Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 8


☆ Chương 8: Trịnh gia hành động
------------------Editor: Mèo----------------
Bị giám đốc bộ tài vụ gọi đến, Lâm Tích Lạc ngồi trên ghế sa lông, hàng lông mày nhíu chặt.

Vừa rồi xem qua sơ bộ các tài khoản nội bộ của Câu lạc bộ thể hình quốc tế, tựa hồ cũng không có vấn đề lớn.

Hơn nữa, chuyện thu mua đã qua được gần 1 tháng, Trịnh thị bên kia lại không có bất cứ động tĩnh gì, điều này làm cho Lâm Tích Lạc cảm thấy có chút kỳ quái.

Theo như hiểu biết của hắn về người đứng đầu Trịnh gia hiên giờ, Trịnh Ngôn, ông ta nhất định đang âm thầm gian lận, tuy rằng có chút phiền toái, nhưng cũng chỉ là con muỗi.

Về phần Trịnh Nhã Tuệ năm đó một lòng một dồn hắn vào chỗ chết, nữ nhân âm hiểm giả dối như vậy, Lâm Tích Lạc nhất thanh nhị sở*.

Bà ta mặc kể sử dụng thủ đoạn gì, ầm ĩ náo loạn một hồi cũng chẳng đáng lo.

Ngược lại cái người Trịnh Dục Phong kia...!
( * kiểu như nắm rõ trong lòng bàn tay ý)
Vừa nghĩ tới khuôn mặt ôn hoà hiền hậu thật kia, nội tâm của hắn lại thấy có chút lo sợ cùng bất an.

Trịnh Dục Phong làm người luôn khiêm tốn, công tác lại tương đối cẩn trọng, mọi việc qua tay anh ta xử lý đều thập phần thỏa đáng nhưng vẫn luôn cảm thấy người thanh niên này cũng không đơn giản như bề ngoài.

Đã từnglà người thừa kế tương lai của Trịnh gia, Trịnh Dục Phong người này thật sự cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn làm một tiểu trợ lí? Chẳng lẽ anh ta không có suy nghĩ muốn lấy lại Câu lạc bộ kia sao? Không hề biểu lộ sự nuối tiếc, tuyệt đối không bình thường.

Xem ra, đối với Trịnh Dục Phong, hắn phải đặc biệt để ý.

Nghĩ đến đây, như gió đêm trên bầu trời mênh mông tối tăm, một tia sâu thẳm thoáng qua nơi đáy mắt Lâm Tích Lạc.

Xem ra, lúc này, tốt hơn là nên đi tìm cha nói chuyện.

* * * * * * * * * *
Mặt trăng đơn độc, ánh sáng lạnh lẽo bao trùm lên dinh thự Lâm gia.


Nhà chòi nghỉ mát, phong cách cổ xưa lịch sự lại tao nhã, gió thổi mát mẻ, đâu đâu cũng lộ ra một khuôn viên Trung Quốc truyền thống hòa hợp với tự nhiên, thanh nhã mộc mạc yên tĩnh không một gợn sóng.

Gió đêm mùa hạ, mang theo chút hơi nóng, thổi qua biệt viện, lướt nhẹ trên đầm hoa sen nở rộ dấy lên từng gợn sóng.

Thân ảnh cao lớn, xuất hiên trên hành long bát giác bên bờ hồ sen.

Dọc theo hành lang dài uốn lượn, có thể nghe thấy tiếng đàn trong trẻo, Lâm Tích Lạc tiến về phía trước.

Đẩy cửa ra, mùi thơn từ lá trà tỏa ra, một vài vệt khói lượn lờ trên không trung, quanh quẩn khắp thư phòng.

Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mây sươn mài là một người đàn ông trung niên, mặc Hán phục truyền thống, mái tóc hoa râm, mặt lạnh nhạt trầm định.

Nhìn thấy Lâm Tích Lạc, môi khẽ mấp máy, "Về rồi?"
"Vâng, thưa ba, " Lâm Tích Lạc hơi hơi cúi người.

Cha Lâm ý bảo nhi tử ngồi xuống, "Hiếm khi mới trở về một chuyến, Trịnh gia mới cho người biếu cha một ít Bích Loa Xuân, giúp cha nếm thử chút."
"Vâng, " đi lên trước, ngồi xổm trước bàn trà, lấy một chén trà trên bàn, đưa vào miệng.

"Vị thế nào?"
Lâm Tích Lạc trầm ngâm một lát, đưa ra đánh giá, " Mùi thơm nhẹ nhàng tươi mát, thấm vào ruột gan, trà ngon.

Hiếm khi Trịnh Ngôn có tâm như vậy, đem loại trà hảo hạng mà tặng Lâm gia, ba, ông ta không phải lại có việc nhờ cha đấy chứ?"
Lâm phụ chần chừ một lát, khẽ lắc đầu, "Trịnh Ngôn hôm nay không có tới, là Dục Phong.

Bất quá không phải tìm cha, mà là tới thăm mẹ của con.

Mẹ con gần đây thân thể vẫn luôn không tốt, cũng đã tìm bác sĩ, uống thuốc, nhưng vẫn không có chuyển biến gì nhiều."
Lâm Tích Lạc lạnh lùng nhướn mày, ngữ khí nâng lên vài phần, "Con đoán chính là tâm bệnh đi, tâm bệnh thì phải tìm bác sĩ tâm lí, uống thuốc không làm sao mà khỏi?"
Lâm phụ suy nghĩ sâu xa ý tứ nói, "Đối với bệnh của Nhã Tuệ, kỳ thật trong lòng mọi người đều rõ, dù sao cô ấy vẫn là người của Trịnh gia.

Trịnh gia biến thành như bây giờ, cô ấy ưu phiền mà nhiễm bệnh cũng không có gì lạ."
Lâm Tích Lạc chán ghét cau mày, căm giận nói, "Khẩu phật tâm xà, cha, cha đừng quên, năm đó chính là Trịnh Nhã Tuệ ở sau lưng chúng ta bỏ đá xuống giếng, là người đầu sỏ gây tội."

"Cha biết, chỉ tiếc cho Dục Phong, đứa bé kia, sự nghiệp đang suôn sẻ, gia tộc lại gặp biến cố, hy vọng hắn có thể nhanh chóng vượt qua cửa ải khó khăn.

Cha nghe nói hắn hiện tại là cấp dưới của con, các phương diện biểu hiện đều rất ưu tú."
Nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Tích Lạc hiện lên vài tia lãnh ý, "Trịnh dục Phong biểu hiện rất tốt, " cố ý đem chữ "rất" nói thực vang thực rõ ràng.

Đan tay vào nhau, Lâm baba nói lời thấm thía, "Trịnh Dục Phong, đứa nhỏ này làm người hiền lành khiêm tốn, trong đám tiểu bối Trịnh gia, cũng chỉ có mình hắn là có chí tiến thủ.

Con vạn lần không nên mang thành kiến mà đối đãi hắn, dù sao, đây cũng là ân oán của thế hệ trước, cùng hắn không quan hệ."
Lâm Tích Lạc thản nhiên phẩm trà, âm sắc trầm thấp, "Trịnh Dục Phong hắn, nếu muốn bảo trụ cái gia sản cuối cùng của Trịnh gia, tốt nhất là đừng có làm cái gì.

Nếu không, con dám bảo đảm hắn sẽ sống tiếp."
Lâm baba cầm chén trà, "Tích Lạc, làm người không nên quá tuyệt tình.

Tuy bọn họ đối với chúng ta bất nghĩa, nhưng hiện tại Câu lạc bộ kia cũng đã không còn, ngay cả Sở nghiên cứu sợi Nano cũng nằm trong tay chúng ta.

Hiện giờ, Trịnh gia chắc cũng nhận đủ giáo huấn rồi, đủ cho bọn họ sám hối cả đời."
Mặt không đổi sắc, Lâm Tích Lạc không chút nào thoái nhượng, "Cha, nếu bọn họ quả thật ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, tận tâm tận lực với Lâm thi, con tuyệt đối không làm khó họ.

Nhưng nếu lại muốn âm thầm gây sóng gió, con chắc chắn khiến Trịnh gia biến mất khỏi thương giới."
Lâm baba để chén trà trong tay xuống, đứng dậy, nện bước vững vàng đi xuống, vân đạm phong khinh nhìn về phía Lâm Tích Lạc, "Từ trước tới nay, Trịnh gia trong thương giới gây thù không ít, cho dù bọn họ muốn ngóc đầu trở lại, theo cha thấy, chỉ bằng thực lực Trịnh gia bây giờ, cũng không phải chuyện dễ."
Đối với cái nhìn của cha, Lâm Tích Lạc cũng không phải hoàn toàn đồng ý.

Cau mày, hắn thao thao bất tuyệt, "Cha, mấy ngày trước con có kiểm tra kĩ tài khoản nội bộ của Câu lạc bộ kia, nhìn như không có gì bất thường, nhưng có rất nhiều chỗ tài chính xuất nhập cùng chảy về một hướng khiến con không thể cảnh giác.

Dù sao, lòng hại người không có cũng được, nhưng phòng người thì chắc chắn phải có.

Hơn nữa, theo như hiểu biết của con với Trịnh Dục Phong, hắn tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Cho nên, đối với hoạt động của công ty, đặc biệt là những chuyện cơ mật, con sẽ không để hắn đụng tới.

Cha, có lẽ cha sẽ nói con đối với hắn phòng bị quá mức, nhưng con cũng không còn cách nào khác.


Nếu không, một ngày anh ta phát triển, mạng lưới liên hệ rộng, ai cũng không thể bảo đảm được hắn vì Trịnh gia, vì mình, liên hợp với người khác tằm ăn rỗi Lâm thị.

6 năm trước là vết xe đổ của chúng ta, vì Lâm thị, con chỉ có thể không từ thủ đoạn, cha, hi vọng cha thông cảm cho nỗi khổ tâm của con."
Thở dài một hơi, Lâm baba trấn an nhẹ giọng nói, "Tích Lạc, cha hiểu được nỗi khổ của con.

Chính là, với thân phận hiện tại của cha, thật sự không có cách nào tuyệt tình đến cùng.

Có lẽ là do cha lớn tuổi rồi, không chịu được cạnh tranh trong thương giới nữa, ngươi lừa ta gạt.

Mấy năm nay, nhìn con từ một đứa không hiểu chuyện, trải qua gian khổ, đi từng bước đến ngày hôm nay.

Vô luận xem xét trên bất cứ phương diện nào, con đều giỏi hơn cha năm đó, cũng đến lúc đem Lâm thị giao phó cho con rồi."
Lâm Tích Lạc không ngờ rằng cha mình lại có suy nghĩ như vậy, lắp bắp kinh hãi, "Cha, việc này không khỏi quá sớm sao.

Cha càng già càng dẻo dai, luận kinh nghiệm, luận thủ đoạn, cha đều giỏi hơn con rất nhiều.

Huống hồ, đối với việc quản lý Lâm thị, cũng là nhờ cha dốc lòng chỉ điểm, cha tùy tiện đem Lâm thị giao cho con, con chỉ sợ con không đủ khả năng gánh vác."
Lâm baba từ ái vuốt ve tóc con trai, cười nói, "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, chiến trường thương giới này sớm hay muộn cũng là thiên hạ cả người trẻ tuổi, lão nhân như chúng ta cũng đến lúc nên lui ẩn rồi.

Con lại là con trai độc nhất của cha, kế thừa Lâm thị là chuyện sớm hay muộn.

Huống hồ, lấy năng lực cùng tài cán của con, cha cho rằng con đủ khả năng gánh vác Lâm thị."
"Cha, cha thật sự quyết định như vậy sao?"
"Đúng vậy, tháng sau tại cuộc họp hồi đồng quản trị, cha sẽ tuyên bố, con trai cha, Lâm Tích Lạc, sẽ trở thành Chủ tịch tập đoàn Lâm thị."
Cha con hai người nói chuyện, bị Trịnh Nhã Tuệ ở ngoài cửa trộm nghe được nhất thanh nhị sở.

Bà ta lặng lẽ về phòng, bấm điện thoại, đem toàn bộ nội dung nghe được nói choTrịnh Ngôn.

"Lão già họ Lâm kia thực sự nói như vậy?"
Đầu dây bên kia, Trịnh Ngôn nghe được tin tức bị giật mình không nhỏ.

"Đúng vậy, em ở ngoài cửa nghe được nhất thanh nhị sở, " chu môi khẽ nói, Trịnh Nhã Tuệ thập phần khẳng định.

" Vốn định nhờ hắn, ít nhất sẽ nhớ tình nghĩa vợ chồng, lưu lại cho chúng ta một con đường sống.

Một khi tiểu tử Lâm Tích Lạc kia trở thành Chủ tịch, chúng ta rất khó có cơ hội trở mình."

Ưu sầu chậm rãi hiện trên khuôn mặt tư sắc mị hoặc của Trịnh Nhã Tuệ, bà ta tận lực hạ giọng, "Anh, tóm lại các anh nên hành động, nếu không, chúng ta sẽ mãi mãi không ngóc dậy nổi."
"Được rồi, Nhã Tuệ, chúng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp."
Trịnh Nhã Tuệ cúp điện thoại, khẽ hít một hơi, chậm rãi xoay người.

"Mẹ, đang cùng ai nói chuyện vậy?"
Thình lình, thanh âm mang theo vài phần từ tính từ bên tai truyền đến, vôn là âm thanh khiến người say mê, lúc này, lại giống như bùa đòi mạng từ địa ngục, Trịnh Nhã Tuệ cả người giật mình.

Trịnh Nhã Tuệ miễn cưỡng mỉm cười, chột dạ đáp, "Ồ, Tích Lạc hả, sao lại bước không có tiếng động như vậy, khiến mẹ sợ chết đi được."
Lâm Tích Lạc gợi lên khóe miệng, sâu kín mỉm cười, "Nhìn thấy mẹ đang gọi điện thoại, hơn nữa, có vẻ nội dung rất trọng yếu, cho nên không dám quấy rầy.

Nếu khiến mẹ kinh hãi, con xin lỗi."
Trịnh Nhã Tuệ làm bộ như không có việc gì, vội xua tay ý bảo, " Không, Không sao đâu, " nhanh chóng chuyển sang nói chuyện khác, "Tích Lạc, hôm nay như thế nào lại quay về?"
"Lâu rồi chưa có thăm cha, hơn nữa, đêm nay không khí cũng rất tốt, cho nên mới tới, " bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Trịnh Nhã Tuệ có chút cứng ngắc, Lâm Tích Lạc ngoài cười trong không cười người, "Nghe cha nói mẹ gần đây thân thể khó chịu, nên cố ý qua đây thăm mẹ.

Chẳng lẽ, mẹ không muốn gặp con sao?"
"Nào có chuyện đó, hiếm khi Tích Lạc con tới thăm mẹ, mẹ cao hứng còn không kịp, chỉ là có chút kinh ngạc thôi."
"Con thấy chính là, " tầm mắt dừng trên hai chân Trịnh Nhã Tuệ, thanh âm của hắn ý tứ hàm xúc ngân nga, "Nếu mẹ cao hứng như vậy, vì sao, hai chân lại có chút run run?"
Không khí lạnh như băng cứng ngắc.

"Mẹ..."
"Đích linh linh, " điện thoại đột nhiên vang lên, thanh âm bén nhọn, đánh vỡ không khí lạnh đến âm độ bên trong.

"Nhã Tuệ, là anh..."
Trịnh Ngôn gọi lại, đối với tình hình hiện tại hết sức căng thẳng mà nói, cú điện thoại giống như bom hẹn giờ, tùy thời đều có khả năng nổ..

"Là anh sao, em tốt lắm, anh cứ yên tâm đi..."
Trịnh Nhã Tuệ quan sát cẩn thận vẻ mặt khó đoán của Lâm Tích Lạc, đồng thời nghĩ biện pháp để hắn không đề cập tới chuyện kia.

Thấy Trịnh Nhã Tuệ diễn xuất nhập thần, Lâm Tích Lạc khinh thường cười khẽ vài tiếng, "Mẹ nghe điện thoại đi, con không quấy rầy nữa, mau sớm bình phục."
Trịnh Nhã Tuệ đóng cửa phòng, trái tim treo trên cổ họng rốt cục cũng trầm xuống, trong lòng như có lửa đốt nói với Trịnh Ngôn, "Anh, Lâm Tích Lạc hình như đã nghi ngờ chúng ta rồi, mau nói với Tiểu Phong phải hành động nhanh lên, em sợ nếu chúng ta không nhanh tay, liền thật sự không xong."
"Được, anh hiểu rồi, em cũng phải cẩn thận đó."
Trịnh Nhã Tuệ hung tợn nhíu chặt mi tâm, đem điện thoại cúp, nghiến răng nghiến lợi nói, "Lâm Tích Lạc, tên hỗn đản nhà ngươi, dám khiến ta trở thành như vậy.

Một ngày nào đó, Trịnh gia chắc chắn đem toàn bộ khuất nhục ngày hôm nay trả lại gấp đôi!"
- --------------Editor: Mèo-----------------.

Bình Luận (0)
Comment