Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 5


☆ Chương 5: Cái gọi là chân tướng
-------------------------Editor: Mèo-------------------------
Tập đoàn Lâm thị.

Tia nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, tà tà chiếu sáng văn phòng tổng giám đốc.

Ánh sáng vàng nhạt chiếu trên giấy dán tường trắng bạc in ẩn hoa hồng, màu vàng cùng hồng hồng hai loại màu sắc hòa hợp đan xen, cao quý mà lại mĩ lệ, tăng thêm nét sang trọng cho nội thất bên trong.

Lâm Tích Lạc nghiêng người dựa vào ghế, tập trung tinh thần lật xem tài liệu trong tay.

Bất tri bất giác, trước mắt lại xuất hiện hình ảnh của Tô Chính Lượng.

Nhiều năm không gặp, cái người thanh tú, xinh đẹp trong kí ức kia, sau 6 năm, lại càng phát ra vẻ xinh đẹp mê người.

Khí chất tao nhã từ trên người cậu phát ra, rất giống với kiểu người không nhiễm khói bụi trần gian, cùng với cái xã hội coi trọng vật chất này một chút cũng không hợp.

Thật giống như lúc đó, lại thấy được dáng người tao nhã tuấn dật của cậu, còn có nụ cười trong sáng và thơ ngây kia.


Năm đó chia tay với Tô Chính Lượng cũng là bất đắc dĩ, khi đó, gia tộc của hắn đang rơi vào thời kì khó khăn nhất, phụ thân khỏe mạnh cũng bởi vì áp lực công việc mà phải cấp cứu.

Đồng thời, gia đình mẹ kế Trịnh Nhã Tuệ thấy đây là cơ hội tốt, muốn thôn tính Lâm thị, để diệt trừ hậu hoạn, tìm trăm phương ngàn kế nhổ cái đinh trong mắt là hắn.

Để tránh tai họa, bảo vệ gia nghiệp cùng huyết thống của Lâm thị, Lâm Tích Lạc nghe theo an bài của cha, buông tha tình yêu âm nhạc tha thiết của mình, một thân một mình vượt đại dương, qua Anh quốc.

Một mặt, ra sức học hành, mặt khác, cùng đối tác của tập đoàn duy trì liên lạc, dùng hết thảy khả năng cùng thủ đoạn, cuối cùng cũng đem Lâm thị hồi sinh.

Để tránh cho người khác bị liên lụy, trong trường hợp bất đắc dĩ, hắn cố nén đau lòng cùng không cam tâm, quyết dịnh chia tay Tô Chính Lượng.

Vốn định chờ mọi chuyện ổn thỏa rồi sẽ liên lạc lại với cậu, người phái đi trở về báo cáo, Tô Chính Lượng sau khi hắn rời đi không lâu liền có người mới.

Không phải tình yêu nam nhân với nam nhân ẽ tồn tại vĩnh cửu sao?
Trong 6 năm ở nước ngoài, mỗi khi màn đêm buông xuống, Lâm Tích Lạc thường xuyên nhớ tới người làm hắn điên đảo.

Để quên Tô Chính Lượng, chỉ có thể không ngừng thay đổi bạn giường, dùng rượu mê hoặc chính mình.

Tưởng rằng qua nhiều năm, đối với người nọ đã không còn gì lưu luyến, nhưng liên tiếp hai lần vô tình gặp lại, khiến cho Lâm Tích Lạc phát hiện, hắn trước mặt Tô Chính Lượng thủy chung không thể giữ nổi bình tĩnh.

Chỉ cần gặp cậu, sẽ muốn khiêu khích cậu, trêu đùa cậu, thích nhìn cậu sinh khí, xấu hổ.

Chẳng lẽ, từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn tìm kiếm thân ảnh Tô Chính Lượng trên người khác? Kết giao với Tô Chính Thanh cũng chỉ là vẻ ngoài giống vưới cậu thôi sao? Hay là, chính mình đối với cậu vẫn là cũ tình khó quên?
Nghĩ đến đây, Lâm Tích Lạc chua xót áp chế khóe miệng, vô lực nhắm mắt lại.

"Đinh linh linh, " điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Nhấc máy, "Tổng giám đốc, Trịnh tiên sinh đã đến, " giọng nói nhẹ nhàng của cô thư kí phát ra từ đầu dây bên kia.

"Đã biết, bảo hắn chờ, tôi lập tức đi qua."
"Được."

Lâm Tích Lạc để điện thoại xuống, thở dài.

Thôi, chuyện nên tới sẽ tới, hiện tại việc quan trọng hơn chính là cùng đối thủ một mất một còn của Lâm thị - Trịnh gia, thanh toán nợ cũ.

Đem văn kiện tronh tay chỉnh lý hoàn tất, hắn chậm rãi đứng dậy, hướng phòng khách đi.

* * * * * * * * * *
Nhìn thấy Lâm Tích Lạc đến, Trịnh Dục Phong ngồi ở trên ghế sa lông uống cà phê đặt chén xuống, từ từ đứng lên.

"Mời ngồi, " đưa tay ra, hắn tự chọn một vị trí thoải mái, ngồi xuống.

"Trịnh tiên sinh, mục đích hôm nay ngài tới đây, tôi đã rõ."
Trịnh Dục Phong mặt lộ vẻ khó xử, xấu hổ nói, "Tổng giám đóc Lâm, căn cứ theo đề xuất yêu cầu của ngài, ban giám đốc chúng ta đã cân nhắc, thảo luận, chỉ sợ khó có thể tiếp thu."
"Như thế nào, chẳng lẽ các người cảm thấy số tiền tôi đưa ra còn chưa đủ? Trịnh tiên sinh, tình hình kinh tế của Trịnh thị các người rốt cuộc như thế nào, trong lòng ngài hẳn là rõ hơn tôi."
Không chờ đối phương nói tiếp, Lâm Tích Lạc nhận cốc cà phê, lấy cái thìa nhỏ, không chút để ý mà quấy, "Huống hồ, Cậu lạc bộ thể hình quốc tế của các người còn nợ rất nhiều, Lâm thị chúng tôi không chỉ chi trả hết các khoản nợ của mấy người, còn cho nhân viên của các người vào Lâm thị.

Không gạt mấy người, ở đây, trừ bỏ chúng tôi, chắc cũng chẳng còn công ty nào nguyện ý thu mua một công ty có tổng giá trị tài sản gần như âm đâu?"
"Chính là, mấy người còn muốn chúng ta bán cả Sở nghiên cứu sợi Nano của Trịnh gia, cùng với các bằng sáng chế về công nghệ nhuộm và dệt mới vừa được Liên đoàn Dệt may Quốc tế cấp, việc này cũng không khỏi làm khó chúng tôi sao?"
Lâm Tích Lạc nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục nói, "Làm khó các người? Trịnh tiên sinh, tôi không cho là như vậy.

Trịnh gia mấy người trừ bỏ cái Sở nghiên cứu kia còn có giá trị ra thì cũng chẳng còn thứ gì có giá trị.


Cái Sở nghiên cứu kia của các người ngày càng đi xuống chỉ bởi vì tập đoàn các người kinh doang không tốt, còn không bằng sang nhượng nó cho tập đoàn Lâm thị, ít nhất còn có chút tác dụng.

Không, tôi tin rằng, dưới sự quản lí của tôi, nó nhất định sẽ phát triền còn tốt hơn so với ở trong tay các người."
Trịnh Dục Phong siết chặt lấy tay vin sô pha, trên khuôn mặt xấu xí, khó có thể che dấu được sự tức giận, "Lâm Tích Lạc, ngươi đừng có quá phận! Phải biết, Sở nghiên cứu này là Trịnh gia mấy thế hệ phát triển lên, đem nó bán cho các ngươi, khác gì đem toàn bộ Trịnh gia cho ngươi.

Nói đi nói lại, chúng ta cũng coi như là người một nhà, hà tất phải tuyệt tình như vậy?"
Lửa giận vô danh đột nhiên từ đáy lòng thoát ra, Lâm Tích Lạc nhịn xuống ham muốn đánh đối phương một trận, cắn chặt răng, "Tôi quá phận? Trịnh Dục Phong, tôi hỏi ông, rốt cuộc là ai quá phận hơn ai? Năm đó, lúc tập đoàn Lâm thị rơi vào tình thế nguy hiểm, Trịnh gia các người đã làm cái gì? Lúc chúng tôi khó khăn, các người đã không ra tay viện trợ thì thôi, lại còn bỏ đá xuống giếng, liên hợp với đối thủ chèn ép chúng tôi, hại cha tôi thiếu chút nữa qua đời! Đây là cái mà ông gọi là người một nhả hả?"
Hắn nhíu chặt mày, quyết không buông tha, "Hơn nữa, diệt Lâm thị cũng không phải là mục tieu duy nhất của mấy người, vì phòng ngừa có ngày chúng ta Đông Sơn tái khởi, các người thế nhưng đến tôi cũng không buông tha.

Ông đã tư chịu qua cái cảm giác đơn độc một mình nươi xứ người? Không có tình thân ấm áp, không bằng hữu chiếu cố, cả ngày lo lắng hãi hùng liệu mình có thể sống qua hôm nay không, lại còn phải đề phòng khả năng bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết, cuộc sống như thế, tôi phải trải qua 6 năm! Tôi đã thề độc, nếu không đoạt lại được Lâm thị, khiến Trịnh gia tán gia bại sản, Lâm Tích Lạc tôi thề không làm người!"
Trịnh Dục Phong há miệng thở dốc, phát hiện căn bản không thể chối cãi, chỉ ddnahf im lặng chống đỡ.

Lâm Tích Lạc lạnh lùng mở miệng, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm sát ý, "Cho nên, thừa dịp tôi bây giờ còn kiên nhẫn cũng các người bàn bạc, cho thêm các người ba ngày.

Ba ngày sau, vô luận các người có đáp ứng hay không, Câu lạc bộ thể hình quốc tế tôi đã định! Tiểu Phàm, tiễn khách!"
- --------------------Editor: Mèo --------------------------.

Bình Luận (0)
Comment