn thẳng vào mắt viên chỉ huy những cung thủ của hắn và rống to, “Bắn!”
Bình Luận (0)
Comment