Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 18


☆ Chương 18: Một đêm không ngủ
---------------Editor: Mèo-------------------
Du Thiếu Kỳ ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở lại ghế lô phát hiện Tô Chính Lượng đã rời đi, lấy điện thoại, gọi cho Tô Chính Lượng.

Đang dựa vào cửa khách sạn suy nghĩ sâu xa, Tô Chính Lượng bị chuông điện thoại làm giật mình, nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của Du Thiếu Kỳ, vội nghe máy.

"Chính Lượng, em đang ở đâu vậy?" Đầu dây bên kia, ngữ khí Du Thiếu Kì có chút khẩn trương, tạp âm trong ghế lô khiến Tô Chính Lượng đau đầu.

Tô Chính Lượng dùng ngón tay nhu nhu thái dương, cố nén cảm giác đau đầu, "Thiếu Kỳ, em ở trước cửa khách sạn."
"Em đứng đó, đừng có đi đâu, anh lập tức ra, " Du Thiếu Kỳ cúp máy, cùng các vị giáo sư vôi vàng cáo biệt, rời khỏi.

Vừa ra đến bên ngoài, thân ảnh đơn bạc cô đơn kia liền đập ngay vào mắt, không hề nhúc nhích dựa người vào tường.

Bước đến, Du Thiếu Kỳ bắt lấy bả vai Tô Chính Lượng, ai gờ người dưới thân vì đụng chạm của y cả người cứng đờ.

.

truyện xuyên nhanh

"Chính Lượng, đừng sợ, là anh, " buông bả vai đối phương, Du Thiếu Kỳ nhẹ giọng trấn an.

"Thiếu Kỳ, là anh sao, " Tô Chính Lượng nghiêng đầu, ánh mắt mê ly nhìn Du Thiếu Kỳ, tiếng nói thanh nhuận vì ý thức của chủ nhân mơ hồ lại có vẻ khàn khàn gợi cảm.

Tô Chính Lượng vô thức quay đầu lại, đem khoảng cách hai người kéo lại gần.

Dưới ánh đèn neon của khách sạn, lần đầu tiên Du Thiếu Kỳ dưới khoảng cách gần như vậy nhìn Tô Chính Lượng.

Lông mi dày của cậu theo hơi thở khẽ run run, làn da trắng mịn ban đầu liền bị nhuộm hồng bới tác dụng của rượu, đôi môi mỏng khẽ mở thủy nhuận sáng bóng, khiến người khác nhịn không được muốn nhấm nháp.

Góc nhìn như vậy càng khiến Tô Chính Lượng trở nên gợi cảm, trong lòng Du Thiếu Kỳ có một loại cảm giác không nói nên lời.

Nhìn chẳm chằm khuôn mặt của người trước mắt, Du Thiếu Kỳ nhìn thật lâu, mà Tô Chính Lượng vẫn là biểu tình mờ mịt, đối với ánh mắt nóng rực của Du Thiếu Kỳ không chút phản ứng.

Du Thiếu Kỳ đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, vỗ nhẹ hai má Tô Chính Lượng, "Chính Lượng, chúng ta nên về thôi."
"Được..." Vô thức hừ nhẹ, Tô Chính Lượng nơi cổ họng phát ra tiếng như mèo nhỏ, khiến lý trí còn sót lại của Du Thiếu Kì biến mất.

Y hạ quyết tâm, nhắm mắt nhẹ nhàng dùng môi chạm vào khóe miệngTô Chính Lượng.

Cảm giác thật mềm mại, mùi chanh phảng phất, khiến Du Thiếu Kỳ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đang bị mê hoặc, tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo truyền ra, Du Thiếu Kỳ nhất thời tỉnh táo.

Luống cuống tay chân buông Tô Chính Lượng ra, Du Thiếu Kỳ nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia là thanh âm của Trịnh giáo sư, thanh âm đã mơ hồ không rõ dặn dò Du Thiếu Kỳ vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.

Du Thiếu Kỳ nhìn chăm chú Tô Chính Lượng đang mê man trong lòng y, vừa kinh vừa sợ.

Đậu má, vừa rồi mình đã làm cái gì vậy chứ? Như thế nào đối với Chính Lượng...!
Không phải, tuyệt dối không có.

Nhất định là do y uống quá nhiều, mới có thể thần chí không rõ mà làm ra chuyện ngu xuẩn kia, Du Thiếu Kỳ lắc đầu liên tục tự thuyết phục chính mình.


"Chính Lượng, tỉnh tỉnh, " nhẹ nhàng lắc lắc Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ đem cậu đánh thức.

Tô Chính Lượng ánh mắt mê man mở hé, đối với chuyện lúc trước không hề phát hiện.

Cậu chớp chớp hai mắt, hỏi, "Thiếu Kỳ? Xảy ra chuyện gì?"
Du Thiếu Kỳ quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn mặt cậu, chột dạ trả lời, "Em say rồi, không thể lái xe, chúng ta gọi xe về."
Tô Chính Lượng gật đầu, "Được."
* * * * * * * * * *
Đêm đã khuya.

Du Thiếu Kỳ nặng nề nằm trên giường, trong đầu hàng vạn thứ đang chạy lung tung.

Cả ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, thậm chí vượt qua phạm vi thừa nhận của y, khiến y có chút không thở nổi.

Vừa rồi y có phải điên rồi hay không, thế mà lại làm ra cái chuyện đến bản thân mình còn không tin nổi, có lẽ y muốn hôn Tô Chính Lượng là do say thôi.

Nhưng cảm giác không muốn tiến thêm một bước với Tô Chính Lượng thì tính là cái gì?
Sợ hãi nhắm nghiền hai mắt, Du Thiếu Kỳ không dám nghĩ thêm.

Hít vài hơi thật sâu, y đem loại cảm giác sợ hãi này vứt qua sau đầu.

Lần thứ hai mở mắt, Du Thiếu Kỳ nhìn chằm chằm trần nhà bị ánh trăng nhuộm thành màu xám trắng, trước mắt hiện lên khuôn mắt cao ngạo bễ nghễ của Lâm Tích Lạc, y khẽ nhíu chặt mày.


Có lẽ là y đa tâm, tại sao luôn cảm thấy Lâm Tích Lạc đối với y có địch ý, loại cảm giác này ngay từ lần đầu tiên gặp hắn đã mơ hồ cảm nhận được.

Nhưng từ trước tới giờ, y với hắn cũng đâu có chạm mặt gì nhau, thái độ này của Lâm Tích Lạc rốt cục là từ đâu mà có?
Hơn một tháng này, tuy y bận rộn chuẩn bị cho hội thảo, Nhưng ở trong bóng tối vẫn nhờ người điều tra.

Từ nhưng tin tức đối phương đưa cho, y tập hợp lại, phân tích, đàn dần liền hiểu một chút.

6 năm trước, Lâm Tích Lạc vốn dĩ là đi Mĩ để học âm nhạc, nhưng hắn lại đi Anh.

Khi đó, Lâm thị đang lâm vào khốn cảnh, Lâm Tích Lạc có thể là vì giải quyết khó khăn cho gia tộc mà đi Anh, việc này Lâm Tích Lạc cũng từng nói qua.

Nhưng khiến Du Thiếu Kì không thể giải thích được, đó là, Tô Chính Lượng thay đổi quyết định cũng là vào lúc đó, mặc dù y vẫn luôn giữ liên lặc với cậu, nhưng đột nhiên cậu thay đổi đột ngột như vậy, lại khiến Du Thiếu Kỳ rất ngạc nhiên, Tô Chính Lượng rốt cuộc là gặp phải đả kích nhiều như thế nào mới có thể biến thành như vậy?
Lâm Tích Lạc rời đi cùng với sự thay đổi của Tô Chính Lượng, giữa hai người này nhất định có chuyện.

Bọn họ đã từng là bạn rất tốt của nhau, khi Lâm Tích Lạc rời đi, Tô Chính Lượng sẽ thương tâm, điều này cũng thực bình thường.

Vậy giả sử, quan hệ của bọn họ không đơn giản chỉ là bàn bè, vậy giữa hai người họ rốt cục là loại quan hệ gì?
Trong đầu Du Thiếu Kì hiện lên vô số dấu hỏi, khiến y trằn trọc không thôi, cả đêm liền mất ngủ..

Bình Luận (0)
Comment