Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 151

☆ Chương 151: Đám cưới của Tô Chính Thanh (2)

———Editor: Mèo———–

“Nếu như anh thật sự muốn dùng cái giá này để nói chuyện, vậy tôi chỉ có thể tặng anh ba chữ, ‘Không có cửa’.” 

Trong một phòng VIP trên tầng hai khách sạn, Lâm Tích Lạc đang dựa vào ghế dựa chạm khắc hoa văn cổ điển, nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông ngồi đối diện mình, vẻ mặt nghiêm túc. 

“Tổng giám đốc Lâm, cậu quá keo kiệt rồi, tài sản Lâm thị nhà cậu hiện đang hơn trăm triệu, lại có đầu tàu bất động sản như tập đoàn An Viễn làm chỗ dựa, sao còn phải mặc cả với một công ty nhỏ như chúng tôi trong mấy vụ con con như này chứ?”

Người đang nói chuyện là giám đốc của một công ty bất động sản ở thành phố S, đang đàm phán với Lâm Tích Lạc để phát triển một khu nhà ở thương mại ở ngoại ô thành phố S.

Lâm Tích Lạc nghịch ly rượu đỏ trong tay, nhấp một ngụm, sau đó chế nhạo, “Quản lý Lư nói chuyện quá khách sáo rồi? Anh cho rằng tôi thực sự không biết mảnh đất của anh trị giá bao nhiêu sao? Năm ngoái khi mới xây dựng được một nửa thì dòng vốn bị đứt, sau đó bị cục quản lý nhà ở phát hiện dùng cốt thép và xi măng kém chất lượng để thi công, nên đã ra lệnh dừng thi công. Bây giờ Lâm thị bọn tôi không chỉ mua lại dự án này của anh với giá cao như vậy, còn phải phá hủy toàn bộ khu nhà đã xây dựng được một nửa của các anh.”

Buông ly rượu trong tay xuống, ánh mắt nghịch ngợm của Lâm Tích Lạc càng trở nên dọa người, “Nếu chê giá tôi đưa ra quá thấp, cũng được, vậy các anh tự dọn dẹp cái mớ hỗn độn này trước đi, dọn xong rồi thì đến tìm tôi. Đừng quên, công ty của anh vẫn còn nợ ngân hàng một khoản vay lớn, nếu tôi nhớ không nhầm, thì ngày trả nợ sắp tới rồi phải không?”

Nụ cười xấu xí trên khuôn mặt béo ục ịch của Lư Kinh Lý cuối cùng cũng không giả vờ được nữa, mặt mày xám xịt nói, “Tổng giám đốc Lâm, ngài đừng coi là thật, tôi chỉ nói giỡn chút thôi. Công ty của chúng tôi bây giờ đang gặp khó khăn không nhỏ về dòng vốn, vì vậy rất cần số tiền này, nhưng giá như vậy…”

Lâm Tích Lạc lấy ra một điếu thuốc, từ từ châm, lông mày anh khí khẽ nhúc nhích, “Quản lý Lư làm sao vậy, chẳng lẽ anh không hài lòng với cái giá này sao?”

Lư  Kinh Lý mấp máy môi và có chút khó xử nói: “Tổng giám đốc Lâm, giá của ngài đưa ra gần bằng giá đất mà chúng tôi mua lúc đầu rồi, còn chưa tính đến chi phí nguyên luyện và nhân công, loại công ty nhỏ như chúng tôi kiên trì đến bây giờ cũng không dễ dàng, ngài cũng không lỡ nhìn bọn tôi làm ăn thua lỗ phải không? Cho nên, có thể nâng giá cao hơn một chút được không?”

Lâm Tích Lạc nghịch chiếc bật lửa trong tay, suy nghĩ một hồi, “Quản lý Lục, tôi thực sự ngưỡng mộ sự cống hiến của anh khi đấu tranh quyền lợi cho công ty đấy, vậy tôi sẽ tăng thêm một triệu nữa, đây coi như là trả phí cho công sức của anh bỏ ra, anh nghĩ sao?”

Tuy rằng vẫn còn kém xa giá đề ra một chút, nhưng Lư Kinh Lý cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý, “Vậy cũng được rồi.”

Lâm Tích Lạc ngoắc ngoắc ngón tay, “Tiểu Phàm, đưa hợp đồng qua đi.”

Lư Kinh Lý nhận hợp đồng, xem xét cẩn thận. 

Lâm Tích Lạc nhìn đối phương, lãnh đạm nhếch khóe miệng, “Quản lý Lư, nghe nói quan hệ giữa anh và tập đoàn An Viễn khá tốt, với tư cách là con rẻ, loại mua bán thiệt thòi này, Lâm Tích Lạc tôi sẽ không làm đâu. Vì vậy, anh chỉ cần ký hợp đồng thôi, những thứ khác không cần phải lo lắng. ”

“Vâng.”

Sau khi Lư Kinh Lý ký tên xong, Lâm Tích Lạc thản nhiên nói, “Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của công ty anh trong vòng ba ngày, tối nay quản lý Lư có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.”

Dập tắt tàn thuốc, hắn phủi đống tro tàn trên người, cao hứng đứng dậy, “Cũng không còn sớm nữa, bà xã vẫn đang đợi tôi ở nhà, quản lý Lư, hợp tác thành công.”

* * * * * * * * 

Thời gian của Tô Chính Lượng từng chút từng chút trôi qua, rất nhanh, người tham dự hôn lễ bắt đầu lục tục rời đi. 

Sau một ngày bận rộn, mẹ Tô cũng rất mệt mỏi, Tô Chính Lượng thấy bà đã tựa vào bàn ngủ gật, bèn cùng Tô Chính Thanh chào hỏi, đỡ mẹ rời khỏi hội trường. 

Trước cửa khách sạn chỉ có vài bước, hai mẹ con chậm rãi đi xuống. Có thể là do tối nay uống hơi nhiều, Tô Chính Lượng thậm chí không thể dìu mẹ cậu đi được.

Đột nhiên, mẹ Tô bước hụt, Tô Chính Lượng đỡ lấy, nhưng do quán tính, thuận thế ngã về phía trước.

“Cẩn thận!”

Trong lúc nguy cấp, một bàn tay tiến lên nắm lấy cánh tay Tô Chính Lượng, khí lực tuy không lớn, nhưng đủ để cho cậu cân bằng trọng tâm của mình. 

Một mùi hương thoang thoảng xộc vào khoang mũ, chờ Tô Chính Lượng phục hồi tinh thần, cậu và mẹ Tô đã đứng trên bậc thang mà không hề hấn gì.

“Không sao chứ?”

Tô Chính Lượng nghe thanh âm của người này có chút quen thuộc, vội vàng quay lại cảm ơn, “Cám ơn nhé.”

Khi nhìn thấy đối phương, cậu ngẩn người, “Cô Chu?”

Vừa rồi có chút dị biến, bà Tô cũng đã tỉnh táo, kích động nắm lấy tay Chu Tuệ, “Là Tiểu Tuệ sao, vừa rồi cảm ơn con nhé.”

“Dì Chu, dì khách sao rồi.” Chu Tuệ khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt đỏ ửng nổi lên hai lúm đồng tiền xinh đẹp, “Vừa mới ở đám cưới của chị Tô, có nhiều người quá nên con chưa kịp đến chào hỏi dì và anh Tô, bây giờ không tính là muộn chứ ạ?”

Bà Tô vui vẻ xua tay, “Không muộn không muộn, hôm nay Tiểu Tuệ thật xinh đẹp.”

Chu Tuệ cong lên hàng lông mày mảnh khảnh, “Cám ơn dì Chu đã khen, người đẹp nhất tối nay phải là chị Tô mới đúng. Đúng rồi,con còn chưa chúc mừng dì Chu.”

Mẹ Tô mặt mày hớn hở cười nói, “Cái miệng nhỏ nhắn này của con càng ngày càng ngọt, đúng rồi Tiểu Tuệ, con đang chuẩn bị về đúng không?”

Chu Tuệ thản nhiên cười nói, “Vâng ạ, ngày mai con còn phải đi làm.”

Bà Tô cố ý liếc mắt nhìn con trai, “Vậy đúng lúc, dì cũng định đi về, cùng nhau về nhé? Tiểu Lượng có lái xe tới, đúng không Tiểu Lượng?”

Tô Chính Lượng lạnh nhạt, “Mẹ, con uống rượu không thể lái xe, đang định bắt taxi về mà.”

“Chuyện này … Vậy được rồi,” Mẹ Tô có chút mất mát, miễn cưỡng đáp lại. 

Tuy nhiên, bà vẫn chưa định từ bỏ ý định, giữ chặt tay Chu Tuệ lưu luyến không rời nói, “Tiểu Tuệ, rảnh rỗi đến nhà dì chơi nhé, Thanh Thanh đi hưởng tuần trăng mật, Tiểu Lượng cũng sắp trở về Đức, chỉ có một bà lão như dì ở nhà, con có thời gian thì đến thăm dì nhé.”

Chu Tuệ nhìn Tô Chính Lượng không yên  lòng, an ủi nói, “Dì Chu, con xin phép ạ, nếu được nghỉ con sẽ đến thăm dì mà.”

Một chiếc xe taxi dừng ở cửa, Tô Chính Lượng vẻ mặt bình thản nói, “Chu tiểu thư, vừa rồi thật sự cảm ơn em. Mẹ tôi hơi say, xe đến rồi, tôi đưa bà ấy về trước.”

Nói rồi cậu nắm tay mẹ, “Mẹ, chúng ta đi thôi. ”

Chu Tuệ có chút sững sờ nói, “À, vâng, tạm biệt.”

Lâm Tích Lạc đứng ở góc khách sạn, nhìn sâu vào bóng dáng màu trắng có chút chói mắt kia chui vào trong xe taxi, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên những suy nghĩ không thể giải thích được.

Lượng, cuối cùng em cũng về rồi.
Bình Luận (0)
Comment