Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 124


☆ Chương 124: Lựa chọn bất đắc dĩ
----------- Editor: Mèo --------------
Lâm Tích Lạc chạy tới bệnh viện, trong phòng cấp cứu thấy Lỵ Tạp ngồi trên ghế, nhìn qua không có việc gì, còn hưng trí bừng bừng cùng Lý Tư Phàm nói chuyện.

Nhìn thấy Lâm Tích Lạc hướng mình đi tới, Lỵ Tạp phất tay, "Lâm, sao anh lại đến đây?"
"Chủ tịch," Lý Tư Phàm vội vàng từ trên ghế đứng lên.

Lâm Tích Lạc lời ít ý nhiều nói, "Tình huống thế nào?"
Lỵ Tạp chỉ chân phải của mình, "Chân phải chật khớp một chút, không có gì đáng ngại."
Lâm Tích Lạc nhìn về phía cấp dưới, đôi mắt lạnh lùng, "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết, đang lái xe đi trên đường bình thường, đột nhiên từ ngã tư bên cạnh một chiếc xe tải chạy ngược hướng lao ra, may mà tôi tránh được, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được."
"Nếu như là ngoài ý muốn, vậy cũng có nhiều điểm đáng nghi," Lâm Tích Lạc nghiêng người, thần tình lạnh nhạt, "Lỵ Tạp, trong khoảng thời gian này cô hoạt động bất tiện, tạm thời qua nhà tôi ở đi."
Lỵ Tạp có chút uể oải, không vui nói, "Cũng chỉ có thể như vậy, vốn tưởng có thể ở Trung Quốc chơi đùa một chút, nhưng với tình hình này e là không được rồi."
Lâm Tích Lạc vỗ nhẹ đầu Lỵ Tạp, "Về sau còn cơ hội," giương mắt nhìn Lý Tư Phàm đứng ở một bên nói, "Cậu trước đưa Mạt Thụy tiểu thư về Lâm trạch, tôi còn chút chuyện cần phải xử lí."
"Vâng, chủ tịch."

Lâm Tích Lạc trở lại nhà hàng Trăng Non, trong ghế lô an tĩnh, thân hình gầy mỏng kia cú đầu ngồi trên ghế, vẫn không nhúc nhích.

Nhẹ nhàng đến trước mặt tô Chính Lượng, chậm rãi ngồi xổm xuống, Lâm Tích Lạc đưa mắt nhìn gương mặt đang say ngủ kia, ngửi trên người cầu một mùi chanh thơm mát, sắc đen trong mắt thay đổi.

Sau một lúc lâu, Tô Chính Lượng mê man mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong xe, hướng sang nam nhân đang cầm lái bên cạnh, mệt mỏi nói, "Xong chuyện rồi?"
Nam nhân khẽ gật đầu, "Có vẻ em chưa ăn gì thì phải, nhất định là đói bụng rồi, anh nhớ hình như phía trước có quán bán cháo, chúng ta vào ăn chút cháo đi."
Tô Chính Lượng nhìn thẳng vào con đường phía trước bị đèn xe chiếu đến sáng sủa, lạnh nhạt từ chối, "Không cần, tôi muốn về nhà."
Lâm Tích Lạc chuyên chú lái xe, thanh âm lộ ra vài tia bất đắc dĩ, "Anh biết em giận anh, nhưng vì Lâm thị, anh buộc phải làm như vậy..."
Tô Chính Lượng ngữ khí lạnh lùng, "Dừng xe ở giao lộ phía trước."
Lâm Tích Lạc phanh gấp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng, khẩu khi vô cùng cường thế không để cho ai phản bác, "Tô Chính Lượng, em là của anh, chỉ có thể là của anh, anh tuyệt đối không cho phép em cùng bất cứ nam nhân nào cùng một chỗ, càng không hi vọng vì chuyện quá khứ mà nháo đến mức khiến cả hai không thoải mái."
Đối phương bá đạo hướng mình tuyên bố chủ quyền như thế, Tô Chính Lượng cũng không để ý tới, cậu cau mày tháo dây an toàn, đẩy cửa xe đi xuống.

Lâm Tích Lạc mở cửa xe đuổi theo, hắn bắt được tay Tô Chính Lượng, "Du Thiếu Kỳ là do hắn gieo gió gặt bão, hơn nữa anh cũng đã giải thích rồi, em còn muốn như thế nào nữa?"
Tô Chính Lượng dùng sức thoát khỏi tay Lâm Tích Lạc, màu da tái nhợt dưới ánh đèn đưỡng phiếm màu vàng, âm sắc thanh lãnh, " Chuyện giữa anh và Du Thiếu Kỳ tôi không muốn truy cứu nữa, nhưng ít ra anh phải cho tôi một chút thời gian để tôi tiếp thu, hiện giờ tôi đang rất mệt, muốn về nghỉ ngơi."
Lâm Tích Lạc không hề buông tha mà giữ chặt cánh tay lạnh lẽo của đối phương, "Anh đưa em về."
Cổ tay lạnh lẽo bị lòng bàn tay ấm áp của đối phương bao trùm, Tô Chính Lượng rũ mặt, "Tôi hiện tại muốn một mình, anh đi trước đi."

Lâm Tích Lạc thấy không lay chuyển được Tô Chính Lượng, chỉ có thể lưu luyến không rời mà buông tay ra, "Vậy được rồi, lát anh sẽ gọi điện cho em."
"Ừ, " Tô Chính Lượng nhẹ nhàng lên tiếng, một mình một người hướng phía trước mà đi.

Đèn đường mờ nhạt chiếu vào ánh mắt u ám, Lâm Tích Lạc đứng tại chỗ, nhìn bóng dang càng lúc càng xa kia, khuôn mặt anh tuấn dâng lên vào tia lo lắc cùng thần sắc phức tạp.

Lâm Tích Lạc trở lại Lâm trạch, mời vừa đến gần thư phòng, chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng của phụ thân, cùng với âm thanh linh lang của Lỵ Tạp từ thư phòng truyền đến.

Mi phong anh khí hơi giật giật, Lâm Tích Lạc trầm giọng nói, "Ba, con về rồi."
"Vào đi."
Lâm Tích Lạc đẩy cửa phòng, đi vào, chỉ thấy Lỵ Tạp tươi cười sáng lạn ngồi trên ghế, phụ thân ngồi ở ghế đối diện, vẻ mặt nhàn nhã híp mắt, "Về rồi?"
"Vâng."
Lỵ Tạp đặt chén trà xuống, thức thời từ trên ghế đứng lên, "Lâm bá phụ, con ra ngoài trước, ngày mai lại đến nói chuyện với ngài."
Lâm phụ cười, gật đầu nói, "Về nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Tích Lạc thấy Lỵ Tạp lúc đứng lên trong mắt hiện lên chút đau đớn, liền tiến lên đỡ, "Để tôi đưa cô về."

"Em không sao, một chút thương tích đó đã là gì." Lỵ Tạp khoát tay, nghịch ngợm hướng Lâm Tích Lạc cười cười, uốn éo đi ra ngoài.

Chờ Lỵ Tạp đi rồi, Lâm phụ nặng nề nhìn đứa con trai trước mặt, ngữ điệu vững vàng, "Nhìn thấy con bộ dáng tràn đầy tự tin, lần này là cùng công ty Mạt Thụy đàm phán tương đối thành công sao?"
Lâm Tích Lạc nhìn Lâm phụ, giật giật khóe miệng, "Cũng không tính là thuận buồn xuôi gió, nhưng vẫn có thể thương lượng được."
"Vậy là tốt rồi," Lâm phụ vừa lòng, thản nhiên vuốt cằm, sau đó đầu đề câu chuyện liền biến đổi, "Tích Lạc, chuyện cha bảo con suy xét, con suy xét đến đâu rồi?"
"Cha nói chuyện An Lệ Na?"
Lâm phụ gật đầu đáp, "Con thấy người ta thế nào?"
Lâm Tích Lạc trầm xuống, âm sắc ủ dột lộ rõ sự buồn phiền, "Ba, An Lệ Na là người thế nào, ba hẳn so với con rõ ràng hơn ai hết, nữ nhân như vậy nếu vào Lâm gia, sẽ tạo cho chúng ta rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Hơn nữa, lấy thân phận hiện nay của cô ta tiến vào Lâm thị, hành sử như chủ tịch, cho dù là mưu kế của ba, con cũng cho rằng cô ta muốn vượt quyền."
Nụ cười trên mặt Lâm phụ nhanh chóng biến mất, ngồi nghiêm chỉnh, "Tích Lạc, tuy cô ta không phải người lương thiện, nhưng đầu óc thông tuệ cùng năng lực xuất chúng, người thường không sánh kịp.

Người như vậy tuy rất hay tính kế, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đừng quên cô ta cũng chỉ là một nữ nhân.

Một nữ nhân cho dù tâm địa ngoan độc thế nào, giỏi tâm kế ra sao, nhất định sẽ có một mặt yếu ớt, hơn nữa người như cô ta khuyết thiếu tình thương của cha, càng hy vọng bên người có nam nhân để mình dựa vào."
Nói xong, Lâm phụ chậm rãi đứng dậy, tiếng nói hùng hậu từ từ nói, "Một khi cô ta đã yêu con, đối với con nhất mực khăng khắng, cô ta tất nhiên sẽ vì con xuất toàn lực.

Huống hồ, tập đoàn An Viễn tại khu Hoa Đông lực ảnh hưởng không hề nhỏ, cho dù cha của cô ta có như thế nào đi chăng nữa cũng không nhẫn tâm ra tay, dù gì cũng là con gái của ông ta.


Trước mắt, nhìn toàn bộ S thành, cũng chỉ có cô ta đủ tiêu chuẩn làm dâu của Lâm gia."
Mây đen bao phủ tầng tầng, Lâm Tích Lạc lạnh lùng hỏi ngược lại, "Nói cách khác, cha đã quyết định muốn cho cô ta vào Lâm gia?"
"Đây cũng chỉ là đề nghị của ta, quyền quyết định vẫn là ở trên tay con."
"Nếu lấy thân phận người thừa kế Lâm gia ra để trả lời ba, con chỉ có thể lựa chọn đồng ý.

Nhưng nếu lấy thân phận cá nhân con ra để trả lời, con tuyệt đối không đồng ý.".

Truyện Đông Phương
Lâm phụ sa sầm mặt, "Vậy Tích Lạc, con cho rằng nên dùng thân phận gì để đáp lại ta?"
Trong thư phòng yên lặng, Lâm Tích Lạc tự hỏi rất lâu.

Phụ thân thâm nhập Lâm thị, đối với chuyện của Lâm thị ngang ngược can thiệp, khiến An Lệ Na tiến vào Lâm thị, mục đích chính là khống chế phương hướng phát triển của Lâm thị, cũng lợi dụng An Lệ Na khống chế hắn.

Hiện nay, hắn không nắm chắc có thể chống lại ông, nếu mạo muội trở mặt, đến lúc đó chịu thiết tất nhiên là bản thân hắn, có lẽ như vậy sẽ liên lụy đến Tô Chính Lượng.

Vô lực gợi lên khóe miệng, Lâm Tích Lạc thấp giọng nói, "Cho nghĩ con có quyền lựa chọn sao?".

Bình Luận (0)
Comment