Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 27


☆ Chương 27: Tô Chính Lượng quyết định
-------------Editor: Mèo-----------------
Lâm Tích Lạc cũng không thấy Tô Chính Lượng, hắn đứng ở cửa xe bên cạnh gọi điện thoại, từ vị trí của Tô Chính Lượng nhìn qua, vừa vặn nhĩ rõ góc nghiêng của hắn.

Chỉ thấy hắn cắn chặt môi không nói, tay gắt gao nắm lại, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo cho thấy hắn đối với nội dung trò chuyện vô cùng bất mãn.

Tô Chính Lượng nhìn thấy biểu tình ít khi Lâm Tích Lạc lộ ra, đối với nội dung cuộc trò chuyện cảm thấy vô cùng hứng thú, vì thế không lái xe rời đi ngay, mà mở cửa kính xa ra một chút, tạo điều kiện nghe lén.

Lâm Tích Lạc đi qua đi lại, thanh âm không kiên nhẫn nghe điện thoại.

Nhiều lần, hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ giật giật môi.

Một lúc sau, tay đột nhiên thả lỏng, Lâm Tích Lạc thấp giọng nói một câu, "Tôi biết rồi, để xem xét đã, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cho Cố gia một câu trả lời thích hợp."
Nghe được hai chữ "Cố gia" này, trước mắt lập tức hiện ra gương mặt Cố Hân Di khiến cậu chán ghét đến cùng cực, theo bản năng nhíu mày, đem cái bóng dáng kia trục xuất khỏi đầu mình, Tô Chính Lượng lấy lại tinh thần, lần thứ hai nhìn về phía Lâm Tích Lạc.

Người bên ngoài xe đã cúp điện thoại, ngồi vào bên trong xe, sau đó, chiếc Audi màu đen quay về hướng khác chạy đi, rất nhanh biến mất khỏi gương chiếu hậu của Tô Chính Lượng.

Tô Chính Lượng ngồi trong xe, nhớ lại cảnh vừa rồi.


Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Lâm Tích Lạc khi nghe điện thoại, thì có vẻ người kia đối với hắn mà nói cực kì quan trọng, nhưng hắn với lời của đối phương không đồng tình.

Nhưng ngại từ chối, hắn vẫn miễn cưỡng chấp nhận.

Hơn nữa câu nói cuối cùng còn nhắc tới Cố gia, nói như vậy, việc này hẳn sẽ liên quan đến Cố gia, vậy thì rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn không đồng ý?
Nghĩ nghĩ, Tô Chính Lượng lâm vào trầm tư.

Nhưng nghĩ lại, cậu lại lắc đầu.

Dù sao chuyện này cùng cậu cũng không quan hệ, không cần miên man suy nghĩ, hơn nữa Lâm Tích Lạc đối với cậu cũng chẳng quen thân gì, không cần lãng phí tế bào não lo lắng cho hắn.

Chính cậu hiện nay nên suy nghĩ cách không khiến chị gái hiểu lầm, làm xuất hiện hiềm khích giữa hai chị em.

Nghĩ đến đây, cậu bất đắc dĩ mà thở dài.

Chờ khi kiểm tra cuối kì kết thúc, cậu vẫn nên đến nhà chị ấy, cùng chị ấy đem mọi chuyện nói rõ ràng, để tránh ngày sau đêm dài lắm mộng, xuất hiện phiền toái không cần thiết.

Nghĩ như vậy Tô Chính Lượng liền khởi động xe, chạy về trường học.


Kì thi cuối kì cũng chấm dứt, Học viện cũng sắp được nghỉ.

Cách ngày nghỉ còn vài ngày, sinh viên có nhà ở đây cũng lục tục trở về, sinh viên nơi khác đến đây học cũng sắp xếp hành lí xong xuôi, chuẩn bị trở về nhà.

Trong học viện đột nhiên im ắng, ngẫu nhiên bắt gặp một vài học viên, dáng đi cũng vội vàng.

Khu vực văn phòng, cũng thập phần yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua cửa sổ, mang theo mùi hoa cỏ mùa hè, tạo ra âm thanh xào xạc.

Hôm nay là ca trực của Tô Chính Lượng, cậu ngồi trong văn phòng, an tĩnh đọc sách.

Không biết qua bao lâu, Tô Chính Lượng cảm thấy ánh mắt có chút mệt mỏi, chuẩn bị đi ra ngoài dạo một vòng, Tần Phi Phi liền chạy vào.

Nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Tô Chính Lượng, không khỏi tò mò, "Thầy Tô, sao chỉ có mình thầy?"
Tô Chính Lượng chớp chớp cho đỡ mỏi mắt, giải thích, "Hôm nay là ca trực của thầy, đúng rồi, sao em lại tới đây?"
Tần Phi Phi le lưỡi, tinh nghịch nói, "Em đến Thái Long Quốc tế Plaza chơi đàn, đi ngang qua trường học lại nhớ mình quên đồ trong kí túc xá, cho nên định vào trong lấy.

Nhưng vừa đến cửa kí túc xá, mới nhớ để quên chìa khóa ở nhà, cho nên chỉ có thể đây mượn tạm thầy cái chìa khóa dự phòng!"

Tô Chính Lượng có chút kinh ngạc, nhướng nhướng mày hỏi, "Thái long quốc tế Plaza?"
"Vâng, chính là cái trung tâm thương mại của Lâm thị."
Tô Chính Lượng gật gật đầu, "Thầy biết, nhưng sao em lại đến đó chơi đàn?"
Tần Phi Phi hì hì cười, "Thầy Tô, thầy còn nhớ lần trước em xin thầy nghỉ học đến chơi đàn cho bữa tiệc của Lâm thị không?"
Tô Chính Lượng thản nhiên lên tiếng, "Nhớ."
"Chủ tịch mới rất vừa lòng với cách chơi đàn của em, còn hỏi em ai dạy, khi em vừa nói ra tên của thầy, ngày ấy cảm thấy hứng thú, vì thế yêu cầu em đến Thái Long quốc tế Plaza chơi đàn."
Tô Chính Lượng nghe thấy Tần Phi Phi nói như vậy, sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt, "Phi Phi, đãi ngộ thế nào, bọn họ có hay khi dễ em không?"
Tần Phi Phi vội vàng lắc đầu, khuôn mặt thanh tú cao hứng nói, "Mọi người đối với em rất tốt, có một lần Chủ tịch Lâm còn cố ý tới nghe em đàn, còn nói chuyện về thầy với em."
Nghe thấy Lâm Tích Lạc nhắc tới cậu, Tô Chính Lượng lại ngẩn ra, "Thầy?"
"Vâng, chủ tịch Lâm khen em đàn hay, em còn nói đó là nhờ thầy dạy giỏi, ngài ấy khi đó cười rất vui vẻ, còn nói, Đúng vậy, cũng chỉ có cậu ấy mới có tài năng dạy ra một học sinh ưu tú.

Em lúc ấy cũng rất tò mò, không biết vì sao ngài ấy lại nói như vậy, nhưng lại không dám hỏi, " hai con mắt chuyển động, Tân Phi Phi cười hì hì nói, "Thầy Tô, hai người quen nhau sao?"
Tô Chính Lượng không phủ nhận, "Chủ tịch Lâm trong miệng em nói là cự sinh viên của học viện chúng ta."
Tần Phi Phi vẻ mặt kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngài ấy chính là huyền thoại kia, cướp lấy trái tim của vô số thiếu nữ, Lâm Tích Lạc?"
"Đúng vậy, chính là hắn."
Nghe vậy, đôi mắt ngập nước của Tần Phi Phi tỏa sáng, khuôn mặt xinh đẹp bay lên hai mạt đỏ ửng, "Oa, hóa ra là ngài ấy! Quả nhiên đúng như em nghĩ, chủ tịch Lâm cũng có tên là Lâm Tích Lạc, nhưng người trùng tên người cũng không hiếm, nên em cũng không dám xác định, hiện tại nghe thầy nói vậy, em thông suốt rồi.

Trách không được, khi đàm luộn về âm nhạc, ngài ấy lại hiểu biết như vậy, còn chỉ ra yếu điểm của em, nguyên lai ngài ấy chính là vị Lâm Tích Lạc kia."
Tô Chính Lượng đồng ý gật đầu, đúng trọng tâm bình luận, "Thành tựu trong âm nhạc của hắn rất nhiều, lúc đó không ai bì nổi."
Tần Phi Phi khó hiểu hỏi lại, "Nếu ngài ấy lợi hại như vậy, vì cái gì lại từ bỏ con đường âm nhạc?"
"Vốn dĩ, hắn quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ đi Mỹ đào tạo sâu, tấn công vào mảng diễn tấu piano.


Nhưng cuối cùng, hắn lựa chọn từ bỏ sự nghiệp âm nhạc, kế thừa sự nghiệp của gia tộc."
Tần Phi Phi không buông tha, hỏi tiếp, "Vì sao ngài ấy lại làm như vậy? Vì cái gì lại muốn từ bỏ con đường âm nhạc? Chẳng lẽ không làm hai việc cùng lúc được sao?"
Tô Chính Lượng thở dài, chậm rãi lắc đầu, "Phi Phi, điều đó là hoàn toàn không thể, cuộc sống này vô cùng tàn khốc.

Con người một khi đã bước chân vào xã hội, có rất nhiều chuyện bản thân không thể khống chế, cũng không có quyền lựa chọn, có khi, chúng ta chỉ có thể bị động tiếp thu.

Làm hai việc đó cùng một lúc, cũng rất tốt, nhưng, sức lực con người và thời gian không phải là vô hạn, liệu có bao nhiêu người có thể chân chính đem sự nghiệp cùng những việc người đó thích hoàn thành tốt cả hai? Giống như Lâm Tích Lạc bây giờ vậy, nếu hắn lựa chọn âm nhạc, vậy ai là người kế thừa sự nghiệp của gia tộc hắn? Cho dù là ai đi nữa, khi đối mặt với tình huống như vậy, đều sẽ lấy lợi ích gia tộc ra làm đầu."
Nghe cậu nói xong, Tần Phi Phi không lên tiếng.

Tô Chính Lượng kéo ngăn kéo bên tay phải ra, lấy một chùm chìa khóa đưa cho Tần Phi Phi, "Cũng muộn rồi, nhanh đi lấy đồ để còn đi chơi đàn."
"Vâng ạ, " Tần Phi Phi cầm chìa khóa rời khỏi văn phòng.

Tần Phi Phi đi rồi, Tô Chính Lượng lâm vào trầm mặc, trong lúc nhất thời, văn phong lại yên tĩnh lạ thường.

Lâm Tích Lạc đã lựa chọn sự nghiệp thay vì lý tưởng, vậy cậu thì sao?
Giữa tình chị em và đau khổ trong quá khứ, cậu có nên chọn tiếp tục che giấu, hay là nói cho chị ấy biết, sau đó vạch trần bộ mặt thật của Lâm Tích Lạc?
Một lúc sau, khuôn mặt nhợt nhạt thanh tú của Tô Chính Lượng hiện lên một tia kiên định.

- -------------Editor: Mèo---------
Cần lắm một bạn beta..

Bình Luận (0)
Comment