Tra Công Biến Miêu Ký

Chương 44

Chẳng mấy nữa là tới sinh nhật của Bạc Vị Nam.

Từ đợt Tết nguyên đán, qua việc Bạc Vị Nam mò tới tận nhà Văn Thanh,  hai người họ đã làm hòa. Sau khi cùng đón năm mới ở đó, cả hai lại dắt tay nhau quay về nhà của Bạc Vị Nam.

Đây là cái sinh nhật đầu tiên của Bạc Vị Nam kể từ lúc hai người yêu nhau đến giờ. Thế nên lần sinh nhật này có vẻ đặc biệt hơn một chút.

Công ty mà Bạc Vị Nam mở cùng đám bạn làm ăn ngày một khấm khá, hệ quả kéo theo là anh cũng ngày càng bận rộn, gần như hôm nào cũng phải đến công ty giải quyết công việc. Dù bận là vậy, nhưng những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, anh vẫn thích quanh quẩn ở nhà để được gần bên Văn Thanh.

Công việc của Văn Thanh vẫn là ở nhà thực hiện các đơn đặt hàng của khách. Có Tiểu Tra bên cạnh nghịch nghịch ngợm ngợm, cậu chẳng bao giờ thấy cô đơn.

Sinh nhật Bạc Vị Nam ngày một gần, nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra nên tặng anh cái gì, Văn Thanh bèn lên mạng tìm thử.

Đúng lúc này, Sách Hoa Cô Nương nhắn tin đến để tán chuyện với cậu. Thấy cậu có vẻ như đang lo nghĩ về chuyện chi đó, cô liền ngỏ lời hỏi thăm.

Văn Thanh đang bó tay hết cách, bèn kể hết mọi sự cho cổ nghe.

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Chuyện là vầy đó, cậu nghĩ giùm tớ nghen, nhưng mà đừng có cho ảnh biết đấy.

Sách Hoa Cô Nương: Biết rồi, cậu muốn Bạc Tình sama bất ngờ chớ gì!

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Ừm…

Sách Hoa Cô Nương: Sinh nhật ấy mà, đương nhiên phải tặng người ta cái mà người ta thích nhất. Tiểu Thanh Nhi, hỏi cậu nè, cậu thấy Bạc Tình sama thích gì nhất?

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Thứ ảnh thích nhất á? Tớ cũng không rõ lắm… Tớ nghĩ là xe, ảnh thích xe lắm.

Sách Hoa Cô Nương: *Mồ hôi như mưa* Sai rồi! Nghĩ tiếp đi! Thứ ảnh thích nhất chưa chắc đã là đồ vật, còn có thể là người…

Hai má Văn Thanh ửng hồng, hình như cậu hơi hiểu được ý của Sách Hoa Cô Nương rồi.

Sách Hoa Cô Nương: Vào sinh nhật của người ấy, gói mình thành quà rồi ngượng ngùng đến trước mặt người ta… Húuuuu… Tình cảnh ấy, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy hưng phấn rồi!

Ngón tay Văn Thanh giật giật, chả biết nên nhắn lại thế nào.

Sách Hoa Cô Nương: Sinh nhật nha! Vào ngày đặc biệt như thế, mặc lên người bộ đồ “đặc biệt”, chủ động dâng mình lên… Tớ cam đoan, thanh máu của Bạc Tình sama sẽ bị cậu rút cạn ráo!

Đọc những dòng chữ mà Sách Hoa Cô Nương vừa gửi qua, Văn Thanh bất giác vẽ ra cảnh tượng đó trong đầu. Mặt cậu tức khắc đỏ bừng.

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Làm thế không ổn đâu… Xấu hổ lắm…

Sách Hoa Cô Nương: [Khinh bỉ] Xấu hổ chỗ nào, chỉ có kinh ngạc và sung sướng ngập tràn thôi có biết không hả?

Văn Thanh nhìn chằm chằm vào nhật ký trò truyện trên màn hình máy tính, ngẩn người.

Một lát sau, Sách Hoa Cô Nương gửi tin nhắn tới, bên trong có một đường link.

Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi mau xem đi, trang web này tớ xin từ chỗ chuyên gia về đấy, đảm bảo chất lượng hảo hạng, không lừa già dối trẻ!

Văn Thanh di chuột, nhấn vào đường link kia. Khi trang web hiện lên, đập ngay vào mắt cậu là hình ảnh một cô gái xinh đẹp với vóc dáng quyến rũ đang mặc bộ đồ nàng thỏ gợi cảm.

Văn Thanh hết hồn, vội lăn chuột xuống dưới, sau đó liền thấy đủ kiểu nội y gợi tình.

Sách Hoa Cô Nương: He he he, sao hả, được lắm phải hông? Trang web này được nhiều người đề cử lắm nha, vô cùng đáng tin cậy. Chỉ cần gửi số đo qua là họ sẽ may được theo ý cậu. Tuyệt đối có thể may xong trước khi sinh nhật Bạc Tình sama tới!

Trang web kia may đồ rất cẩn thận và đẹp đẽ, ảnh chụp cũng cực tốt. Văn Thanh thân là người trong nghề vẽ, hoàn toàn có thể nhận thấy rằng những thiết kế của họ đều rất xuất sắc.

Sách Hoa Cô Nương: Sao nào, không tệ đúng không? Chọn một bộ, rồi đến hôm sinh nhật Bạc Tình sama thì mặc lên người…

Tim Văn Thanh không kìm được mà đập rộn lên. Cậu phải thừa nhận là mình có hơi liêu xiêu rồi. Nhưng mà cứ tưởng tượng đến cái cảnh ngượng ngùng kia thì lại không quyết tâm nổi.

Tối đó, Bạc Vị Nam tan làm về nhà, vừa mở cửa anh liền gọi vào trong phòng: “Cưng ơi, tôi về rồi đây!”

Văn Thanh lập tức đi ra, bước đến đỡ lấy cặp đựng laptop của anh.

Cả ngày không gặp cậu, Bạc Vị Nam nhớ nhung da diết. Anh ôm cậu vào lòng, hôn thật lâu rồi mới buông tay.

Mắt Văn Thanh long lanh, cậu ngượng ngùng cúi đầu: “Anh mau rửa tay rồi vào ăn cơm.”

Bạc Vị Nam cười thật dịu dàng: “Ừ.”

Đêm khuya, trên chiếc giường đôi cực rộng đang diễn ra một cảnh tượng khiến người thấy phải đỏ mặt ngại ngùng. Bạc Vị Nam đè lên người Văn Thanh, vòng eo dẻo dai liên tục di động lên xuống, tấm lưng trần gợi cảm phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Đột nhiên, Bạc Vị Nam nhíu mày, anh đưa tay giữ chặt lấy eo của Văn Thanh rồi đâm một cái thật mạnh. Hơi thở của Văn Thanh lập tức dồn dập thêm, đôi mắt mơ màng của cậu nhìn vào mắt Bạc Vị Nam, miệng cầu xin khe khẽ: “Ưm… Vị Nam… Nhẹ chút…”

Vẻ mặt Bạc Vị Nam vẫn không thay đổi, vật cứng chôn trong cơ thể Văn Thanh càng tăng tốc độ, mỗi cú đâm vào không chỉ mạnh mà còn sâu.

Cơ thể Văn Thanh bị đâm đến run rẩy, phần thân dưới như sắp nhũn ra đến nơi, khóe mắt cậu dần ươn ướt: “Vị… Vị Nam, chậm một chút…”

Bạc Vị Nam đưa tay lên, xấu xa véo lấy một bên đầu nhũ của người yêu, giọng trầm trầm: “Vừa rồi em nghĩ gì, mà lại dám thất thần khi làm tình, hử?”

Khiến Bạc Vị Nam bất ngờ là, sau khi nghe thấy câu hỏi của anh, khuôn mặt trắng trẻo của Văn Thanh bỗng đỏ bừng, đến cả bờ ngực trắng nõn của cậu cũng ửng hồng.

Văn Thanh lắc đầu đầy gian nan, giấu giấu diếm diếm: “Em… Em không có nghĩ gì hết…”

Làm sao cậu dám nói lúc Bạc Vị Nam vừa đâm vào trong, đầu óc cậu hiện lên cảnh tượng bị anh đè xuống khi bản thân đang mặc một bộ đồ lót gợi tình…

Bạc Vị Nam làm sao có thể dễ dàng tha cho cái người dám thất thần khi anh đang gắng sức cày cấy. Anh nắm lấy cổ chân Văn Thanh, gác hai chân cậu lên vai mình, rồi cúi người cuồng bạo đâm chọc.

“Ư a a a …” Tư thế này khiến cơ thể Văn Thanh như bị gập lại, hậu huyệt bị nâng lên cao, nhận lấy từng cú dập từ người phía trên.

“Cưng à… Em vẫn không chịu nói cho tôi nghe vừa rồi em nghĩ gì sao?” Giọng của Bạc Vị Nam vừa trầm vừa khàn. Nhịp thở của anh vì tình dục mà có hơi dồn dập.

Văn Thanh bị mấy trăm cú dập vừa sâu vừa mạnh làm cho chẳng nói nên lời. Cậu chỉ có thể nắm lấy bàn tay Bạc Vị Nam, ưm a liên tục, khóe mắt ươn ướt.

Cuối cùng Bạc Vị Nam vẫn xót cậu, anh dần chậm lại, từ từ đâm vào nơi sâu nhất, rồi nhẹ nhàng rút ra.

Văn Thanh đã sớm không chịu nổi khoái cảm mà bắn ra. Thân thể cậu giờ xụi lơ: “Ưm… Anh xấu lắm… Bắt nạt em hoài…” Giọng nói mềm như bông ấy còn xen chút nức nở tủi hờn.

Bạc Vị Nam nhếch mép, thở dài: “Em còn không chịu nói nãy em nghĩ gì mà thất thần, coi chừng tôi lại bắt nạt em lần nữa.”

Văn Thanh mếu máo, quay mặt sang bên, nhắm mắt, thừa nhận: “Đến anh, vừa rồi, em nghĩ đến anh.”

Nụ cười trên mặt Bạc Vị Nam càng rộng mở, anh hớn hở: “Nghĩ gì về tôi, hử?”

Văn Thanh không đáp, đôi hàng mi run run.

Bạc Vị Nam bị dáng vẻ này của Văn Thanh dụ dỗ chẳng kiềm lòng nổi, hơn nữa những lời cậu vừa nói cũng khiến anh vừa lòng lắm. Thế là anh chẳng truy hỏi thêm nữa, chỉ nghiêng người về trước, tiếp tục vần vò bắt nạt cục cưng nhà anh thêm lần nữa…

Hôm sau, nhân lúc Bạc Vị Nam đến công ty, chỉ mình cậu ở nhà, Văn Thanh như thể bị ma xui quỷ khiến mà mở lịch sử duyệt web, tìm lại trang web chuyên bán đồ lót gợi cảm kia.

Di chuột qua lại, xem hết trang web vài lượt, Văn Thanh vẫn không sao quyết tâm nổi. Cậu ôm mặt, bối rối muôn phần rồi cất tiếng thở dài.

Đêm qua làm hơi quá, đến giờ chỗ khó nói phía dưới của cậu vẫn còn hơi ê ẩm.

Văn Thanh nhớ lại quãng thời gian sống bên Bạc Vị Nam từ trước đến giờ. Thoạt nhìn thì như thể cậu chăm sóc cho Bạc Vị Nam đủ mọi bề, nhưng chính cậu biết, anh mới là người chăm sóc cho cậu nhiều hơn.

Từ trước đến giờ, Bạc Vị Nam đối xử với cậu tốt đến mức nào, cậu rất rõ ràng. Vậy giờ có nên tặng anh một bất ngờ ngọt ngào hay không?

Văn Thanh bưng kín khuôn mặt nóng bừng của mình, thở ra một hơi thật dài.
Bình Luận (0)
Comment