Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 79


Chương 79: Đại náo quán bar
---------------Editor: Mèo-----------
Tô Chính Lượng miễn cưỡng mở hai mí mắt đang dính chặt lại với nhau, con ngươi màu đen ảm đạm không ánh sáng chậm rãi mở ra, mắt nhìn nữ nhân xa lạ đang cùng chính mình nói chuyện, cậu lần thứ hai đóng lại mắt.

Thấy đối phương không để ý tới chính mình, Tiểu Lâm cũng không sinh khí, cô nàng bảo nhân viên pha chế cho hai chén rượu hoa quả nồng độ thấp, tự nhiên cầm cốc ngồi xuống cạnh Tô Chính Lượng lôi kéo làm quen, "Tôi là quản lý ở đây, Tiểu Lâm, cậu hẳn là lần đầu tiên tới đây đi, nhìn có vẻ lạ mặt."
Người nam nhân này từ khi vừa mới bước vào, Tiểu Lâm đã chú ý tới đối phương.

Không chỉ bởi vì cậu có khuôn mặt trắng nõn tuấn dật mà còn có cả khí chất nho nhã ôn nhuận, cùng với những nam nhân trước kia cô nàng thường tiếp xúc bất đồng.

Hơn nữa vừa mới bước vào, cậu đã ngồi thẳng vào trước quầy bar, gọi cũng toàn gọi rượu đắt tiền, từ đầu tới cuối vẫn không ngừng uống, nữ nhân đến gần cũng không để ý.

Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách cuẩ cậy, không phải tình trường thất bại thì chính là làm ăn thất bại.

Từ tính khí đến mức độ tiêu phí của cậu, dựa vào kinh nghiệm của Tiểu Lâm, liếc mắt một cái liền nhìn ra người nam nhân này có thân phận rất đặc biệt.

Nếu như có thể có được nam nhân như vậy, đối với người như Tiểu Lâm suốt ngày ra vào chỗ ăn chơi, vì kế sinh nhai bán mình là một cơ hội tốt.

Tô Chính Lượng ghé vào quầy bar, không nhúc nhích.


Tiểu Lâm nghe thấy cậu lầm bầm lầu bầu, thấp giọng nỉ non một tiếng, thanh âm rầu rĩ tuy rằng cực nhẹ, nhưng nàng vẫn nghe được.

Tích Lạc...!
Nghe được Tô Chính Lượng phiến tình gọi tên một người, lông mày dài nhỏ của Tiểu Lâm khẽ chọn, sau đó tiến đến bên tai Tô Chính Lượng, "Vị khách nhân này, ngài đang nhớ tới ai sao, vừa rồi ngài không ngừng gọi tên Tích Lạc."
Tô Chính Lượng tuy rằng ý thức đã không rõ, bất quá nghe được Tiểu Lâm nhắc tới tên Lâm Tích Lạc, làn da bị rượu hun đến đỏ bừng, đôi mắt hẹp dài xẹt qua vài tia nồng đậm ưu thương.

Nhìn thấy phản ứng của Tô Chính Lượng, khuôn mặt yêu mị của Tiểu Lâm mang theo ý cười, xem ra cô đoán đúng rồi, quả nhiên, đây là một nam nhân thất tình.

Nghĩ đến đây, Tiểu Lâm bất động thanh sắc gợi lên khóe môi, nâng cốc đẩy sang bên Tô Chính Lượng, dùng thanh âm ngọt lịm nói, "Nếu đã muốn tách ra, cần gì phải nhớ cô ta.

Kim triều có rượu kim triều say, tôi mời ngài uống một chén, rất hiếm mới gặp được một vị khách như ngài, chúng ta kết giao bạn bè đi."
Đồng tử màu đen của Tô Chính Lượng tối sầm.

Đúng vậy, nếu cũng đã tách ra, tại sao còn nhớ hắn mãi không quên.

Nếu như không có hắn, cậu cũng sẽ không rơi vào kết cục này.

Tô Chính Lượng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ nhân xa lạ trước mắt, hỏi, "Cô tên là gì?"

Tiểu Lâm giả bộ nghẹn khuất, một bàn tay đã không an phận sờ sờ cánh tay Tô Chính Lượng đặt trên quầy bar, "Ai nha, ngài thật đáng ghét mà, vừa rồi người ta cũng đã giới thiệu qua, em tên Tiểu Lâm, ngài thì sao?"
Tô Chính Lượng nặng nề nói, "Buông tay."
"Hả?"
Tô Chính Lượng dùng khóe mắt nhìn cánh tay đang đặt trên tay mình, không chút cảm xúc nhấc ra, sau đó cầm lấy rượu Tiểu Lâm đưa, đem uống cạn.

"Rượu tôi uống rồi, cô có thể đi."
Tiểu Lâm làm nghê này nhiều năm, hạng người gì cũng đều đã thấy qua, tuy rằng thái độ của Tô Chính Lượng làm cho cô nàng có chút mất hứng, bất quá cô nàng vẫn nhẫn nại nói, "Ai nha khách nhân, rượu ngài cũng uống rồi, như thế nào lại bắt người ta đi chứ? Tiểu Lâm biết trong lòng ngài có nỗi khổ riêng, người đến đây, trong lòng ai mà không có nỗi khổ, cũng không phải đều là mượn rượu mua say cho mình sao? Nhưng ngài chỉ uống mà không nói nỗi khổ của mình ra cũng vô dụng, khách nhân ngài nói có phải hay không?"
Tô Chính Lượng đầu càng ngày càng đau, phiền táo đau đớn làm tâm tình cậu thêm khó chịu, nhìn đôi môi đỏ tươi của Tiểu Lâm thao thao bất tuyệt, khiến cậu trở nên càng ngày càng nôn nóng.

"Nếu không như vậy đi, em cùng ngài vào bên trong ngồi một chút, chúng ta hai người tâm sự, được không?"
Thanh âm huyên náo chói tai chấn động lỗ tai Tô Chính Lượng, cậu không kiên nhẫn nhíu mày, lấy ra một đống tiền, "Không cần thối lại."
Cậu lảo đảo đứng dậy chuẩn bị rời quán bar, Tiểu Lâm thấy thế một phen giữ chặt cậu nói, "Ai nha, khách nhân, em thấy ngài say thành như vậy, nếu không ngại thì ở lại đây một đêm, mai rồi về?"
Tô Chính Lượng một phen hất tay Tiểu Lâm, "Tránh ra."
Tiểu Lâm bị Tô Chính Lượng dùng sức đẩy ra, không đứng vững, thiếu chút nữa liền ngã về sau, dưới chân giày cao gót uốn éo, đau đến mức cô nagf phải kêu lên, "A! Đau quá!"
Tô Chính Lượng đối với tiếng kêu của Tiểu Lâm không để ý tới, cậu lảo đảo rời khỏi.

Tiểu Lâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dựa vào tư sắc cùng công phu của mình, chỉ cần vứt một cái mị nhãn, nam nhân tựa như ong mật đều đêm cô nàng vây quanh.

Nào biết hôm nay đụng phải nam nhân quá khó đối phó như này, chẳng những không bao cô nàng, còn khiến cho cô nàng nhục nhã, mặt mũi đều bị mất hết.


Cô nàng nhìn xuống chân mình, xanh mặt hung tợn nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, kêu lên, "Anh đứng lại đó cho tôi!"
Tô Chính Lượng dường như không nghe thấy thanh âm của cô nàng, dưới ánh nhìn của mọi người trong quán bar vẫn như cũ chậm rãi rời khỏi.

Sắp đi cửa, mấy nam nhân chặn đường đi của cậu.

Nhìn bộ dáng của bọn họ, chỉ biết những người này lai giả bất thiện.

Quả nhiên, một tên côn đồ tóc vàng ngậm thuốc lá, một tay cầm bình rượu đi lên trước, "Sao phải vội thế."
Cảm xúc Tô Chính Lượng hiện tại thập phần không ổn định, thấy có người chắn trước mặt mình, trong lòng thập phần khó chịu, cậu lạnh lùng nói, "Tránh ra."
Tóc vàng đánh giá Tô Chính Lượng, "Không tránh đấy thì sao? Tao nói này, nhìn bộ dáng mày trang nhã như vậy, sao lại dám vô lễ trước nữ nhân chứ?"
Tô Chính Lượng khinh thường nhìn tóc vàng, "Mắc mớ gì tới cậu?"
"Mày cũng không biết mày đắc tội với mỹ nữ như thế nào?"
Tô Chính Lượng không kiên nhẫn đẩy tóc vàng ra, "Tôi không biết cậu đang nói gì, cậu đang chắn đường tôi đó."
Một đại hán khôi ngô tiến lên, nhìn chằm chằm toàn thân Tô Chính Lượng một cái, "Này anh bạn, nhìn bộ dạng cậu cũng tư văn nhã nhặn, trang nhã, lịch sự, thái độ như thế nào lại kém như vậy?"
"Đúng vậy, Tiểu Lâm chính là nữ nhân bên người Khôn ca, hiện tại mày đắc tội Tiểu Lâm chẳng khác nào đắc tội Khôn ca, mày nói xem chúng tao nên làm gì bây giờ?"
Tô Chính Lượng âm trầm, mắt nhìn mấy người cứ nói cái tên Khôn ca, gọi Khôn ca là lão đại kia, "Các cậu muốn thế nào?"
Tóc vàng tiến lên, "Nếu mày quay lại xin lỗi Tiểu Lâm đàng hoàng, Khôn ca có lẽ sẽ tha thứu cho mày, nếu không, đừng trách đồ trong tay tụi tao không có mắt."
Tô Chính Lượng không cần (phải) nghĩ ngợi trực tiếp trả lời, "Tôi cự tuyệt."
Tóc vàng tức giận đến nổi trận lôi đình, hướng cậu giơ ngón giữa, "Kháo, cái loại tiểu bạch kiểm y như đàn bà như mày, nói còn không nghe đúng không, đại gia hôm nay sẽ cho mày..."
Tô Chính Lượng tâm tình vốn đã không tốt, trước lại bị mấy nữ nhân thay nhau quấy rầy, từ vừa rồi đến giờ trong lòng vẫn luôn tích tụ oán khí.


Thật vất vả đuổi đi mấy người quấn chân, lại tiến tới vài người càn quấy, còn nói năng lỗ mãng.

Dưới tách dụng của rượu, phiền táo bất kham của cậu rốt cục không thể nhịn được nữa, không đợi tóc vàng nói xong, liền nặng nề đánh vào ót đối phương một quyền, đánh đến nỗi tóc vàng kia không kịp phản ứng.

Tóc vàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó sờ sờ cái ót quát, "Mày thật không biết điều, các huynh đệ, cho hắn biết tay!"
Vài cái tráng hán thấy thế, một bước tiến lên, đem Tô Chính Lượng vây quanh, giơ bình rượu trong tay, kêu gào muốn giáo huấn cậu.

"Từ từ, để tao, " Khôn ca đứng một bên rốt cục lên tiếng, hắn bảo vài người kia tản ra, khoanh tay tiến lên cợt nhả, "Tiểu tử, hôm nay gặp được chúng ta coi như vận khí của mày không tồi.

Nếu như là những người khác, chỉ bằng một quyền kia của mày, các huynh đệ của tao có thể cho mày bò từ nơi này ra ngoài."
Tô Chính Lượng nguy hiểm nheo mắt lại, "Vậy anh muốn thế nào?"
"Cùng tao một đối một, chỉ cần mày trong vòng 5 quyền thắng tao, tao sẽ để cho mày đi, nếu không..."
Tô Chính Lượng không có tâm tình chờ Khôn ca đem lời nói hết, cậu giận tái mặt hỏi, "Nếu không thì thế nào?"
Khôn ca vuốt cằm, cười như không cười nói, "Nếu không, đêm nay mày phải theo tao."
"Thắng được tôi rồi nói!"
Tô Chính Lượng thân thể nhỏ bé yếu ớt, gió thổi qua liền muốn ngã, dự là cậu sẽ không thắng được gã, cho nên Khôn ca thấy đối phương đáp ứng, cảm thấy cá lớn mắc câu.

Nhìn thấy Tô Chính Lượng nắm tay hướng gã đánh, Khôn ca thực nhẹ nhàng né đi.

Nhanh chóng, gã mãnh liệt kéo cánh tay Tô Chính Lượng, hướng phía vai phải cậu, đánh xuống....

Bình Luận (0)
Comment