Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 27

Khi Phương Đàm và Kha Tiểu Duy nhận được tin nhắn của Thiệu Càn Càn thì bỏ học tiết thứ hai kế tiếp, rồi chạy một mạch qua.

Sau đấy, hai người một trái một phải đỡ Thiệu Càn Càn trở về kí túc xá.

"Mày sao thế hả, lớn cỡ này rồi cũng tự té ngã thành vầy cho được, tao cũng nể mày ghê." Phương Đàm cạn lời nói.

"Thôi mà thôi mà, cả đường đi mày đã càm ràm không biết bao nhiêu lần, tao nhất thời hoa mắt mày đừng trách tao nữa."

"Mày còn lý sự nữa hả."

"Tao......"

"Ey ey ey." Kha Tiểu Duy đột nhiên ngăn cản hai người cãi nhau, ánh mắt cố ra hiệu cho bọn họ nhìn về phía trước.

Thiệu Càn Càn tiến lên trước nhìn thấy xong, liền theo bản năng nhìn về phía Phương Đàm.

Phương Đàm liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó như thể không nhìn thấy gì cả đi vòng qua Thiệu Càn Càn.

"Phương Đàm."

Phương Đàm không để ý tới, vì thế người nọ trực tiếp chặn ở trước mặt ba người, "Anh, anh gửi tin nhắn cho em, còn gọi điện thoại, sao em đều không trả lời anh."

Thiệu Càn Càn ho khan một tiếng, cảm thấy bản thân và Kha Tiểu Duy bây giờ nên biến mất một lúc, bởi vì người chặn các cô chính là Tưởng Sướng mà Phương Đàm đã nói chia tay hai hôm trước.

"Tiểu Duy, nếu không mày đỡ tao đi, hai chúng ta đi trước nhé?" Thiệu Càn Càn thử hỏi.

Kha Tiểu Duy vội vàng gật đầu: "Được được được! Cứ làm thế đi!"

"Không được đi." Phương Đàm ánh mắt như muốn giết người bắn qua, trong phút chốc Kha Tiểu Duy và Thiệu Càn Càn động cũng không dám động.

Phương Đàm: "Tưởng Sướng, tôi với anh không còn gì để nói, nếu như anh đã chọn cô gái kia, thì còn tới tìm tôi làm gì?"

Tưởng Sướng sắc mặt hơi trắng: "Anh, anh với cô ấy vẫn chưa ở bên nhau."

"Ồ, vẫn chưa à, vậy là sắp rồi, chúc mừng anh."

Tưởng Sướng: "Phương Đàm, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không, dù sao chúng ta cũng quen nhau hơn một năm rồi không phải sao."

"Anh cũng biết đã quen nhau hơn một nam rồi ư, hừm...... Dù có hơn một năm cũng chẳng thắng nổi cơ hội thực tập mà người phụ nữ kia cho anh nhỉ, à đúng rồi, chiếc đồng hồ trên tay anh bây giờ cũng là do cô ta tặng nhờ, hic, rất đắt đây." Phương Đàm cười cười, "Tưởng Sướng, tôi nhận ra tôi vẫn chưa bao giờ hiểu anh, xem ra tôi nghĩ anh thanh cao quá."

Tưởng Sướng giật mình, lặng lẽ nhìn Phương Đàm không lên tiếng, thật lâu sau, hắn khẽ thở dài một hơi: "Phương Đàm...... Anh, tương lai của anh rất quan trọng, anh không thể đánh cuộc thất bại được."

Phương Đàm khẽ ừ: "Có người dâng vinh quang địa vị đến trước mặt thì làm sao anh không bắt lấy cho được. Tưởng Sướng, là trách tôi ánh mắt thiển cận không nhìn thấy hiện thực, cũng trách tôi, không thật sự hiểu anh."

......

Thiệu Càn Càn không quá rõ ý Phương Đàm nói là gì, Tưởng Sướng cũng không hiểu ý nghĩa của những lời ấy, nhưng không đợi hắn hỏi nhiều hơn, Phương Đàm đã cùng hai người bạn cùng phòng đi về ký túc xá.

Tưởng Sướng nhìn bóng dáng của Phương Đàm, hốc mắt đỏ lên. Hắn thật sự thích Phương Đàm, nhưng cũng thật sự muốn...... Tiền và cơ hội.

Hắn vẫn luôn không nói với Phương Đàm, nhà hắn không giống như trong miệng hắn nói, mà là nghèo, cực kỳ nghèo. Cho nên, hắn cần phải bắt lấy cơ hội để nâng đỡ hắn bay lên.

**

Trở lại phòng ngủ xong, Thiệu Càn Càn và Kha Tiểu Duy cũng không dám hỏi Phương Đàm về chuyện của Tưởng Sướng, dáng vẻ Phương Đàm trông như thật tùy ý không quan tâm gì hết, nhưng hai cô có thể nhận ra, hiện tại áp suất quanh cô ấy vô cùng thấp, hơn nữa còn đen kịt.

Buổi tối tám giờ hơn, Thiệu Càn Càn qua loa rửa mặt một chút, sau đó ngồi ở trên ghế để Phương Đàm bôi thuốc cho mình.

"Vờ lờ!!! Drama lớn nè!!" Bất thình lình, cửa phòng kí túc bị đụng rầm một tiếng vào trong, theo giọng nói đó nhìn qua thì chính là khuôn mặt của Kha Tiểu Duy đang kích động đến đỏ bừng, "Tao nhìn thấy cái quái gì vậy! Trời má! Trời má ơi!"

Phương Đàm mặt hờ hững, "Bớt ồn ào có thể làm mày chết ngộp à."

"Không phải! Không đúng không đúng! Lần này thực sự là tao nhịn không được." Nói xong, Kha Tiểu Duy như bay bổ nhào đến bên cạnh Thiệu Càn Càn, "Càn Càn, Càn Càn dù mày có hóa thành tro tao cũng nhận ra được."

Thiệu Càn Càn: "Ui......Cách xa tao một chút coi, khuỷu tay của tao bị chạm phải rồi. Còn hóa thành tro gì, tao tổn thương gì mày mà mày phải nguyền rủa tao ghê vậy."

"Không phải, ý tao nói là cái vòng bạn bè, tụi bây cũng chưa xem à?" Kha Tiểu Duy đưa điện thoại của mình tới trước mặt hai người.

Thiệu Càn Càn rũ mắt liếc nhìn, "Vòng bạn bè gì chứ."

Phương Đàm: "Đây không phải là Lâm Gia Thố sao."

Kha Tiểu Duy càng hưng phấn hơn: "Là Lâm Gia Thố đó, mày nhìn người cậu ta ôm kìa, nhìn lẹ nhìn lẹ, mau nhìn cái đứa lạ lỡm che mặt này đi."

Che, mặt, lạ lỡm.

Thiệu Càn Càn: ".................."

É, thấy rùi.

Đứa lạ lỡm che mặt là cô nè.

Phương Đàm cũng nhận ra từ quần áo và dáng người, cô ấy chậm rãi chuyển sang Thiệu Càn Càn, cau mày nói: "Hai người à? Cái quái gì vậy?"

Kha Tiểu Duy: "Đúng đó, cái quái gì vợi! Mấy người thế mà lừa gạt tụi tao ôm nhau! Còn ôm kiểu công chúa! Má ơi tâm hồn thiếu nữ của tao."

"Đừng nói bỉ ổi như thế......" Thiệu Càn Càn chán ngắt nói, "Sự thật là tao té ngã xong thì gặp cậu ấy, mày cũng biết con người cậu ấy cực tốt luôn, rất quan tâm bạn bè, kế đó thì, tao thảm vậy mà, cậu ấy chắc chắn phải......"

"Dù cậu ta có tốt đến mấy cũng chẳng bao giờ ôm bạn bè cả đúng chưa?" Kha Tiểu Duy ở trong đầu lọc qua những lần Lâm Gia Thố giúp đỡ bạn bè, rút ra kết luận nói, "Chính xác, là chỉ ôm mày."

Mặt già của Thiệu Càn Càn đỏ lên: "Phải không, số của tao vẫn khá hên...... Đúng rồi, bạn của mày là ai á? Sao lại tự dưng up loại ảnh chụp này, có bản quyền chân chung chưa thật là."

"Lâm Gia Thố còn chưa đòi bản quyền chân dung thì mày đòi quyền chân dung làm méo gì." Kha Tiểu Duy nói, "Lúc xem mấy tấm ảnh này, nếu không phải bộ đồ đó nhắc nhở tao, tao cũng không chắc chắn đây là mày được. Với cả, đây không phải bạn của tao up, mà là vòng bạn bè của mọi người đều đã truyền khắp nơi, mày, đã trở thành cái đứa trong miệng muôn vàn cô gái, che, mặt, lạ lỡm."

Thiệu Càn Càn: "............"

Chuyện ảnh chụp của Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn đã bùng nổ một thời gian ở trường, tuy rằng ngay góc độ đó không ai thấy mặt cô, nhưng mà biệt hiệu "che mặt lạ lỡm" của cô vẫn bị truyền miệng, mồm miệng nguyền rủa.........

Kết quả, trong giai đoạn nhạy cảm như này, Thiệu Càn Càn bắt đầu trốn tránh Lâm Gia Thố muốn "báo đáp" cô đủ kiểu, bằng chuyện giúp cô ôn tập thi cuối kì.

Hôm kia anh nói muốn đi thư viện xem lý thuyết xác suất và thống kê toán, bèn hỏi cô có muốn ôn tập hay không, Thiệu Càn Càn giả dối nói mình sẽ tự ôn tập ở kí túc thật tốt. Chạng vạng tối ngày hôm kia anh gọi cô đến sân tennis luyện tập để chuẩn bị cho kì thi, cô lại nói dì cả đến nên không chạy được, vì thế cũng bỏ qua luôn.

Ngày hôm qua thật ra anh không gọi cô đi luyện tập, Thiệu Càn Càn cho rằng cô làm vậy khiến anh tức giận, nên hôm nay cũng sẽ không tới tìm cô, nhưng ngạc nhiên là, ấy mà Lâm Gia Thố vẫn gửi tin nhắn cho cô.

Khi ấy, Thiệu Càn Càn đang chuẩn bị đăng nhập game làm mấy ván ở chung cư.

【 thấy cậu ham học quá, nên chơi game thôi. 】

Không biết có phải Thiệu Càn Càn nhạy cảm quá độ không, mà trông thấy tin nhắn của anh liền bắt đầu từ chối: 【 hôm nay tớ phải đi thăm bà ngoại với mẹ rồi, xin lỗi nhé! 】

Một lát sau, Lâm Gia Thố trả lời, chỉ có một chữ: 【 ừm 】

Thấy anh trả lời xong, Thiệu Càn Càn phiền muộn khẽ đập đầu, chơi game cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy, cô từ chối gì chứ!

Thiệu Càn Càn đột nhiên cảm thấy có phần ũ rũ, Phương Đàm và Kha Tiểu Duy lúc trước nói quả là không sai, kiểu người như cô ngoài miệng chỉ biết khoác lác, chứ trong hiện thực thì không dám làm gì cả.

Lâm Gia Thố là nam thần trước đây cô luôn treo ở bên miệng, nhưng nam thần đột ngột trở nên thân thiết với cô, thế mà cô lại thấy hơi khủng hoảng.

Cô đang sợ cái gì chứ...... Là đang sợ người khác bàn tán sôi nổi, hay là sợ, anh gần gũi với mình thế này, sẽ thật sự khiến cô nảy sinh ảo tưởng gì đấy không thích hợp?

"Đinh."

Điện thoại lại báo có tin nhắn lần nữa, Thiệu Càn Càn nhấn mở ra, phát hiện là tin nhắn của "em trai" bỗng tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Em trai: 【 chơi game không? 】

Thiệu Càn Càn: 【 lâu quá không thấy em trai rồi, em thi cuối kì thế nào. 】

Em trai: 【 bản thân cô thì thi như nào. 】

Thiệu Càn Càn: 【 chị vẫn chưa thi mà】

Em trai: 【 à, vậy cô chuẩn bị sao rồi. 】

Thiệu Càn Càn: 【 hazz...... Chuẩn bị nhưng rác lắm, nhưng mà không quan trọng, vẫn dắt em bay trong game là được rồi, mau lên đi, chúng ta xếp đội ~】

Em trai: 【 hmm, ha ha. 】

Đối mặt với câu ha ha cuối cùng của em trai Thiệu Càn Càn cũng không tìm tòi nghiên cứu là có ý gì, cô hứng thú bừng bừng mở live stream và game, chờ em trai online.

Mà một nơi khác, nhà của Trương Thiên Lâm.

"Thế nào, Càn Càn muốn đánh không?" Trương Thiên Lâm hỏi.

Lâm Gia Thố đen mặt: "Đánh."

"Phốc ha ha ha ha ha," Trương Thiên Lâm đột nhiên cười ầm lên, "Đù má a ha ha ha Lâm Gia Thố mày cũng có ngày hôm nay, không ngờ mày so ra còn kém mị lực của em trai luôn á!"

Lâm Gia Thố đập bàn phím một cái: "Em trai không phải tao sao!"

Trương Thiên Lâm: "Là ha ha ha là mày, nhưng mà, nhưng mà Càn Càn không biết, cậu ấy không thèm chơi game với Lâm Gia Thố, chỉ chơi game với em trai a ha ha ha ha ha ha."

Lâm Gia Thố híp híp mắt, nỗi oán giận xộc thẳng lên não anh, "Câm miệng! Mở game!"

Trương Thiên Lâm làm động tác dán miệng, "Rõ ạ."

Thiệu Càn Càn nhìn thấy hai người online liền thêm bọn họ vào, mà làn đạn lâu rồi không thấy em trai xuất hiện cũng cực kích động.

【 em trai ơi, tui hình như rất nhớ em á! 】

【 em trai em mà không tới là Qua Qua bị người ta đoạt mất rồi】

【 nói cho cưng biết, lần trước Qua Qua dẫn con trai xếp đội đó! Hơn nữa còn là nam thần của cổ nữa! 】

【 mấy người nói anh bạn Lâm à, giọng nói nghe hay xĩu á! Còn liều mạng với Sở trường nữa đó】

【 ha ha ha lần trước live stream tui cũng có đó, chính xác chính xác】

【 em trai khóc choáng váng ở WC: Sư phụ có niềm vui mới......】

......

Thiệu Càn Càn nhìn làn đạn xong vui ơi là vui: "Mấy người cũng đừng chọc cười nữa, sao tui lại có niềm vui mới được, em trai là dằm trong tim tui đó."

"Rồi rồi, tui biết mấy người đều nhớ em trai mà, đến nỗi cả đám này, trông dáng vẻ mất liêm suỹ bắt chẹt kìa."

"Em trai là học sinh giỏi, mọi người đều phải học tập thật tốt."

Tùy ý đe dọa vài câu xong, ba người cũng chính thức tiến vào trò chơi.

Lần này chơi game ở map sa mạc, sau khi máy bay bay qua, bốn người bao gồm cả một người hệ thống tự bổ sung đều lựa chọn nhảy đấu trường boxing ở tử địa Pecado. Đấu trường boxing có vị trí ở trung tâm bản đồ, dễ dàng chạy bo, hơn nữa vật tư cực kỳ phong phú, chủ yếu có thể thỏa mãn yêu cầu đến tận 3-4 cá nhân.

Ở đây vừa lục soát vật tư lại thêm cả tấn công kẻ khác để đoạt vật tư, không chút nhường nhịn mà nói, bạn đi ra từ chỗ này thì trang bị đã đủ để đánh vòng chung kết.

"Này Qua Qua, sao cậu không gọi cậu bạn Lâm gì đó cùng lên đây chơi." Trương Thiên Lâm một bên lục soát đồ vật một bên kiếm chuyện nói.

Lâm Gia Thố nghe vậy, nghiêng mắt nhìn chằm chằm anh ta một cái, Trương Thiên Lâm ra sức nhìn đắm đuối máy tính của mình làm bộ không phát hiện gì cả.

Thiệu Càn Càn không biết tương tác giữa hai người đối diện, tự mình nói, "Bạn Lâm phải nghiêm túc ôn bài, tôi không thể làm phiền cậu ấy đúng không."

Trương Thiên Lâm: "Ra vậy à, tri kỉ ghê, tôi nói này Qua Qua, cậu có phải rất thích người ta hay không."

"Tôi sao, tôi đương nhiên thích, ai mà chẳng thích trai đẹp chứ."

Lâm Gia Thố bỗng nhiên ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhìn Thiệu Càn Càn chạy tới chạy lui trong màn hình.

Trương Thiên Lâm nghe thấy hơi thở drama, lập tức nói tiếp: "Nếu thích vậy sao không tán người ta đi!"

"Hả?" Thiệu Càn Càn ngữ khí mê mang, "Vì sao phải tán chứ, oa, sao lại có thể tán được, nam thần là để nâng niu, không phải để tán!"

Trương Thiên Lâm: "Ai nói, nói không chừng nếu cậu tán được cậu ta thì sẽ đổi thành cậu ta nâng niu cậu đấy."

Thiệu Càn Càn cười ha hả, như thể nghe được điều gì đó rất buồn cười: "Bên cạnh nam thần gái đẹp như mây, làm sao rảnh mà đến nâng niu tôi."
Bình Luận (0)
Comment