Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 71


Tô Chính Lượng không dám quay đầu nhìn Tô Chính Thanh ở phía sau, tay lạnh như băng gắt gao nắm chặt tay cửa.
Nửa ngày, cậu cứng nhắc quay người lại, màu đen trong mắt khó có thể che dấu sự sợ hãi, "Chị đang nói gì vậy, em sao lại không thích..."
Tô Chính Thanh không đợi Tô Chính Lượng nói hết, ngữ khí chất vấn, "Vậy tại sao từ khi em lên đại học, chị chưa từng thấy em quen cô bạn gái nào, cho dù sau này có công việc rồi, chị giới thiệu cho em vài cô gái nhưng em cũng không thèm làm mắt, Tiểu Tuệ tốt như thế em cũng không cần.

Hơn nữa mỗi lần nhắc tới chuyện này, em đều tận lực tránh đi, loại thái độ này của em khiến chị không thể không hoài nghi."
Lòng bàn tay Tô Chính Lượng nắm tay của sớm đã đẫm mồ hôi, "Chị, chuyện tình cảm phải hai bên tình nguyện mới được mà, Tiểu Tuệ quả thực rất tốt, nhưng em không thích cô ấy, cho nên...".

Ngôn Tình Tổng Tài
"Chị biết, em nói với chị rồi, " Tô Chính Thanh khoát tay, "Có lẽ là chị lo lắng hơi quá, không nên hoài nghi em.

Bất quá Tiểu Lượng, nếu em đã có người trong lòng thì nhất định phải theo đuổi, không nên lãng phí cơ hội."
"Chị, em biết rồi."
Tô Chính Lượng âm thầm rũ mắt, đờ đẫn đóng cửa phòng, ngồi xuống bên giường.
May mắn vừa rồi cảm xúc ổn định, hẳn là câu trả lời sẽ không khác thường lắm, nhưng mà, chị ấy tại sao hoài nghi tính hướng của cậu? Chẳng lẽ có người...
Là Lâm Tích Lạc? Hay là Du Thiếu Kỳ?
Lâm Tích Lạc tuyệt đối không có khả năng, Du Thiếu Kỳ hẳn là cũng không, như vậy thì là ai...

Loại cảm giác này lại tới nữa...
Kế từ ngày nhận được thiệp mười đính hôn, Tô Chính Lượng lần thứ hai có cảm giác rợn tóc gáy, loại này cảm giác quái dị này, thật giống như vẫn luôn có người ở trong bóng tối nhìn cậu chằm chằm, không ngừng nhìn trộm cậu.
Lần trước bị Cố Hân Di bắt cóc, cậu nghe được từ trong miệng nàng nhắc tới "hắn", hơn nữa chính là "hắn" đem chuyện cậu cùng Lâm Tích Lạc nói cho cô ấy biết.

Hay "hắn" chính là người đứng sau tất cả chuyện này? Nhưng cậu chỉ là một người vô cùng bình thường, "hắn" lao tâm khổ tứ như vậy để làm gì?
Đại não nhanh chóng chuyển động, nhưng không nghĩ ra nguyên cớ, không khỏi khiến Tô Chính Lượng đau đầu.

Nhu nhu huyệt thái dương, cậu khẽ thở dài, thôi thì, việc gì tới sẽ tới, cứ đợi nó đến rồi tính.
* * * * * * * * * *
Đêm đã khuya.
Trong phòng tối đen, Lâm Tích Lạc lẳng lặng ngồi trên ghế sa lông, "Đã tra được người lần trước chưa?"
"..."
"Chỉ một mình cô ta thì chắc không thể làm được, nếu như là hắn đứng sau..." Đáy mắt sâu thẳm vô ngần, lóe ra quang mang, "Tiếp tục phái người theo dõi bọn họ, có động tĩnh gì lập tức báo cáo.

Còn có, không cần ngăn cản bọn họ lấy thứ gì từ chỗ của tôi, nếu bọn họ muốn, để tôi nhìn xem rốt cục bọn họ muốn chơi trò gì với tôi."
Đặt điện thoại xuống, Lâm Tích Lạc nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Cây ngô đồng cao ngất, đung đưa cành lá xum xuê, hoa hoa tác hưởng,tạo thành vệt bóng dài trong đêm tối, như yêu ma dữ tớn, khiến cho người khác sợ hãi...

* * * * * * * * * *
Tập đoàn Lâm thị.
Tiếng bước chân trầm ổn, tại khu làm việc ở tổng bộ vang lên.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tích Lạc nhận được điện thoại khẩn của tổng bộ, lập tức chạy lại đây.
Mới vừa bước vào văn phòng Chủ tịch, một mảnh hỗn độn liền đập vào mắt hắn.

Một chồng tài liệu vốn ngăn nắp trên bàn, rơi ra khỏi túi văn kiện, nằm rải rác trên thảm, dưới ánh sáng cam nhạt cuối thu, có vẻ dị thường chói mắt.

Kệ tủ cạnh tường bị mở toang hoang, tư liệu bên trong cũng bị xáo trộn đến loạn thất bát tao.

Tất cả ngăn kéo tủ, có thể mở đều bị mở hết, trừ bỏ vài ngăn kéo bị khóa ngoài, không một ngăn kéo nào thoát khỏi thảm trạng.
Nhìn thấy quang cản trước mắt, sắc mặt Lâm Tích Lạc hơi đổi, lập tức đi đến trước bàn làm việc, mở ra mấy ngăn kéo đã khóa kia, đem một phần văn kiện lấy ra, cẩn thận lật xem.
"Chủ tịch!"
Dồn dập tiếng gọi từ trên hành lang truyền đến, Lâm Tích Lạc nghe thấy thanh âm, cũng không thèm ngẩng đầu.


Đợi hắn cất văn kiện kĩ càng, tiếng bước chân đã gần trong gang tấc.
Trịnh Dục Phong nhìn thấy văn phòng hỗn độn trước mắt, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Lâm Tích Lạc, "Chủ tịch, chuyện này là sao? Nơi này sao lại biến thành như vậy?"
Lâm Tích Lạc khóa ngăn kéo, vân đạm phong khinh trả lời, "Một lát nữa sẽ có người ở cảnh cục đến, cậu đi nhìn xem có thiếu cái gì không."
"Vâng."
Lâm Tích Lạc xoay người ra ngoài, lúc này trong văn phòng chủ tịch, chỉ còn lại một mình Trịnh Dục Phong.
Trịnh Dục Phong thấy bốn bề vắng lặng, từ trong túi lấy ra một máy nghe trộm mini, lặng lẽ dán vào phía dưới bàn làm việc.

Sau khi xác định không có ai đi vào, y lấy chìa khóa dự phòng, mở ngăn kéo tủ ra, lấy tài liệu bí mật, sau đó chụp lại tất cả.

Xong xuôi, đặt chúng trở lại vị trí cũ.
Khi cảnh sát và Lâm Tích Lạc đến, Trịnh Dục Phong đang từ từ xem xét lại các tài liệu đã bị lục tung.
Vài sĩ quan cảnh sát đên quan sát hiện trường, chụp một ít ảnh, thu thập dấu vân tay, hỏi đương sự vài câu.
"Lâm tiên sinh,sau khi chúng tôi quan sát hiện trường của với tình trạng của tập đoàn, bước đầu phỏng đoán đây là một vụ trộm."
Lâm Tích Lạc nghe vậy, khoanh tay, không vui lạnh giọng chất vấn, "Các cậu còn không thèm điều tra cho rõ ràng, nhanh như vậy liền suy đoán đây chỉ là một vụ trộm.

Bảo an của Lâm thị chặt chẽ như vậy, làm sao có khả năng để cho người khác lẻn vào, đã vậy còn là vào phòng làm việc của tôi? Chẳng lẽ mấy người không cho rằng đây là có dự mưu sao?"
Một cảnh sát lớn tuổi đi đến, "Lâm tiên sinh, cậu không nên nóng giận, đây cũng chỉ là suy đoán bước đầu của chúng tôi.

Phía trên nghe nói tập doàn cậu bị như thế, phi thường coi trọng việc này, lệnh chúng tôi mau đem việc này tra rõ.


Sau khi trở lại cảnh cục, chúng tôi sẽ lập tức thành lập tổ chuyên án, điều tra rõ việc này, vài ngày nữa sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục."
"Nếu đã như vậy, tôi đây liền mỏi mắt trông chờ."
Đợi cảnh sát rời khỏi tập đoàn, Lâm Tích Lạc ngồi trên ghế sa lông, châm lửa, hút một hơi, "Trịnh Dục Phong, về chuyện này, cậu có ý kiến gì không?"
Trịnh Dục Phong cẩn thận đem văn kiện để lại vào ngăn kéo, đi lại gần Lâm Tích Lạc, "Chủ tịch, tôi cũng cho rằng đây chỉ là một vụ trộm bình thường thôi."
Lâm Tích Lạc cau mày, thanh âm không lạnh không nóng, "Dựa vào đâu?"
"Ngoại trừ phòng tài vụ bị mất một ít tiền, tuy rằng văn phòng của ngài cũng bị phá hư, nhưng vừa rồi tôi kiểm tra cẩn thận, văn kiện trọng yếu cũng tất cả các tài liệu liên quan cũng không bị mất.

Việc này chứng tỏ, người lẻn vào văn phòng của ngài chỉ hứng thú với tiền của ngài."
Lâm Tích Lạc nghe Trịnh Dục Phong phân tích trước sau rõ ràng như vậy, không tỏ vẻ gì, hẳn chỉ hỏi tiếp, "Cậu cho rằng có mấy người lẻn vào?"
"Cái này không dễ nói, khả năng là một người, hoặc là nhiều hơn."
"Hệ thống bảo an của Lâm thị trong S thành đứng thứ nhất thứ hai, từ nhân viên bảo vệ ở công, mỗi tầng đều có nhận diện dấu vân tay, thiết bị theo dõi luôn bật 24/24 giờ, chỗ nào không trang bị hệ thống bảo an tiên tiến nhất? Cậu nói xem, hệ thống bảo an tốt như vậy, vì sao còn có khả năng trộm dễ viếng thăm như thế?"
"Chủ tịch, việc này..."
"Cậu mang cho tôi một cốc cà phê lại đây."
"Vâng."
Trịnh Dục Phong vội vàng đi đến phòng nghỉ cách vách, rót một cốc cà phê, thật cẩn thận bưng vào, "Chủ tịch, cà phê của ngài đây."
Lâm Tích Lạc cũng không lập tức nhận cà phê, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng theo dõi y, dùng loại ánh mắt như nhìn con mồi nhìn y, khiến da đầu Trinh Dục Phong khẽ run lên.
"Cậu không thấy trong tập đoàn chúng ta có nội gián sao? Nếu như không có người bên trong tương trợ, sao có thể qua mấy tầng kiểm soát mà lẻn vào dễ dàng vậy được, còn có thể dễ dàng đi vào trong phòng của tôi?".

Bình Luận (0)
Comment