Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 57


Lý Bân hốt hoảng rời khỏi khách sạn.

Đột nhiên, vai phải bị người vỗ một cái, khiến hắn ta sợ hãi nhảy dựng lên, vội xoay người kêu lên, "Ai vậy?"
Trịnh Dục Phong thần thái tự nhiên, "Lý tiên sinh không cần sợ hãi, tôi là trợ lí đặc biệt của Lâm tổng, ngài đây là định trở về sao?"
Nghe được Trịnh Dục Phong tự giới thiệu, ánh mắt Lý Bân cảnh giác, "Cậu muốn gì?"
"Trong tay tôi có vài thứ, có khả năng giúp được Lý tiên sinh, không biết ngài có hứng thú hay không?"
Lý Bân không biết người này trong bụng đang tính toán gì, hắn ta lộ vẻ mặt không tin, "Chúng ta không quen biết, cậu vì cái gì muốn giúp tôi? Hơn nữa cậu là là người của Lâm Tích Lạc, tôi càng không thể tin tưởng, ai biết đây có phải cái bẫy hắn bày ra đưa tôi vào trong hay không.

"
Trịnh Dục Phong dấu diếm thanh sắc nheo mắt, "Việc Lý tiên sinh băn khoăn tôi có thể lí giải, " lạnh lùng quét mắt qua cửa khách sạn, đối phương tiến đến bên tai Lý Bân, thanh âm cực nhẹ nói mấy câu.

Lý Bân nghe xong không tự chủ được mà trừng lớn hai mắt, "Cái gì! "
Trịnh Dục Phong nhún nhún vai, không quan tâm, "Lý tiên sinh không muốn, vậy tôi cũng không có cách nào, bất quá đây có lẽ là cơ hội duy nhất để đánh bại hắn nha.

"
Lý Bân do dự, "Này! Để tôi suy xét một chút.

"
"Tôi cho ngài 3 ngày, hy vọng 3 ngày sau ngài có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục.

"
Trịnh Dục Phong nhìn theo Lý Bân ngồi vào taxi biến mất trong tầm mắt, khóe miệng gợi lên, có vẻ vừa nguy hiểm lại quỷ bí.


* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng đứng trong góc nhỏ, không lên tiếng uống Champagne trong tay, hoàn toàn quên bản thân lát nữa còn phải lái xe.

Xa xa, bóng người quen thuộc dẫn vị hôn phu của hắn xuyên qua đám người náo nhiệt, cùng nhóm khách mời tán gẫu đến vui vẻ.

Khuôn mặt tuấn tú phảng phất nét đau thương khó thấy, Tô Chính Lượng lấy một ly Champagne từ phục vụ, uống cạn một hơi.

Chất lỏng theo yết hầu chảy xuống, vừa cay độc lại có chút chua sót.

Âm nhạc vui vẻ, cùng với tiếng trò chuyện huyên náo của mọi người không ngừng truyền vào trong tai, khiến Tô Chính Lượng có chút đau đầu.

Uống liền mấy ly, rượu đã bắt đầu có tác dụng, Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy cả người nóng lên, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Đặt ly rượu xuống, cậu ma xui quỷ khiến tiến đến gần đám người.

Tô Chính Lượng lảo đảo đi về phía hai nhân vật chính, mơ hồ bước đi, cậu cảm thấy bản thân hình như đang dẫm phải cái gì đó, dưới tiếng kinh hô của mọi người, cả người cậu đổ ập về phía trước.

Bất ngờ chính là, cậu thế nhưng không té sấp trên đất, mà rơi vào lồng ngực ấm áp, mạnh mẽ.

Sau đó, bên tai truyền đến tiếng Cố Hân Di cùng với tiếng huyên náo của đám đông.

"Tích Lạc, tại sao lại là hắn nữa vậy?"
"Người này là ai vậy? Như thế nào lại bị té xỉu rồi?"
"Chẳng lẽ lại là một tên gây rối?"
Lâm Tích Lạc đỡ Tô Chính Lượng dậy, ngửi thấy trên người cậu có mùi rượu, vân đạm phong khinh nói, "Các vị thỉnh an tâm, vị khách này chỉ là uống quá chén, không có việc gì.

"
Lâm Tích Lạc giải thích xong, mọi người liền bừng tỉnh, lập tức, không khí lần thứ hai lại máo nhiệt.

Lâm Tích Lạc quay đầu nhìn Cố Hân Di nói, "Hân Di, em thay anh ứng phó một lát, đợi anh thu xếp ổn thỏa cho cậu ấy sẽ trở lại.

"
Có thể nói buổi đính hôn hôm nay phong ba không ngừng, Cố Hân Di hưng trí bừng bừng cũng sắp biến thành mếu máo, vẻ mặt không vui, bất quá vẫn lười biếng lên tiếng, xem như đáp ứng.

Lâm Tích Lạc đỡ lấy Tô Chính Lượng, đi vào phòng nghỉ, Tô Chính Lượng được người giúp đi lại khó khắn, đi chưa được mấy bước hai chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất, may mắn Lâm Tích Lạc nắm chặt lấy bả vai, mới không khiến cậu ngã.

Đem Tô Chính Lượng thu xếp ổn thỏa trong phòng nghỉ, gọi điện thoại cho Lý Tư Phàm, bảo y lái xe đưa Tô Chính Lượng trở về.

Lý Tư Phàm khó xử nói với Lâm Tích Lạc xe của y mấy ngày nay còn đang trong tiêm sửa xe.


Lâm Tích Lạc không nói gì thêm, cúp điện thoại.

Tự hỏi nửa ngày, hắn gắt gao nhíu mày, lần thứ hai bấm điện thoại.

"Alo, Du Thiếu Kỳ đây.

"
"Du sư huynh, tôi là Lâm Tích Lạc.

"
Người bên kia đầu dây nghe thấy thanh âm của Lâm Tích Lạc, trào phúng nói, "Trong khung cảnh đẹp như vậy, giai nhân lúc nào cũng ở bên, Lâm tổng nghĩ gì lại gọi cho tôi?"
Lâm Tích Lạc lời ít ý nhiều, "Tô Chính Lượng say rồi, anh đến đây trở em ấy về đi.

"
Du Thiếu Kỳ không chút do dự nói, "Được, tôi tới liền.

"
Lâm Tích Lạc để điện thoại xuống đứng ở cạnh sô pha, nhìn cái người đang mê man cuộn mình trong một góc sô pha, khuôn mặt hiện lên vài phần ưu thương.

Bởi vì tác dụng của rượu mà hai má phiếm hồng cùng với làn da tái nhợt quả là hai hình ảnh bất đồng, quầng thâm dưới mắt dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng, cái trán trơn bóng vì khó chịu mà nhăn lại.

Rốt cuộc đã bao nhiêu năm hắn mới lại được nhìn khuôn mặt lúc ngủ của người này ở gần như vậy, Lâm Tích Lạc không muốn nghĩ.

Hương chanh quen thuộc cùng với mùi rượu, sợi tóc lúc ẩn lúc hiện, phảng phất trong không khí, truyền vào khứu giác Lâm Tích Lạc.

Chậm rãi ngồi xổm xuống, nghiêng về phía trước một chút, hắn vươn tay phải ra, tiến gần đến khuôn mặt của người hắn luôn tưởng niệm.

"Vì cái gì! Vì cái gì anh lại muốn đính hôn! "
Vô ý thức ngâm nga, từ trong miệng Tô Chính Lượng tràn ra, tay Lâm Tích Lạc duỗi đến giữa liền dừng lại.


Một cỗ chua sót dâng lên trong lòng Lâm Tích Lạc, hắn xoa xoa đôi mắt của Tô Chính Lượng, bất đắc dĩ thở dài, "Lượng, xin lỗi! "
Cố Hân Di đứng ngoài phòng nghỉ, xuyên qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tay cầm ly tăng thêm lực đạo, ly thủy tinh tinh xảo thoáng chốc vỡ vụn, chất lỏng màu đỏ sậm, từ kẽ tay chảy xuống, nhiễm đỏ thảm, đặc biệt bắt mắt.

* * * * * * * * * *
Một lát sau, Du Thiếu Kỳ đến.

Y vội vàng đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy Tô Chính Lượng hố hấp vững vàng tựa vào sô pha, rốt cục cũng thả lỏng người.

Nhìn Lâm Tích Lạc đang đăm chiêu bên cạnh, Du Thiếu Kỳ không nói hai lời đi đến trước mặt Tô Chính Lượng, cúi xuống đánh thức cậu, "Chính Lượng, tỉnh, tỉnh.

"
Tô Chính Lượng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, "Thiếu Kỳ, em sao lại ở đây! "
"Em say, nào, chúng ta về, " Du Thiếu Kỳ tận lực nâng cậu dậy, chậm rãi bước ra ngoài.

Lâm Tích Lạc đứng cạnh ghế, từ đầu đến giờ không nói một lười, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn chăm chú vào hai người đang đi xa, sương mù mỏng manh dần dần tích tụ trong mắt.

Du Thiếu Kỳ đỡ Tô Chính Lượng ra đến cửa, trùng hợp gặp Trịnh Dục Phong đi tới, "Du tiên sinh, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt, cậu cũng là tới đây tham dự lễ đính hôn sao?"
Du Thiếu Kỳ cúi đầu nhìn Tô Chính Lượng, "Tô Chính Lượng uống say, tôi tới đón em ấy.

"
"Như vậy sao, xem ra Du tiên sinh đối với Tô tiên sinh rất quan tâm, " Trịnh Dục Phong cười đến ý vị sâu sa, "Khó mưới gặp được Du tiên sinh, tôi muốn hỏi xem câu đã suy nghĩ đến đâu rồi, tiếc là lại gặp trong tình huống này, e là! ".

Bình Luận (0)
Comment