[Tqtp] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Liên đứng đờ người một hồi lâu mạch suy nghĩ mới trở về. Y lắc lắc đầu mấy cái không tin vào mắt mình.

Hoa Thành còn sống!

Đứa trẻ năm năm trước từng đổi mạng để đỡ y một mũi tên vẫn còn sống...

Hắn vẫn ở đây.

Hắn vẫn đang cười, ánh mắt thực ôn nhu.

"Không phải đệ..."

Tạ Liên rũ mi mắt trong lòng bỗng nhiên được một cảm giác nhẹ nhõm bao vây chặt.

Suốt mấy năm y đã từng vằn vặt bản thân mình. Năm năm trước sau khi kết thúc trận chiến ở thiết kỵ Hòa An trong lòng y không lúc nào không nhớ tới đứa trẻ thiếu niên kia.

Hoa Thành nhìn dáng vẻ né tránh của y cũng không nói gì, vài sợi tóc mai trên gáy tai y buông thả. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vén lên vành tai nói:

"Ca ca."

Tạ Liên: "Tam Lang, xin lỗi. Năm đó ta..."

Hoa Thành thở dài nói: "Huynh không cần phải xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện xen vào giữa hai người nói: "Nếu bây giờ đã phân rõ thắng thua vậy rồi. Xin hỏi Thành chủ lão nhân gia đây có nên tính toán với ta một chút không?"


Hoa Thành khẽ cong môi quay đầu nhìn tỳ nữ kia với ánh mắt ra hiệu. Tỳ nữ hiểu ý liền cúi đầu nói:

"Công tử, xin mời theo ta."

"Được."

"Lam Trạm! Lam Trạm! Đi thôi."

Lam Vong Cơ giải cấm thuật trên người Phong Tín sau đó đưa tay trước ngực hành lễ nói:

"Đắc tội rồi."

Sau đó y quay đầu bước theo Ngụy Vô Tiện cùng tỳ nữ kia. Hoa Thành nắm lấy cánh tay Tạ Liên kéo ra khỏi đám đông rồi cười nói:

"Ca ca, mau theo ta. Ở đây chúng ta không tiện nói chuyện."

Phong Tín cùng Mộ Tình và Lang Thiên Thu cũng chạy theo phía sau. Cả năm người liền ra trước cổng Cực Lạc Phường đứng dưới ánh đèn đỏ rực.

Phong Tín: "Điện hạ!"

Tạ Liên vẫn còn ngơ ngẩn trước hành động nắm tay của hắn, nghe tiếng gọi y quay đầu lại nhìn ba người kia chạy đến.

"Điện hạ, huynh mau tránh xa hắn ra!"

Mộ Tình cảnh giác ngăn trước mặt Tạ Liên, Phong Tín cũng để tay ở chui kiếm phòng thủ. Chỉ có Lamg Thiên Thu vô tư chớp chớp mắt nhìn Hoa Thành rồi nói:


"Huynh là Huyết Vũ Thám Hoa trong truyền thuyết hả? Không ngờ lại lợi hại tới như vậy. Nghe nói võ công của huynh cao cường lắm."

Hoa Thành bật cười: "Nếu ngươi thích sau này ta có thể dạy cho ngươi."

Lang Thiên Thu: "Thật sao?"

"Thiên Thu, đừng có tin lời hắn nói!" Mộ Tình hắng giọng trợn mắt nhìn Lang Thiên Thu mắt như sao ngưỡng mộ Hoa Thành.

Tạ Liên liền kéo tay Mộ Tình ra nói:

"Hai người các ngươi làm sao vậy? Đệ ấy là Hoa Thành đó, chung quy cũng đã từng quen biết nhau. Sao tự nhiên lại nói như thế?"

Phong Tín: "Hắn tính tình kỳ bí lại âm thầm theo dõi chúng ta từ núi Đồng Lô. Hơn nữa cũng che giấu thân phận giả danh giả quỷ qua mắt chúng ta. Cho dù có là người quen biết đi nữa, lỡ hắn có ý đồ gì với huynh thì sao?"

Mộ Tình tức giận đùng đùng: "Ta thấy huynh phải bị hắn ăn tươi nuốt sống mới biết hắn ghê gớm thế nào!"


Phong Tín: "Sau này đừng đến gần hắn nữa!"

Tạ Liên thở dài đau đầu không thôi, y dạt hai thân đang che mình ra nói:

"Đệ ấy không như hai ngươi nghĩ đâu. Tam Lang, đệ ấy tốt lắm."

Phong Tín giật giật gân xanh: "Điện hạ!"

*Thời tới rồi thả meme thôi:[TQTP] NẾU TẠ LIÊN KHÔNG PHI THĂNG - Chương 27 - Vĩnh An

"Nếu đệ ấy thật sự có ý đồ gì với ta thì tại sao hết lần này tới lần khác cứu ta kia chứ? Năm năm trước tòng quân chinh chiến đệ ấy cũng đã thay ta nhận lấy một nhát tên, bây giờ cũng cứu ta khỏi quỷ khí kia. Hai người các ngươi có phải hơi quá rồi không?"
Mộ Tình lấy tay che mặt nói: "Thật hết cách với huynh."

Hoa Thành khoanh tay nhìn Tạ Liên nói năng dõng dạc đứng về phía mình như vậy không khỏi cười mỉm liền nói:

"Ca ca nói gì cũng đúng, ca ca là nhất."

Phong Tín và Mộ Tình đồng thanh: "Ai là ca ca của ngươi hả????"

Tạ Liên đỡ trán nhìn Hoa Thành hỏi: "Tam Lang, vụ cá cược khi nãy ta biết đệ nhường cho ta nhưng mà...lời cược chẳng qua cũng chỉ là nói chơi thôi đúng không?"

Hoa Thành: "Ca ca yên tâm. Lời cược chắc chắn phải thực hiện."

Hắn đưa ánh mắt chứa ý cười nhìn y nói:

"Từ nay ta đã là người của huynh rồi."

"Tam Lang, không phải đó chứ?" Tạ Liên kinh ngạc.

Hoa Thành: "Ca ca, huynh nhìn ta giống như đang đùa sao?"

"Nhưng nếu đệ như vậy...ta dù sao cũng phải trở về kinh đô chẳng lẽ đệ cũng sẽ theo ta sao? Vậy còn Cực Lạc Phường đệ ...?"
Hoa Thành đắc ý: "Ca ca yên tâm, chỗ này ta sẽ giao cho người bạn của ta cai quản. Những việc khác huynh không cần lo lắng, ta sẽ theo huynh trở về."

Tạ Liên: "Đệ thật sự chắc chắn muốn theo ta về sao?"

Hoa Thành cười: "Sống là người của huynh, chết cũng là người của huynh."

Lang Thiên Thu không nghe ra được tình ý trong đó chỉ thấy người này rất mạnh dạn có thể nói những câu khiến người ta khâm phục bèn hớn hở nói:

"Hoa Thành huynh, sau khi trở về Tiên Lạc đô. Huynh có thể dạy ta đao pháp được hay không?"

Hoa Thành nhướng mày: "Tất nhiên là được."

Tạ Liên liền nói: "Nếu như vậy thì ngày mai chúng ta sẽ trở về hoàng cung. Tam Lang, đệ sẽ chuẩn bị kịp chứ?"

"Huynh cứ yên tâm, hiện tại Cực Lạc Phường vẫn còn mấy phòng cho khách quyến nếu mọi người không phiền đêm nay cứ ở lại đi."
"Được." Tạ Liên vui vẻ gật đầu.

Giờ phút này Phong Tín và Mộ Tình không còn gì để nói nữa, cả hai người họ đều chỉ có thể ngấm ngầm im lặng theo chân các tỳ nữ đã sắp xếp phòng ốc.

Tạ Liên vốn dĩ thích an tĩnh, Hoa Thành biết nên đặc biệt cho người chuẩn bị phòng ở gian trên lầu. Căn phòng này thật sự rất xa hoa, gấm vóc vải lụa chăn giường đều là những loại thượng hạng.

Tạ Liên cũng thật sự rất mến cảm sự đãi ngộ này. Sau bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn biết rõ y thích và không thích thứ gì.

Tạ Liên bước sau tấm bình phong thay đồ, tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ trung y trắng tinh tươm.

Bên trái căn phòng có một ban công, Tạ Liên nhẹ tay mở cửa gỗ ra ngồi trên ngưỡng cửa nhìn xuống mảng rừng cây tối tăm.

"Đồng Lô có hồng y, tám trăm vạn dặm si cuồng tín ngưỡng một quân tử."
Cốc cốc.

Tạ Liên ngoáy đầu nhìn cánh cửa phòng đã khép chặt, giờ này vẫn còn ai tìm đến? Không lẽ là bọn Phong Tín và Mộ Tình sao? Tạ Liên liền nói:

"Vào đi."

Cánh cửa liền mở ra, chớp mắt ánh mắt Tạ Liên đều gói gọn trong thân ảnh ấy.

Là Hoa Thành.

"Ca ca, huynh vẫn chưa ngủ sao?" Hoa Thành cười bước vào, chậm rãi đóng cửa.

"Vẫn chưa." Tạ Liên nhìn hắn, "Sao đệ lại đến đây? Có chuyện muốn nói sao?"

Hoa Thành đến bên cạnh y, Tạ Liên chỉ ngồi trên trấn song một khoảng nhỏ tất nhiên vẫn còn đủ chỗ cho hắn. Hoa Thành ung dung ngồi xuống gác tay lên lang cang nói:

"E là người có chuyện muốn nói là huynh. Ta đến đây để trả lời những thứ huynh đang muốn biết đây."

Tạ Liên: "Sao đệ biết ta có điều muốn hỏi đệ?"

"Đơn giản thôi." Hoa Thành chống cằm nhìn y, "một người huynh đã cho là mất đi nhiều năm như vậy bây giờ lại xuất hiện trước mặt huynh chắc chắn huynh rất tò mò vì sao ta còn sống đúng không?"
Tạ Liên bật cười: "Tam Lang thật sự rất hiểu ý ta."

Hoa Thành cũng cười theo: "Huynh cứ hỏi ta tùy ý. Ta sẽ trả lời hết cho huynh."

"Cái này được thôi." Tạ Liên ngồi thẳng dậy hỏi, "Tam Lang, năm năm trước đệ trúng mũi tên ở núi Ái La sau đó lăn xuống dốc núi. Vì sao đệ vẫn có thể bảo toàn tính mạng như vậy được? người bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi những tai nạn đó."

"Cái này à? Lúc đó ta rớt xuống dốc núi đã có một ân nhân cứu ta. Sau đó đem ta trở về Tây An chăm sóc, ta còn có thể ở đây đều nhờ y cả."

Tạ Liên: "Ân nhân của đệ là người Tây An sao?"

"Không phải." Hoa Thành lắc đầu, "hắn là người Vĩnh An."

Tạ Liên mở to mắt suy suy nghĩ nghĩ sao đó nói: "Vậy bây giờ y có ở đây hay không?"

Hoa Thành cười nói: "Đáng tiếc, năm đó y cứu ta một mạng sau đó liền mai danh ẩn tích ta cũng không thể tìm được y."
Tạ Liên: "Đệ có biết tên của y không?"

"Biết." Hoa Thành nhàn nhạt đáp rồi lại nhìn Tạ Liên nói:

"Nhưng y không muốn lộ danh tính bởi vì hành tung sau này khó nói được."

"Xin lỗi là ta lỗ mãng."

"Không sao."

Hoa Thành nhìn điệu bộ lúng túng của Tạ Liên trông có chút buồn cười liền hỏi:

"Huynh còn muốn hỏi gì nữa không?"

Tạ Liên: "Vì sao lúc ở chân núi Đồng Lô, đệ lại giấu diếm ta giả danh phận là một thiếu niên vậy?"

Hoa Thành cười nói: "Huynh thấy thế nào?"

Tạ Liên gãi gãi đầu: "Cái này... ta nghĩ đệ muốn tạo bất ngờ cho ta?"

"Ha ha ha." Hoa Thành cười khan mấy cái rồi nói: "Cũng đúng nhưng cũng không đúng."

"Vậy thì vì sao?" Tạ Liên nghi hoặc.

Hoa Thành nhếch miệng, ánh trăng sáng soi vào căn phòng tối u.

"Bí mật."

Tạ Liên: "...."

"Phải rồi." Hoa Thành đưa mắt nhìn Tạ Liên. "Khi nãy huynh với ta vẫn còn chưa xong vụ cá cược đâu."
Tạ Liên kinh ngạc: "Không phải đều đã giải quyết xong hết rồi sao?"

Hoa Thành nhàn nhã nói: "Đúng là đã giải quyết xong rồi nhưng mà ca ca không phải trước đó huynh cược nhỏ với ta cuối cùng đã thua sao? Huynh vẫn không quên đó chứ?"

"A! Thật ngại quá ta quên mất." Tạ Liên sực nhớ ra liền cười ngượng ngùng đáp.

"Vậy huynh nghĩ chúng ta nên giải quyết nợ nần thế nào đây?" Hoa Thành cười xấu xa nhìn y.

Linh tính mách bảo trực giác của mình không ổn, Tạ Liên biết nếu mình ra điều kiện quá sức coi như toi, liền đảo mắt nhìn ra cửa sổ nói:

"Đệ muốn như thế nào?"

Hoa Thành: "Ồ? Huynh để ta tự ra hình phạt sao?"

Tạ Liên: "Ta thật sự cũng không biết nữa, đệ cứ ra đi chắc chắn ta sẽ thực hiện."

"Vậy được." Hoa Thành khẽ cong môi lộ ra răng nanh nhỏ.

Hắn lấy trong túi áo đỏ ra một túi gấm rồi nhìn Tạ Liên cười nói:
"Ca ca, thành thân đi."

Máu nóng trên người Tạ Liên xông thẳng tới đầu, mặt của y thoáng cứng đờ tại chỗ không biết nên hiện rõ biểu tình gì. Y cứ như một con chồn nhỏ ngốc nghếch đang cố gắng hiểu câu nói kia.

"Tam...Tam Lang..?"

Hoa Thành bật cười: "Đùa huynh thôi."

Hắn lại mở nút túi gấm ra đưa tay vào trong lấy ra một sợi dây chuyền bạc, có một phiến đá vòng bạc chạm khắc tinh xảo.

Hoa Thành cứ thong thả đưa đến cổ Tạ Liên nhẹ nhàng cài vào.

Trong một tấc cảm giác quen thuộc ấy lại cách gần nhau.

Hai gương mặt chỉ cách nhau một tấc, hơi thở của hắn nhịp đều phả vào hõm cổ y.

Năm năm trước, Hưng An điện.

Y đã từng chính tay mình cột băng vải đen che mắt của hắn.

Năm năm sau, Cực Lạc Phường.

Huyết Vũ Thám Hoa vậy mà cung kính chính tay đeo chiếc dây chuyền đó cho y.
Lúc hắn đeo xong khẽ nhích người lui về nhìn Tạ Liên nói:

"Ta với huynh giải quyết xong rồi. Từ nay huynh đeo chiếc vòng bạc đó đi."

Tạ Liên đưa tay chạm vào mặt dây chuyền nhìn Hoa Thành mỉm cười.

"Tam Lang, cảm ơn đệ."

"Không cần phải cảm ơn ta."

Hoa Thành ánh mắt rung động nhìn sợi dây chuyền bạc ấy đeo trên cổ Tạ Liên.

"Ca ca, trời đã khuya rồi. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường."

Tạ Liên gật đầu: "Ừm."

Hoa Thành lại khẽ cười dịu dàng nói:

"Ngủ đi, ta bồi huynh."

Tạ Liên: "Hình như không được cho lắm....a....Tam Lang, từ từ đã."

Hoa Thành bỗng nhiên đứng dậy khom người xuống đỡ lấy eo Tạ Liên nâng lên.

Tạ Liên bất chợt bị ôm lấy hai tay theo phản xạ vòng qua cổ hắn. Hoa Thành bế y đặt nhẹ lên giường sau đó lấy chăn ém lại từng góc ngay ngắn.

Hoa Thành ngồi xuống bên cạnh, chiếc đèn lưu ly vặn nhỏ lại. Tạ Liên lúc này lồng ngực như có trống đánh kèn, đập liên tục mấy hồi.
"Ca ca huynh ngủ đi. Ta ở đây."

Hoa Thành cười nhìn Tạ Liên đang lấy chăn che mặt mình không khỏi có chút đáng yêu.

Tạ Liên một lúc lâu sau bị ngợp cuối cùng vẫn ngoi ra khỏi chăn lại trông thấy ánh mắt kia vẫn dán lên người mình có chút gượng gạo.

Y lúc này hỏi: "Tam Lang, ta nghe nói đệ ở đây đều bảo vệ bách tính được an yên sao?"

Hoa Thành: "Chỉ cần họ không đụng tới ta, ta nhất định sẽ bảo vệ họ chu toàn."

Tạ Liên nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn liền vui vẻ hỏi:

"Lúc trước đệ lầm lì luôn tránh xa người khác không ngờ bây giờ lại vì dân chúng mà hết lòng che chở."

"Ca ca huynh lầm rồi." Hoa Thành cười nhìn y nói:

"Ta làm vậy tất cả đều là vì huynh."

Tạ Liên trố mắt: "Ta?"

Hoa Thành khoanh tay ngồi ung dung nói:

"Năm năm trước huynh đã từng nói với ta câu gì có nhớ không?"
"Ta muốn cứu vớt chúng sinh."

Hồi ức bỗng nhiên vụt về Tạ Liên xấu hổ lấy tay che mặt nói:

"Tam Lang!"

Hoa Thành bật cười: "Huynh lúc đó đã từng nói với ta một cách rất tự tin, rất mạnh mẽ, ta đương nhiên cũng muốn bảo vệ bách tính Tiên Lạc đều vì huynh cả."

Tất cả đều vì huynh.

Huynh từng nói thích màu đỏ, ta liền mặc một thân hồng y.

Huynh nói làm quân tử phải mạnh mẽ, ta liền một thân cầm đao bảo.

Huynh nói muốn cứu vớt chúng sinh, ta liền vì huynh dốc lòng bảo vệ.

Hoa Thành nhìn Tạ Liên giọng trầm đi, gương mặt thập phần nghiêm túc nói:

"Nếu chấp niệm của huynh vì chúng sinh Tiên Lạc quốc, hãy nhớ phía sau lưng huynh vẫn còn có ta."

...

Ba ngày sau, Tạ Liên trở về kinh đô Tiên Lạc. Lúc trở về Tạ Liên liền căn dặn Phong Tún và Mộ Tình sắp xếp cho Hoa Thành, sau đó bị người đưa tin truyền đến minh đường gấp rút.
Đến nơi Tạ Liên nhìn sắc mặt của các quan văn cùng Sư Vô Độ có chút căng thẳng không khỏi làm lạ.

"Dịch bệnh ở Vĩnh An?" Tạ Liên cầm thư cấp báo của Vĩnh An truyền đến rồi ngước mặt nhìn quốc vương đang trầm ngâm trên ghế tọa.

"Phụ hoàng đã có biện pháp gì chưa?"

Phó trưởng thượng thư Binh bộ Trạch Hải cúi đầu nói:

"Điện hạ, hiện nay thành đông Vĩnh An đang bị dịch bệnh, phía bên ngoài giặc man lại thừa nước đục thả câu quấy nhiễu dân chúng. A Cáp Nhĩ đã điều độ mấy vạn quân binh có lẽ lần này quyết tâm muốn chiếm được thành trì của Vĩnh An."

"A Cáp Nhĩ?" Tạ Liên nhíu mày.

"Chính là quân vương của người man, hắn từ xưa chính chiến nắm vùng một bờ cõi thảo nguyên lần này cố ý sinh sự. Dịch bệnh cúm ở Vĩnh An lại đang hoàng hành thật sự trọng trách cần phải đặt lên hàng đầu!" Một quan văn nói.
Từ sau năm năm khi đại thắng Hòa An trở về, Tiên Lạc phồn thịnh yên bình mấy năm lần này sóng gió nổi đến e rằng khó mà có đường lui.

Tạ Liên vốn dĩ xem bách tính là cả một thiên mệnh lớn lao lần này nghe nói dân chúng kham khổ, dịch bệnh phát tán không khỏi siết chặt giấy thư trong tay.

Sư Vô Độ bước ra nói: "Hoàng huynh, thần xin huynh hạ chỉ cho thần đến Vĩnh An một chuyến!"

Tạ Đô từ đầu tới cuối im lặng lúc này bất ngờ lên tiếng: "Không được! Vĩnh An hiện tại giặc đang quấy nhiễu nếu ngươi tới đó chắc chắn sẽ không được an toàn!"

Sư Vô Độ quỳ thẳng người nghiêm giọng nói:

"Đã là trung thần, cho dù ta có chết cũng phải bảo vệ được thành trì của Vĩnh An!"

Triều đình lặng ngắt như tờ.

Tạ Liên cũng đứng ra quỳ xuống khấu đầu nói:

"Phụ hoàng nhi thần nguyện ý đến Vĩnh An lĩnh binh đánh trận."
Trạch Hải lau mồ hôi nói: "Điện hạ, A Cáp Nhĩ nắm giữ binh quyền xưa nay háo thắng cứng đầu là một kẻ khó đối phó. Lần này người đến Vĩnh An thật sự có thể được sao?"

Tạ Liên quay đầu nói: "Tại sao ta không thể? Trạch đại nhân, hiện giờ bách tính lầm than. Vĩnh An khốn khổ đường cùng nếu cứ dè dặt mãi thì khi nào thế sự mới được yên bình?"

Quốc Liễm bỗng nhiên ra hàng khấu đầu nói:

"Bệ hạ, thần cho rằng ý của điện hạ có lý. Thần xin người hạ chỉ để điện hạ tòng quân đánh trận dẹp loạn thế cuộc, an nguy xã tắc hiện giờ vẫn trên hết."

Quốc vương: "Trẫm sẽ xem xét chuyện này, hôm nay tới đây thôi. Tất cả lui xuống hết đi!"

---------- CÒN TIẾP ----------

Chương sau vui lắm đó :)))

Nhớ đọc phân tích mình để lại ở mỗi câu nói để hiểu ý nghĩa của nó nhé
Bình Luận (0)
Comment