Trà Ấm Bán Hạ

Chương 6


Khương Âm định lượn một vòng ở siêu thị rồi về nhà, nhưng kế hoạch mãi mãi chỉ là kế hoạch, lúc cô đi ra siêu thị thì xách một túi đầy, trong túi đầy đồ ăn vặt và trái cây.

Cô quét một chiếc xe điện tự động, để túi vào trong giỏ xe phía trước, thuần thục đạp về nhà.

Khương Âm rất quen thuộc kiểu này, cởi mũ và khẩu trang, đón gió nhẹ, chậm rãi đạp xe ra cổng về nhà, tuy rằng có hơi chậm, nhưng cả người cô rất nhẹ nhõm.

Duy nhất không hoàn hảo là trước cổng tiểu khu không có điểm đỗ xe đạp, trả xe xong còn phải đi thêm gần ba trăm mét.

Không xa, là khoảng cách mà Khương Âm có thể chấp nhận được.

Để xe vào chỗ đỗ rồi Khương Âm xách đồ ăn vặt đi về phía khu nhà.

Lúc này ven đường đèn đuốc sáng trưng, cô đang nghĩ trong lòng sáng mai ăn gì.

Thời khắc này toàn thân Khương Âm đều thả lỏng, cho nên khi một bình rượu vang đỏ ném đến dưới chân cô, phát ra một tiếng "Xoảng" trầm vang, trái tim cô không khống chế được đột nhiên run lên.

Trong nháy mắt, mắt phải của cô cũng nhanh chóng chớp hai cái.

Khương Âm cơ hồ là theo bản năng nắm chặt cái túi trong tay, phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước.

Mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, chất lỏng màu đỏ sậm lan ra bên chân Khương Âm tạo thành một vũng nước nhỏ, dưới màn đêm giống như mở đầu một bộ phim kinh dị.

Khương Âm mím chặt môi, cả người bất động, liếc mắt nhìn bên cạnh, tiếp đó rũ mắt, chuẩn bị nhấc chân băng qua mảnh vỡ và chất lỏng trước mặt, muốn mau chóng về nhà.

Người mới vừa ngồi dựa lên cột điện uống rượu lúc này đã lung lay đứng lên, hắn mặc tây trang mang giày da, nhưng quần áo vốn gọn gàng, chỉnh tề lúc này đã nhăn nhúm.

Trong tay hắn vẫn còn cầm bình rượu vang đỏ đã uống được một nửa, mang theo men say nói; "Uống rượu vang cái rắm, con m* nó đều là uống nước tiểu! Một đám cháu trai nhìn người mà đặt đĩa.

(1)"
Nguyên văn 看人下菜: Có nghĩa là đối xử khác nhau giữa người với người – Quan sát tình hình của khách (như nhân dạng, thái độ và mối quan hệ với chủ nhà,! ) để sắp xếp đồ ăn.

Hắn say khướt nhìn Khương Âm, thậm chí còn tiến về phía cô một bước, lớn tiếng hỏi: "Cô nói xem có phải đạo lý này hay không! "
Không đợi hắn ta đến gần, Khương Âm mím chặt môi, đạp lên mảnh vỡ thủy tinh đi về phía trước, không nhìn người bên cạnh nữa.

Mảnh vỡ kỳ thật có hơi cộm chân, nhưng cô mặc kệ điều này, chỉ muốn cách xa kẻ say mèm này một chút.

Bây giờ còn cách cổng tiểu khu không xa, Khương Âm bước nhanh về phía trước, tay trái cô xách túi đồ ăn vặt, tay phải có chút hoảng loạn với vào trong túi móc điện thoại ra, ngón cái cô đặt trên phím bấm số, cả người căng cứng.

Xung quanh cô dường như toàn là màu đen, chỉ có "110" trên màn hình điện thoại là sáng.

Sống hai mươi mấy năm, Khương Âm nhát gan lại hay sợ, điều đáng mừng duy nhất chính là cô luôn ghi tạc trong lòng câu nói "Có vấn đề thì tìm cảnh sát.

"
Khương Âm mặc kệ, cúi đầu đi về phía trước, kỳ thật cũng không biết có người đi theo phía sau hay không.

Lúc này vẫn chưa đến mười giờ, người đi trên đường không ít, Khương Âm tự an ủi mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn sợ.

Cho đến khi tới cổng tiểu khu Khương Âm cũng chưa thật sự yên tâm, cô cầm thẻ mở cổng, chỉ mới mở được một nửa thì cô đã nhấc chân bước vào.

Khương Âm vội, người đang phóng xe tới cũng gấp.

Khi bọn họ đi lướt qua nhau, cái túi trong tay Khương Âm vướng vào bàn đạp của cậu ta, do quán tính kéo về phía trước mà bị rách một lỗ lớn, đồ ăn vặt bên trong rơi ra ngoài.


"Xin lỗi!" Thiếu niên trên xe đạp rất vội, đi được một đoạn về phía trước mới phanh gấp, cậu vội vội vàng vàng xoay người, lúc tưởng rằng cậu muốn xuống xe nhặt đồ giúp thì cậu lại xem đồng hồ, cậu ta đứng cách mấy mét nói, "Thật sự xin lỗi!"
Nói xong lại cưỡi lên xe đạp, hấp ta hấp tấp, nhưng một ngọn gió cũng không để lại.

Khương Âm rũ mắt nhìn đồ ăn vặt tán loạn bên chân, tay phải cầm điện thoại cứng đờ.

Sau một lúc lâu, cô mới hơi thả lỏng ngón tay, chậm rãi bỏ vào trong túi tote, sau đó khom lưng, nhặt quả hạch rơi bên chân, bỏ đồ ăn vặt vào túi một lần nữa, tuy rằng đã bị rách nhưng vẫn tiện hơn là ôm từng cái vào trong ngực.

Người bảo vệ trong phòng nghỉ nhìn thấy, từ sau tấm màn từ bên trong đi ra, vừa giúp nhặt đồ ăn vặt vừa than thở: "Haiz, trẻ con thời nay thật là! "
Khương Âm nhặt quả hạch từ trong tay ông, nói: "Cảm ơn.

"
"Đừng giận nhé.

" Bác bảo vệ vẫn đang an ủi cô, "Trẻ con bây giờ bị chiều hư rồi.

"
Khương Âm lắc đầu: "Không giận ạ "
Cô thật sự không tức giận, Khương Âm không thích nơi đông người, nhưng trong những tình huống nhất định cô lại cần những nơi như vậy để xua tan bầu không khí khiến người ta khó chịu ở xung quanh.

Tựa như bây giờ.

Thế này thật tốt.

Cuối cùng Khương Âm còn tặng cho bác bảo vệ một túi chà bông, mùi vị rất ngon, cũng thích hợp để giết thời gian khi trực ca đêm.

Tay phải Khương Âm đỡ phần bị rách của cái túi, ôm túi đồ ăn vặt đã sắp xếp lại vào trong ngực, gật đầu nói cảm ơn lần nữa mới đi vào trong.

"Con m* cô chờ đó! "
Nhưng không chờ cô cất bước thì đã nghe được giọng nói đầy men say kia.

Cơ thể vừa mới thả lỏng của Khương Âm trong nháy mắt cứng ngắc lại, ôm chặt đồ trong ngực theo bản năng, giả vờ bình tĩnh đi vào trong.

Nhưng bước chân cô lại hoảng loạn, giống như phía sau có rắn độc đang phun độc truy đuổi cô.

Khương Âm sợ rắn, từ nhỏ đã sợ, sau đã phát triển đến mức chỉ cần nghĩ đến cả người đã đổ mồ hôi lạnh.

Về nhà! Mau về nhà!
Trong lòng Khương Âm chỉ có suy nghĩ này.

Nhưng càng là chuyện bức thiết thì càng khó xảy ra, tựa như muốn đối địch với cô, cô lại chạm trán với người kia.

Ở chỗ quẹo cách nhà mười mấy mét.

"Cẩn thận.

"
Khác biệt chính là người đụng vào này phản ứng nhanh chóng, anh vội vươn tay giúp Khương Âm tìm được thăng bằng, không đến mức khiến cô bị thương, cũng không đến mức khiến đồ ăn vặt trong ngực cô rơi xuống lần nữa.

Nghe thấy âm thanh này,cô ngừng mấy giây, bởi vì thần kinh căng chặt, cả người Khương Âm lại lâm vào trạng thái tìm không thấy lối ra, cô chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu có chút hốt hoảng nhìn người trước mặt, "Phó Lương Dư?"
Đây là lần đầu Khương Âm gọi tên anh, giọng nói của cô mơ hồ, có chút cảm giác không chân thật.


Phó Lương Dư sửng sốt, nhìn biểu cảm như mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng của Khương Âm dưới đèn đường mờ nhạt, anh thầm nhíu mày, sau đó trả lời: "Ừ, là tôi.

"
Nhìn thấy anh, nghe được câu trả lời của anh, Khương Âm vẫn không nói gì, mà lại làm chuyện ngày thường cô sẽ không làm.

Cô rũ mi, nâng tay trái lên, đặt lên cổ tay đang đỡ cánh tay cô.

Lòng bàn tay áp vào, da kề da.

Ngón tay Khương Âm hơi cong lại, nhẹ nhàng nắm lấy.

Lòng bàn tay Khương Âm lúc này rất lạnh nhưng làn da phía dưới tay không phải: nó rất ấm, có nhiệt độ.

Không phải đang mơ.

Lúc này Khương Âm mới thở phào một hơi, chầm chậm buông tay ra.

Người đối diện thế nhưng lại không phản ứng lại, thấy dáng vẻ khác thường của cô, Phó Lương Dư lại mở lời: "Khương Âm?"
Giọng của anh nhẹ đến mức cứ như là sợ dọa người khác.

"Ừ, là tôi.

"
Trong đầu Khương Âm không ngừng lóe lên ba chữ này, nghĩ nhiều nên thốt ra theo bản năng, giống như chiếc máy lặp lại.

Nhưng mà học không giống.

"Cảm ơn.

" Khương Âm thực sự cứng đờ, nhưng cô ép mình khôi phục lại như bình thường, "Tôi mua đồ về rồi đây.

"
Cô thậm chí còn cười với Phó Lương Dư, "Anh phải đi ra ngoài sao?"
Nhưng Khương Âm cũng biết, nụ cười này nhất định sẽ không đẹp.

"Không ra ngoài.

" Nhưng hình như Phó Lương Dư không phát hiện, anh trò chuyện với Khương Âm như ngày thường, "Bây giờ phải về nhà.

"
Phó Lương Dư lại hỏi: "Cùng đi nhé?"
Khương Âm không do dự gật đầu, tiếng "Ừ" kia quá nhỏ, tựa hồ Phó Lương Dư không nghe thấy, cô nói lại một lần, "Được.

"
Bấy giờ Phó Lương Dư mới yên tâm, lại nói: "Đưa đồ cho tôi đi.

"
Anh vẫn nói chuyện tự nhiên như trước, lúc Khương Âm phản ứng lại, anh đã đưa đồ ôm trong lòng qua.


Tay Phó Lương Dư rất lớn, tay trái anh ôm đồ ăn vặt, tay phải đưa đồ về phía trước.

Lúc này Khương Âm mới phát hiện trong tay anh luôn cầm đồ, nhìn anh đưa qua, cô không nhận, lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn Phó Lương Dư.

Phó Lương Dư không nói gì, chỉ lại đưa đồ trong tay về phía trước.

Dừng một lát Khương Âm mới cẩn thận đưa tay nhận lấy, xúc cảm mềm nhẵn, hơi lạnh.

Đó là một cái bình sứ hình trăng lưỡi liềm, còn lấp lánh dưới ánh trăng, rất đẹp.

Xinh đẹp lại dễ vỡ.

Khương Âm dùng hai tay cẩn thận đỡ lấy, thầm nghĩ: không thể làm vỡ.

Nhưng Phó Lương Dư nhìn như không thèm để ý chút nào.

Lúc này Khương Âm lại nghe thấy giọng nói hùng hùng hổ hổ, không cần nhìn cô cũng biết là ai.

Khương Âm mím môi, nhanh chóng nhìn về phía sau như muốn chứng minh, quả nhiên thấy kẻ say rượu kia.

Hắn lảo đảo đi tới, nhưng lại đi về phía ngược lại với bọn họ.

Trái tim treo lơ lửng của Khương Âm lúc này mới bình tĩnh được.

Thật ra động tác này của Khương Âm rất nhỏ, nhưng người vẫn luôn quan sát trạng thái của cô lại đặt hết tất cả vào trong mắt.

Tầm mắt Phó Lương Dư đảo qua, ánh mắt liếc về phía bóng người lảo đảo sau đó rũ mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đi thôi, nhìn đường.

"
Khương Âm vội thu tầm mắt lại, gật đầu.

Bây giờ cách nhà không còn xa, chưa đầy năm phút đã tới nơi.

Đây là lần thứ hai Phó Lương Dư vào cửa nhà Khương Âm, thời gian không giống, sự tình không giống, nhưng kết quả lại giống nhau.

"Cảm ơn.

:
Khương Âm không biết đã vô ý nói câu này bao nhiêu lần.

"Không có gì.

"
Phó Lương Dư cũng không biết đã đáp lại lần thứ mấy, nhưng mỗi lần đều trả lời như thể lần đầu được nghe, không có chút mất kiên nhẫn nào.

Khương Âm vội đưa bình sứ hình trăng lưỡi liềm trong tay lại cho anh, nói: "Trả anh này.

"
Nhưng Phó Lương Dư lại không chìa tay ra nhận, "Muốn nếm thử không?"
Khương Âm nhất thời không phản ứng lại.

"Rượu trái cây.

" Phó Lương Dư chỉ chỉ bình sứ trong tay Khương Âm.

"Người trong nhà ủ đó.

" Anh lại nói, "Ủ rất nhiều, cô có muốn nếm thử không?"
Bình sứ vốn đã mát lạnh, Khương Âm cầm lâu như vậy nên có chút ấm, chạm vào thật thoải mái.


Cô theo bản năng muốn từ chối, hàng xóm đã giúp cô quá nhiều rồi, không nên lấy đồ của người ta nữa.

Nhưng chưa đợi cô trả lời, Phó Lương Dư đã chìa tay ra, lấy một gói quả hạch trên bàn trà, nói: "Vẫn luôn không có thời gian để mua.

"
"Chúng ta đổi nhé?" Anh cười, cụp mắt thương lượng với cô, "Có được không?"
Khương Âm nuốt lời từ chối đã nghĩ xuống, lặng lẽ gật đầu.

Nghĩ đến cái gì, cô vội bỏ bình sứ trong tay xuống giữa bàn trà, bảo đảm nó an toàn.

Nhìn thấy Khương Âm chọn chọn lựa lựa từ trong túi đồ ăn vặt, dáng vẻ dường như muốn đưa tất cả đồ ăn vặt cho anh, Phó Lương Dư bật cười, sau đó không hiểu sao thở dài.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Khương Âm nghe được.

Động tác của cô bỗng dưng ngừng lại, chớp mắt hai cái rồi mới nâng mắt lên nhìn anh.

Phó Lương Dư cũng nhìn cô, giơ đồ trong tay lên, nói: "Cái này là đủ! "
Anh còn chưa nói xong câu đó thì đã bẻ sang ý khác: "Đợi tôi ăn hết sẽ tìm cô, được không?"
  -
Cho đến khi vào nhà, Phó Lương Dư lại rũ mắt nhìn cổ tay bị cô nắm lấy, khẽ chau mày.

Tâm trạng Khương Âm không ổn, anh có chút lo lắng.

Không đợi anh nghĩ ra điều gì đó, điện thoại trong tay lại rung lên.

"Anh, anh đi đến đâu rồi?" Tống Nam ở đầu bên kia lớn giọng hỏi.

"Không đi nữa.

"
"Không đến á?!" Giọng Tống Nam lập tức cao thêm hai độ, lại nghĩ tới chuyện gì, cậu vội cảnh giác hỏi, "Rượu trái cây của em đâu?!"
Phó Lương Dư cụp mắt nhìn quả hạch trong tay, rốt cuộc trên mặt lại hiện ra ý cười, "Hết rồi.

"
Tống Nam: "???"
"Bà ngoại gửi qua một bình! Em còn chưa nếm thử đâu! Sao lại hết rồi!" Tống Nam như liên thanh như pháo nổ, "Anh có phải anh không muốn để em uống không? Trước đây anh không phải thế này mà? Sao bây giờ anh keo kiệt thế!"
Phó Lương Dư không có tâm trạng làm trò cười với cậu, "Nói xong chưa? Xong rồi thì cúp đây.

"
"Anh!!!"
Tiếng hét của Tống Nam lớn đến mức đau cả đầu, Phó Lương Dư cau mày nhích điện thoại ra xa một chút.

Đợi âm thanh trong điện thoại nhỏ xuống anh mới nói: "Muốn ăn gì thì tự gọi.

"
Tống Nam gọi, anh trả.

"Cảm ơn anh! Rượu trái cây hết rồi thì thôi, đợi em về uống sau!" Giọng nói như gọi hồn của Tống Nam lập tức ngừng lại, gần như thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, "Muộn thế này anh không muốn đến cũng đừng đến, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe! "
Tống Nam thật sự quá ồn ào, đợi ngắt điện thoại rồi mà bên tai Phó Lương Dư còn quanh quẩn tiếng la hét của cậu.

Nghĩ đến điều gì, Phó Lương Dư đứng dậy, sau khi đi đến ban cồng thì nhìn về phía mạn trái ban công, thấy ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ đó, ánh mắt anh sâu xa, nhìn không ra suy nghĩ thật sự.

Một hồi lâu, Phó Lương Dư mới xoay người đi vào, lúc đi đến chỗ công tắc đèn ban công, anh nâng tay bật lên.

Ánh đèn ấm áp ngoài ban công tỏa ra, như thể muốn xuyên qua không khí vô hình hòa vào cùng ánh đèn bên cạnh.

Động tác này Phó Lương Dư rất quen thuộc, dường như đã làm rất nhiều lần.

.

Bình Luận (0)
Comment