[Tqtp] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 24

Lúc Tạ Liên bước vào Ly Vương phủ đã thấy Sư Vô Độ ngồi dưới mái đình đang đọc sách.

Sư Vô Độ thấy Tạ Liên liền đứng dậy hành lễ:

"Điện hạ."

Tạ Liên cũng cúi đầu chào một tiếng: "Thủy Hoành đại nhân."

Lang Thiên Thu cùng Phong Tín và Mộ Tình ở phía sau cúi người:

"Tham kiến Vương phi."

Từ lúc thành thân cho tới nay đáng lẽ cách xưng hô của Tạ Liên và Sư Vô Độ phải khác đi nhưng Sư Vô Độ da mặt mỏng không dám nhận câu "hoàng thẩm" của y nên hai người đã quyết định vẫn theo khuôn phép như trước mà trò chuyện.

Sư Vô Độ lúc này đã gả vào Vương phủ tất nhiên cách ăn mặc không còn giống quan văn nữa chỉ mặc đồ theo quy chế vương phi dành cho nam tử, y phục này nhã nhặn lại rất có phong thái của thư sinh khiến cho Sư Vô Độ trông có vẻ thanh thoát hơn hẳn.

"Điện hạ tới đây tìm Vương gia sao? Khi nãy hắn nói có việc phải xuất phủ e là sẽ không trở về nhanh được đâu."


Tạ Liên bước vào mái đình ngồi xuống bàn rồi cười nói:

"Hoàng thúc có chuyện gấp gì sao? Thường ngày ta nghe người ta nói hoàng thúc cứ bám lấy huynh không buông kia mà?"

Sư Vô Độ thở dài mặt bất lực nói: "Điện hạ những chuyện xấu hổ như thế này đừng nói trước mặt người ngoài. Thần thật sự có chút ngại lắm."

"Xin lỗi là ta lỡ lời rồi." Tạ Liên cười nhìn người kia rồi lại tiếp tục nói:

"Thủy Hoành đại nhân hôm nay lên triều cũng nghe qua chuyện đó rồi, huynh thấy như thế nào?"

Dạo gần đây ở Tây An nghe nói xuất hiện một quỷ hồn, yêu khí rất mạnh thường nằm ẩn khuất ở Đồng Lô núi. Những người dân ban đêm khi đi qua đây đều phải bỏ mạng không thể trở về. Chính vì thế lòng dân bất an nên đã nộp tấu nhận sự trợ giúp từ triều đình.

Sư Vô Độ nói: "Chuyện ma quỷ thường là những thứ cấm kỵ trong hoàng cung. Điện hạ không phải là muốn đến Tây An một chuyến để diệt nó chứ?"


Tạ Liên vui vẻ: "Thủy Hoành đại nhân thật hiểu ý ta, dù sao từ lúc trở về hoàng cung ta cũng có chút buồn chán lần này có thể xuất cung đến đó đánh quỷ có thể thay đổi chút tâm tình."

Sư Vô Độ cười hỏi: "Điện hạ đã dâng tấu xin hoàng thượng chưa?"

Tạ Liên nói: "Lúc bãi triều ta có ở lại nói chuyện với phụ hoàng rồi. Người cũng đã đồng ý nên có lẽ ngày mai ta sẽ xuất cung đến Tây An."

"Không cần hạ chiếu chỉ gì sao? Cứ vậy mà đi thôi ư?" Sư Vô Độ đặt sách xuống bàn nhìn Tạ Liên.

"Ta cũng không muốn chiêu cáo cho thiên hạ biết làm gì nếu để họ biết lại sẽ tò mò tìm đến Đồng Lô lúc đó lại càng bất lợi hơn."

Sư Vô Độ đưa mắt nhìn ba người kia ở phía sau Tạ Liên nói:

"Điện hạ đừng nói là huynh tính đem mỗi ba người này theo thôi nhé?"

Lang Thiên Thu từ lâu đã có quan hệ khá thân thiết với Sư Vô Độ nên tất nhiên cũng không kiềng dè gì đắc ý hất mặt lên nói:


"Đương nhiên, ta đây võ nghệ cao thâm như vậy không lẽ có một con quỷ quấy rối dân làng cũng không thể trị được hay sao?"

Mộ Tình trợn tròn mắt bĩu môi: "Ngươi tự cao tự đại quá rồi đó hôm trước ai đấu võ với cái tên ngốc kia bị dập cho tơi tả hả?"

Phong Tín trán nổi gân xanh siết tay thành nắm đấm nhìn hai người kia mỉm cười "dịu dàng" nói:

"Tuy ta không biết rằng hai người cãi nhau vớ vẩn điều gì nhưng đừng lôi ta vào!!!"

Tạ Liên quay đầu lại can: "Ấy ấy, các ngươi đừng hở tí là động tay động chân có được không? Huyên náo như vậy còn ra thể thống gì nữa? Ba người các ngươi có phải quên lời ta dặn rồi hay không? Không được tùy ý cãi nhau!"

Ba người kia lập tức im bặt nói: "Vâng."

Sư Vô Độ lấy tay che miệng nhịn cười, Tạ Liên quay đầu thấy y nhịn muốn phát tiết luôn rồi liền gãi gãi đầu nói:
"Thủy Hoành đại nhân."

Sư Vô Độ nén cười thở dài nhắm mắt tĩnh tâm nói:

"Vậy chúc điện hạ ngày mai lên đường thuận lợi."

"Đa tạ."

Tạ Liên cũng không ở lại quá lâu lập tức rời Vương phủ đến chỗ Quốc Sư điện.

"Điện hạ, năm năm qua quốc thái yên bình nhưng con cũng đừng quá chủ quan phải đề phòng mọi thứ xung quanh. Ta cảm thấy tương lai chắc chắn sẽ có sóng gió ập đến rồi."

Tạ Liên ngồi đối diện Mai Niệm Khanh chỉ ôn tồn đáp: "Sư phụ, con đã hiểu."

Mai Niệm Khanh: "Ngày mai nghe nói con xuất thành đến Tây An sao?"

Tạ Liên cười: "Trừ tà diệt quỷ cũng là điều phải nên làm."

Mai Niệm Khanh gật đầu: "Cũng phải, tám năm trước con cũng đã chiến đấu với một con quỷ hồn ở cầu Nhất Niệm."

"Lúc đó thật sự có chút gian nan cũng thật bất ngờ con có thể hạ gục được nó."
Mai Niệm Khanh: "Điện hạ thủ pháp của con cao cường tất nhiên những con quỷ này chỉ là một trong những thứ tạp nham con cũng chẳng cần phí sức với nó làm gì."

Bỗng nhiên gian phòng im lặng, làm cho không khí có chút ngột ngạt. Tạ Liên nhìn sắc mặt của Mai Niệm Khanh không mấy tốt cho rằng y có chuyện muốn nói hoặc khuyên răng nhắc nhở.

Cuối cùng Mai Niệm Khanh chỉ ngước đầu lên nhìn Tạ Liên tỉnh rụi nói:

"Đánh bài không?"

"....................."

Bỏ đi xem ra mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi!

Ngày hôm sau Tạ Liên cùng ba người kia xuất cung đi đến Tây An. Chỉ có điều lần này có chút khác biệt, lúc Tạ Liên bước ra khỏi cổng thành liền có chủ ý quái đản.

Y kéo ba người kia đến một cửa tiệm y phục sau đó mặc những bộ đồ thường dân. Tạ Liên mặc y phục trắng mỏng, ở cổ lại quấn nhẹ một vải băng che lại trên đầu lại đội một đấu lạp đã rách te tua với màn che mỏng.
Phong Tín: "Có ai ra chủ ý kỳ quặc như huynh không hả???"

Tạ Liên lại không thấy có gì vướng mắc lại còn thích thú cười nói: "Giả làm thường dân có thể đừng để bách tính chú ý nhiều quá tới chúng ta như vậy có thể dễ dàng hành động."

Mộ Tình gói gém lại đồ đạc trong cung bỏ vào một tay nải rồi trừng mắt nói:

"Điện hạ như vậy chúng ta chẳng lẽ thuê xe ngựa đi sao?"

Tạ Liên: "Chính xác."

Lang Thiên Thu ngó quanh khu chợ đông đúc thấy phía xa xa có xe ngựa nhưng...phía sau nó chở một đống rơm rạ.

Tạ Liên nhìn theo hướng Lang Thiên Thu liền sáng mắt nói:

"Thiên Thu làm tốt lắm chúng ta sẽ đi chiếc xe đó!"

"Cái gì?" Phong Tín và Mộ Tình đồng thanh nói.

"Không được!"

Phong Tín: "Huynh bộ thiếu tiền tới mức không thể thuê một chiếc xe kiệu khác hay sao?"

Tạ Liên lấy tay vịnh đấu lạp đang bay phất phơ theo gió rồi đi hướng tới đó nói:
"Dù sao cũng đang giả làm thường dân không bằng cứ thong thả đi nhờ vậy. Dù sao tiền trả công cũng sẽ rẻ hơn."

Mộ Tình trợn mắt: "Nếu không ai để ý lại không nhìn ra huynh là thái tử nghèo nhất Tiên Lạc đó!!!!"

Lang Thiên Thu nhìn hai người kia đang xách tay nải có chút cũ kĩ liền nói:

"Trông chúng ta thật giống những con người đi lượm đồng nát."

Tạ Liên bước tới hỏi người đánh xe sau đó quay đầu lại khẽ cười:

"Mau lên đi, ông chủ đánh xe đồng ý cho chúng ta hóa gian rồi."

"Điện hạ..."

"Hiện giờ ở ngoài cung đừng gọi ta là điện hạ dễ gây chú ý lắm, cứ gọi tên được rồi."

"Nhưng mà..." Phong Tín ngạc nhiên.

Tạ Liên nhảy lên đống rơm trải ra ngồi xuống, rồi vỗ vỗ mấy chỗ trống kia nói:

"Mau lên đây."

Ba người kia hết cách thở dài bất đắc dĩ trèo lên ngồi xuống.

Chiếc xe ngựa kéo bắt đầu lăn bánh, Tạ Liên móc trong túi áo ra một túi bánh bao rồi mở ra chia cho từng người nói:
"Mấy cái bánh bao này khi nãy ta vừa mua các ngươi mau ăn đi cho kịp nóng."

Tạ Liên vừa cắn một miếng nhẹ rồi nhìn xung quanh các người dân qua lại tấp nập.

"Nhìn huynh thật sự rất có hứng thú với phiên chợ, cũng không phải là lần đầu thấy." Mộ Tình cầm bánh bao nói.

Tạ Liên: "Những lần trước đều có người nhận ra ta có muốn đi dạo thật sự cũng không thoải mái. Bây giờ không ai nhận ra có thể tự do ngắm nhìn cho rõ cũng không có gì là quá đáng."

Tạ Liên chỉ cắn một miếng nhỏ rồi lại cất bánh bao vào túi bỏ vào người. Lang Thiên Thu tò mò nói:

"Điện hạ huynh no rồi sao? Huynh chỉ vừa cắn một miếng mà?"

Tạ Liên: "Hiện tại ta cũng không thấy đói lắm."

Ba ngày ròng rã, xe ngựa đi từ Đông Lạp Trấn cũng đã chạy tới Tây An.

Tạ Liên xuống xe ngựa trả tiền cho ông chủ đánh xe rồi quay đầu lại nhìn.
Phong Tín kiếm một cái củi gỗ nhỏ rồi dùng hai cục đá cọ xát với nhau nảy lửa làm lửa đuốc.

Hiện tại sắc trời đã tối, bọn họ lại đứng ở dưới chân núi Đồng Lô. Tạ Liên dẫn đầu đi trước.

"Đi thôi."

Con đường mòn từ từ vào Đồng Lô núi có chút lạnh lẽo, cây rừng rậm xung quanh xào xạc theo tiếng gió. Lang Thiên Thu hơi run người đi nép vào Mộ Tình.

Mộ Tình cau mày nói: "Ngươi đúng là nhát gan!"

Tạ Liên đi theo ánh đèn đuốc phản chiếu trên tay Phong Tín. Bỗng nhiên cảm nhận được quỷ khí từ xa đang xộc thẳng tới. Mắt của y lướt tới, đưa tay cản người phía sau nói:

"Cẩn thận!"

Một luồng khói đen bay ra đánh thẳng tới, Tạ Liên né người qua một bên.

Phong Tín và Mộ Tình nhanh chân né theo sau đó rút kiếm ra khỏi bao, Lang Thiên Thu nhanh chân cũng lắp người nhìn.

Nhưng cuối cùng bọn họ nhận ra một chuyện...
Ngọn khói đó chỉ đuổi theo đúng một mình Tạ Liên!

Tạ Liên hết né người qua bên này tới bên khác cả người lui ra xa ba người kia mấy bước.

"Điện hạ!"

Khói đen kia tốc độ xông thẳng đến cực nhanh theo động tác của Tạ Liên. Không may, dưới mặt đất lại có một cục đá nhỏ, Tạ Liên vấp phải cả người bị mất thăng bằng ngả nghiêng.

"Điện hạ cẩn thận!"

Không kịp.

Ngọn khói đen kia bùng phát lực độ xông đến Tạ Liên.

"A!"

Cả thân thể của Tạ Liên bị hất bay lên không trung, đấu lạp rơi xuống đất. Tạ Liên cố gắng điều chỉnh tư thế để đáp xuống đất.

Đột nhiên từ trong ngọn cây bay ra một thân ảnh, ba người kia chạy tới nhìn thấy liền kinh động:

"Ai?"

Người kia thân mặc hồng y tóc cột cao, đạp chân bay lên một tay vòng qua eo Tạ Liên, một tay vòng qua chân y đỡ lấy. Tạ Liên bị khói đen đụng trúng nên mù mờ nhắm chặt mắt.
Thân ảnh hồng y kia giương mắt một né ngọn khói đen.

Chẳng hiểu sao hắn xuất hiện khói đen dần dần tan biến.

Lúc đáp xuống đất, Tạ Liên cảm nhận cả người mình được đỡ lấy. Y mở mắt nhìn gương mặt kia.

Đường nét gương mặt thật sự rất anh tuấn, chỉ có điều mái tóc của hắn đã che một nửa con mắt không nhìn thấy rõ.

Tạ Liên nhìn thấy người này lại cảm thấy có chút quen mắt trong tim nhịp đập có hơi tăng nhanh.

"Điện—...Tạ Liên!"

Phong Tín cùng Mộ Tình và Lamg Thiên Thu chạy tới, Tạ Liên đưa mắt nhìn thấy họ liền nói:

"Mọi người."

"Huynh không sao chứ?"

"Ta không sao."

Tạ Liên lại quay đầu nhìn người đang bế mình áy náy nói:

"Vị công tử này làm phiền quá có thể cho ta xuống được không?"

Người kia khẽ cong môi, giọng có chút trầm nói: "Được."

Tạ Liên đặt chân xuống đất liền cúi đầu chấp tay nói:
"Đa tạ lúc nãy công tử đã cứu ta."

Thanh niên kia chỉ dùng một con mắt không bị che khuất nhìn y, ánh mắt có sáng lên.

Phong Tín và Mộ Tình đi lên cản trước mặt Tạ Liên, nhíu mày nói:

"Ngươi là ai? Ban đêm lại ẩn nấp trong khu rừng này, có phải ai phái ngươi theo dõi bọn ta hay không?"

Thanh niên kia liền bật cười khanh khách gác hai tay lên đầu nói:

"Chẳng qua nghe tin đồn nên muốn lên núi này xem thử thực hư như thế nào thôi. Các ngươi lại đối xử với ân nhân thế hả?"

Tạ Liên kéo Phong Tín và Mộ Tình lùi lại rồi day day ấn đường khó xử nói:

"Thật xin lỗi, cảm ơn đệ đã cứu ta không biết nên xưng hô thế nào?"

Tạ Liên nhìn thân hồng y kia, gương mặt này trông còn rất trẻ hẳn cũng là một thiếu niên mới lớn chừng mười tám tuổi nên cảm thấy người này còn trẻ nửa đêm can đảm dám đi một mình vào đây thật sự có chút thú vị.
Người kia nhướng mày: "Xưng hô?"

"Đúng vậy." Tạ Liên gật đầu, "Đệ tên là gì?"

Thanh niên ung dung nói: "Ta sao? Trong nhà xếp thứ ba, cứ gọi là Tam Lang đi."

Tạ Liên vui vẻ nói: "Tạ họ Tạ, một chữ Liên."

Tam Lang vui vẻ hỏi: "Tạ Liên?"

"Đúng vậy có chuyện gì sao?" Tạ Liên nghiêng đầu nhìn.

Ba người kia ở phía sau nghe họ trò chuyện thầm mong cái tên Tam Lang nghi ngờ kia đừng nhận ra y là thái tử.

"Không sao cả. Cái tên rất hay."

Tạ Liên cười híp mắt nói: "Tam Lang nếu đệ đã đến đây để gặp con quỷ đó không bằng chúng ta cùng nhau đi?"

Phong Tín: "Điện hạ không được! Chúng ta không quen biết gì hắn, huynh lại để hắn đi cùng lỡ hắn có ý đồ gì sao?"

Tạ Liên quay đầu cười bất đắc dĩ nói: "Cũng không đến nỗi như vậy chứ? Đệ ấy vừa nãy còn cứu ta mà? Ta cảm thấy..."

Mộ Tình: "Cảm thấy?"
"Tam Lang, đệ ấy rất tốt."

-------------- CÒN TIẾP ------------

Chuyên mục pr:

Hiện tại mình vừa mới ra tác phẩm mới nếu các bạn có hứng thú hi vọng có thể ghé vào trang mình xem nhé  >
Bình Luận (0)
Comment