Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 1

Edit: Bếu


Khoảnh khắc bị viên đạn xuyên qua ngực Hạ Hi kỳ thực cũng không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng.


Cậu chỉ kịp nghe được 'Phanh' một tiếng vang lên, sau đó trông thấy Tưởng Chiến Uy - đứng đối diện - vẻ mặt đột nhiên đổi sắc, cái gương mặt bình thường vẫn luôn khuyết thiếu biểu tình lại lộ ra sự khủng hoảng trước nay chưa từng có, chỉ trong một giây đã nhanh chóng vọt tới bên cạnh cậu, đem cậu tiếp vào lòng.


Máu tươi chỉ trong giây lát đã thấm ướt cả áo, Hạ Hi rất nhanh cảm thấy ngực khó chịu, khó có thể hô hấp, cố gắng trợn to mắt nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, mấp máy miệng muốn nói gì đó nhưng lại không tài nào phát được ra lời. Tưởng Chiến Uy gắt gao ấn chặt miệng vết thương không ngừng đổ máu của cậu, miệng lẩm bẩm: "Cố gắng kiên trì thêm chút nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện, chúng ta đến bệnh viện..."


Phía sau phó quan đã dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị xe chạy tới bệnh viện gần nhất, ngữ khí Tưởng Chiến Uy tuy rằng còn duy trì được sự trấn định ngày thường, nhưng thanh âm không tự chủ được run rẩy đã bán đứng hắn, thậm chí ngay cả bàn tay đang che lấy miệng vết thương của Hạ Hi cũng không tự chủ được run rấy.


Tưởng Chiến Uy như vậy khiến Hạ Hi không hiểu sao lại có chút đau lòng không nỡ, đột nhiên muốn giơ tay ra chạm đến khuôn mặt hắn, nhưng tay mới gắng gượng được đến nửa đường, tại khoảnh khắc sắp chạm được vào Tưởng Chiến Uy, lại vô lực chậm rãi buông xuống.


Tưởng Chiến Uy kinh hãi nhìn cánh tay Hạ Hi buông lỏng xuống, bước chân vội vàng đột ngột dừng lại, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của người trong lòng. Cổ tay yếu ớt nhảy lên vài cái mạch đập rồi đình chỉ hẳn, khiến trái tim Tưởng Chiến Uy trong khoảnh khắc như bị nghìn lưỡi dao đâm vào, đau đến mức khó thở, hai chân cuối cùng vô pháp chống đỡ ầm ầm quỳ xuống đất, cảm thấy chính mình cũng theo cái chết của người con trai trong lòng mà chết đi.


Thế nhưng cảm giác tự mình cảm thụ được người trong lòng từng chút từng chút một mất đi hô hấp, mất đi độ ấm..., so với đơn thuần tử vong càng đau đớn gấp trăm lần.


Tưởng Chiến Uy trên mặt thống khổ, kể cả khi bị một đao tươi sống lăng trì đến chết có lẽ cũng không khiến hắn đau đớn như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực khó tưởng tượng một đầu lĩnh quân phiệt hai tay dính đầy máu tanh sẽ có một ngày lộ ra biểu tình như vậy. Người đàn ông hai tay ôm chặt lấy thi thể đã lãnh lẽo của thiếu niên, như dã thú mất con gầm nhẹ, trong thanh âm nồng đậm tuyệt vọng đến mức khiến người nghe kinh hãi, "Hạ Hi !!"


Hạ Hi đột nhiên cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, cúi đầu phát hiện linh hồn quả nhiên thoát ly khỏi cơ thể, bay tới giữa không trung.


Sau đó liền nhìn thấy hình ảnh nam nhân cả đời đổ máu không đổ lệ ôm lấy thi thể mình khóc. Từng nhiều lần vô tình cự tuyệt đối phương theo đuổi - Hạ Hi - tại giờ khắc này đột nhiên không hiểu sao có vài phần rung động.


Còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt Tưởng Chiến Uy là tại bữa tiệc mừng thọ của cha, cái kia đầu lĩnh quân phiệt nghe đồn lãnh huyết vô tình từ đầu đến cuối thọ yến bảo trì tư thái muốn sống chớ tiến lại gần, nhưng khi bữa tiệc vừa chấm dứt, thời điểm cậu ra ngoài tiễn khách, Tưởng Chiến Uy lại đột nhiên cởi áo khoác ngoài quân trang khoác lên người cậu.


Đầu thu đêm lạnh, đến quản gia cũng không phát hiện cậu chỉ mặc trên người có mỗi chiếc áo sơ mi sẽ bị lạnh, thế nhưng lại bị một người xa lạ chú ý đến. Trong mắt cậu, đối phương thuộc loại quân phiệt thô lỗ chỉ biết động đao động thương– là loại người cậu ghét nhất, lại bởi vì bị ánh mắt hắc trầm như mực của hắn mà hơi hơi sửng sốt, vô thức không có cự tuyệt.


Còn có rất nhiều hồi ức giữa hai người thoáng hiện qua, thế nhưng Hạ Hi đã không kịp nghĩ nhiều, cả người càng ngày càng bay cao, cuối cùng triệt để mất đi ý thức.


Con ngươi đen lần nữa mở ra, Hạ Hi trong mắt lướt qua một tia mê mang, nhưng sau một giây đã chuyển về sự trấn định hàng ngày.


Cậu nhớ chính mình đã chết, sao lại xuất hiện ở nơi này?


cảm giác đầu tiên Hạ Hi chính là lạnh, lúc này mới phát hiện cả người mình đang nằm trên tuyết, sắp bị đông chết. Mà khó hiểu hơn chính là tóc cậu bỗng nhiên dài ra rất nhiều, quần áo mặc trên người giống như... của người cổ đại (cổ trang)?


"Đinh -- "


Hạ Hi còn chưa kịp làm rõ hiện trạng, đã nghe thấy một đạo thanh âm máy móc đột nhiên vang lên trong đầu, tiếng nói nhuyễn nhuyễn của một đứa trẻ bỗng nhiên truyền đến: "Hoan nghênh người chơi tôn quý đến với hệ thống tiện thụ."


Người chết thì không sợ ma, huống chi Hạ Hi đều đã thể nghiệm qua cái chết, bản thân cậu không có chút kinh hoảng, chỉ không nhanh không chậm ở trong lòng hỏi: "Mi là ai?"


"Người ta không phải vật !" Giọng trẻ con lập tức phản bác, đúng lý hợp tình lớn tiếng khoe khoang: "Ta là hệ thống tiện thụ vĩ đại số 027 !"


" hệ thống tiện thụ? là cái gì?"


Trong đầu vang lên âm thanh giở sách, 027 nãi thanh nãi khí đọc: "Bản hệ thống chủ yếu thông qua tuyên bố nhiệm vụ mà chỉ dẫn người chơi trở thành tiện thụ, người chơi một khi bị hệ thống lựa chọn, thời gian trước khi hoàn thành nhiệm vụ không thể thoát khỏi giàng buộc với hệ thống, nhiệm vụ hoàn thành có thể đạt được tích phân (điểm số), tích phân có thể đổi đồ ở thương quán, toàn đồ thưởng đẳng ah."


Tốt xấu gì cũng là một trong những kẻ vật lộn có tiếng trên thương trường - Tam công tử, không thiếu kiến thức về các mặt xã hội, Hạ Hi rất nhanh hiểu được khái niệm hệ thống: "Nói thẳng ra, ta bị mi buộc định, nhất định phải chấp hành nhiệm vụ mi tuyên bố. nếu như ta cự tuyệt thì sao?"


"Vậy cậu sẽ hồn phi phách tán!"


Hạ Hi không hề để ý: "Dù sao ta đã chết, hồn phi phách tán cũng không xấu."


"Cậu..." 027 lập tức có chút hoảng hốt, ý đồ lợi dụ: " đạt được một mốc tích phân nhất định có thể trở lại thế giới ban đầu, cậu không muốn trở về sao?"


"Ta không hứng thú, " Hạ Hi thân là thương nhân tự nhiên biết rõ đạo lý mua bán trao đổi, thản nhiên nói: "Ta tính cách không tốt, không thích bị kẻ khác chế tính an bài nhiệm vụ." Nói xong có chút ghét bỏ xem xem quang cảnh trắng xóa tuyết xung quanh, "Có thể khiến ta hồn phi phách tán nhanh lên được không, cái địa phương quỷ quái này là gì, lạnh muốn chết."


Đại khái là chưa từng gặp qua kí chủ nào không phối hợp như Hạ Hi, 027 nóng nảy: "Cậu không thèm để ý vị trí người thừa kế của Hạ gia, cũng không muốn trở về báo thù?"


"Là ta không đủ mạnh, dám đánh cược thì dám chịu thua." Trong giọng nói tự mang theo một loại ngạo khí không thể xóa nhòa, thứ ngạo khí danh môn thế gia được dưỡng thành này không phải thứ người thường có thể một sớm một chiều bắt chước, khiến cho một hệ thống còn non kinh nghiệm như 027 bị làm cho chân tay luống cuống, "Vậy còn Tưởng Chiến Uy ,cậu cũng không nghĩ đến hắn sao?"


Thấy Hạ Hi biểu tình chững lại trong chớp mắt, 027 tiếp tục nói: "Cậu phải biết rằng thế giới này vốn là thiết lập Tưởng Chiến Uy cùng anh hai cậu Giản Bạch cùng một chỗ, cứng rắn quân phiệt công xứng với ôn nhu Tiểu Bạch Liên thụ, nhưng không biết vì cái gì hắn lại yêu phải đóa Cao Lĩnh chi hoa như cậu, dẫn đến kịch tình thế giới bị thay đổi hoàn toàn..."


"Chờ một chút, Giản Bạch cũng không phải anh hai ta, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng cả ngày giả vờ đáng thương, ngay cả tư cách mang họ Hạ đều không có."


"Cậu thì biết cái gì, đấy gọi là nhân vật chính thụ thân thế nhấp nhô điềm đạm đáng yêu. Tóm lại đều là vì cậu, Giản Bạch nguyên bản thiện lương biến thành Hắc Liên hoa, đến cả loại sự tình thuê sát thủ giết em trai cùng cha khác me cũng dám làm, Tưởng Chiến Uy thảm hại hơn, đời này vốn nên quyền thế ngập trời, lại bởi vì cậu cuối cùng thiếu chút nữa rơi vào tình cảnh đến tính mạng còn không giữ được..."


Hạ Hi nhịn không được lần nữa nhớ tới Tưởng Chiến Uy. Nam nhân sắc mặt băng lãnh nhưng ánh mắt mỗi lần nhìn mình lại mang theo hơi ấm ôn nhu, bộ dáng cẩn thận khẽ hôn trán cậu...


"Nếu như tích phân đạt tiêu chuẩn, ta thật sự có thể trở về? Có thể lựa chọn ngày sống lại sao?"


"Không thể." 027 lắc đầu, "Ta năng lượng chỉ đủ để đem cậu quay trở lại thời khắc bị trúng đạn kia thôi, nhưng có thể đảm bảo cậu sau khi trúng đạn sẽ không chết, qua cứu trị dành lại sự sống. Mặt khác, những vật phẩm cùng kỹ năng đạt được khi làm nhiệm vụ cậu đều có thể mang trở lại thế giới ban đầu.


Hai người lại lâm vào trầm mặc một lúc lâu, thời điểm 027 chịu không nổi chuẩn bị tiếp tục thỏa hiệp tiếp, Hạ Hi rốt cuộc nói: "Được rồi, ta tiếp nhận."


Trong đầu cậu lập tức truyền đến một trận hoan hô, Hạ Hi chợt nghĩ, hệ thống này cũng không đến mức chán ghét, ít nhất thanh âm nhuyễn manh rất dễ nghe "Đừng hoan hô, ta đang sắp chết vì rét rồi đây."


027 nghe vậy chậm rãi biến ảo ra một nửa thân hình trong suốt, "Kí chủ cố gắng, đứng lên đi theo ta, đi về phía trước một chút, rất nhanh sẽ có người tới."


Hạ Hi hơi nhíu mày nhìn hình dáng của 027, lông xù ngốc ngốc treo ở giữa không trung vẫy đôi cánh mập mạp đô đô, nhìn qua giống như con gà con vừa mới thoát vỏ trứng không lâu. Lại có một chút lai tạp giống chim nhỏ.


027 phát giác từ trong ánh mắt Hi Hạ chợt lóe qua tia khinh thường, lập tức nói: "Ta không phải là gà con với chim nhỏ, ta là phượng hoàng ! Sau khi lớn lên sẽ biến thành phượng hoàng xinh đẹp nhất thiên hạ!"


Phượng hoàng? khinh thường trong mắt Hạ Hi quả thực sắp được thực thể hóa, tuy nhiên, lúc này cơ thể cậu quả thật bị lạnh đến mức sắp đông cứng, không muốn tranh cãi sự tình này, Hạ Hi cố gắng đứng lên ý đồ đi về phía trước, thế nhưng hai chân bị đông lạnh vừa nhức vừa tê, đi chưa được mấy bước đã té ngã trên đất, cơ thể không thể khống chế từ trên sườn dốc phủ tuyết lăn xuống.


Cả người bị lăn đến choáng váng, tầm nhìn trở lên mơ hồ, trước mắt từng trận phát hắc, giữa lúc ấy bên tai truyền đến tiếng vó ngựa. 027 bay đến gần, không ngừng cổ vũ: "Kí chủ kiên trì đừng ngất xỉu , đã có người tới rồi !"


Hạ Hi đã hoàn toàn vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng 027 không đáng tin, ngay sau đó nghe tuấn mã hí lên một tiếng, vó ngựa gần như sắp đạp lên thân thể đơn bạc của thiếu niên trên mặt đất, trong giây phút mành chỉ mành treo chuông ấy, nam nhân cưỡi ngựa nhanh chóng phản ứng lại, siết chặt giây cương đổi hướng đầu ngựa, sau đó chỉ nghe thấy tiếng móng ngựa vỗ mạnh xuống nền tuyết bên cạnh.


Cung Thần thuận thế xuống ngựa, đi kiểm tra người trên đất. Cơ thể thiếu niên lạnh đến mức dọa người, nhưng bên gáy mạch đập vẫn đang yếu ớt nhảy lên. y khẩn trương đem người cuốn lại.


Cảm thấy có người tiếp cận, Hạ Hi thò tay giữ chặt cổ tay áo y, cố gắng trợn to mắt nhìn về phía đối phương, nói: "Cứu cứu ta..."


Thanh âm khàn khàn giống như chú mèo nhỏ mới sinh khiến Cung Thần trong lòng mềm nhũn, thiếu niên nhìn qua cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thế nhưng khuôn mặt non nớt che giấu không được dung mạo tinh xảo. Cung Nghi Nam lúc này cũng cầm cung, giục ngựa lao đến: " bên trong khu vực săn bắn sao lại có người lạ, hắn xem chừng không phải thích khách cũng là kẻ xấu, nên trừ hậu họa."


Ở trong mắt Cung Nghi Nam người không liên quan đến lợi ích của hắn đều không có giá trị.


Cung Thần nhìn thiếu niên đã rơi vào hôn mê trong lòng, không hiểu sao lại nảy sinh một chút không nỡ, một tay đem Hạ Hi ôm lên ngựa, "Chỉ là một đứa nhỏ không có nội lực, có lẽ là vô tình lạc vào đây, không thể vì lý do đơn giản như vậy mà muốn lấy mạng của hắn."


Cung Nghi Nam nhíu mày, không cho là đúng, lại lười nhiều lời tốn nước miếng. Vì vậy khi Hạ Hi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường mềm mại,ấm áp, mặt không biến sắc đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ở trong lòng hỏi 027: chỗ này là chỗ nào?


"Hoan nghênh kí chủ đi đến thế giới thứ nhất của hệ thống tiện thụ!" 027 thanh âm lập tức vang lên trong đầu Hạ Hi, "Thế giới thứ nhất bối cảnh cổ đại, vị trí hiện tại của kí chủ là Tĩnh quốc, để cho người chơi mới kịp thích ứng, đẳng cấp nhiệm vụ đầu đơn giản, khi thân phận kí chủ được thiết lập sẽ được tặng một bàn tay vàng, nhưng lần này thân phận của kí chủ bị ẩn, thỉnh kí chủ tự mình khám phá."


" nhiệm vụ là gì?"


"Đinh --, đầu mối chính nhiệm vụ thứ nhất 'Tìm kiếm tra công' đã khởi động, thỉnh kí chủ căn cứ vào phán đoán của chính mình, tìm kiếm chính xác tra công làm mục tiêu công lược, phần thưởng 1000tích phân."


"Đinh --, đầu mối chính nhiệm vụ hai 'Không oán không hối hận' đã khởi động: đem 'bị ngược trị' của tiện thụ - cũng chính là kí chủ đạt đến điểm cao nhất: 100 điểm, phần thưởng 1000 tích phân."


"Đinh --, đầu mối chính nhiệm vụ ba 'Bá đạo sủng ái' đã khởi động: đem'sủng ái trị' của tra công - cũng là mục tiêu công lược của kí chủ đạt đến điểm cao nhất: 100 điểm, phần thưởng 1000 tích phân."


"Mặt khác, nhiệm vụ chi nhánh theo diễn biến của kịch tình sẽ ngẫu nhiên kích phát. Cuối cùng hữu tình nhắc nhở kí chủ, nếu chọn sai mục tiêu công lược, có thể vẫn sẽ thu hoạch đươc 'bị ngược trị' cùng 'sủng ái trị', thế nhưng tiến độ sẽ rất chậm, độ hoàn thành cũng sẽ trở lên tương đối khó."


thanh âm nhắc nhở liên tiếp khiến Hạ Hi cau lại mày, mãi mới có khoảng trống để cậu đặt ra câu hỏi không hiểu nhất từ đầu đến cuối: tiện thụ rốt cục là cái gì?


Đa phần các hệ thống đều lựa chọn người hiện đại có ngôn ngữ internet , có thể tự động hiểu được hàm nghĩa từ 'tiện thụ', đâu nghĩ tới lần này lại là một vị đại thiếu gia dân quốc, khiến cho 027 vừa mới sinh ra chưa đến một tuần rơi vào tình huống khó xử, lại bắt đầu lật sách tìm đáp án.


Hạ Hi muốn ngồi dậy, nha hoàn bên cạnh rốt cuộc chú ý đến động tĩnh của người trên giường: "Tiểu công tử đã tỉnh !"


Một nha hoàn khác lập tức ra khỏi phòng thông báo, không bao lâu, một nam tử trên thân khoác cẩm bào chậm rãi từ cửa đi vào.


Dung mạo tuấn lãng, khí chất Trác Nhiên, chỉ nhìn qua cũng biết thân phận của y không phải bình thường, Hạ Hi muốn đánh giá thêm vài lần nữa nhưng mà chưa kịp nhìn kỹ, 027 biến ảo mở ra thân hình, che ở ngay trước người nam nhân, hưng phấn khoe khoang với Hạ Hi: ta tìm ra được một sổ tay của tiện thụ, kí chủ đại nhân ngài chỉ cần dựa theo những gì viết trên sổ tay mà làm tuyệt đối không sai vào đâu được.


Hạ Hi là loại người hoặc là không làm, một khi đã làm nhất định phải làm thật tốt, vì vậy vừa nghe hệ thống nói ánh mắt liền trở lên nghiêm túc, chuẩn bị nghe 027 giảng giải nội dung sổ tay. Cung Thầnkhông nhìn thấy 027, chỉ thấy được thiếu niên vừa tỉnh lại đang nghiêm túc cùng nóng bỏng nhìn chính mình, nghĩ lầm đối phương nhận ra chính mình là người cứu hắn, dùng ánh mắt tỏ vẻ cảm kích.


Cặp đá mắt mèo mở to so với lần đầu tiên nhìn thấy ở khu săn bắn xinh đẹp hơn rất nhiều, khiến người đối diện tim đập thình thịch. Cung Thần hướng đến bên cạnh giường, tiếp nhận bát cháo trúc nha hoàn bưng , đối với Hạ Hi ôn tồn nói: "Đến đây, uống chút cháo trước đi."


027 đã bắt đầu đọc sổ tay : 'Thứ nhất, ứng với tiện thụ chỉ có thể là tra công. Thứ hai, tiện thụ chịu đánh chịu mắng, bị ngược cả về thể xác và tinh thần đến chết cũng không hối hận. Thứ ba, tiện thụ nguyện vì tra công làm bất cứ chuyện gì, kể cả vì hắn mà chết..."


Mới nghe vài câu Hạ Hi liền không thể nhẫn được, cái quỷ gì đây ! tiện thụ bị mất não sao?


"Kí chủ không cần kích động !" 027 vội vàng xoa dịu Hạ Hi, "Hãy coi như đây là cái giá mà ngài phải trả để trở về thế giới ban đầu ah"


Cung Thần lúc này đã đem cháo đưa tới trước mặt Hạ Hi, "Chậm rãi uống, cẩn thận nóng."


Hạ Hi bị mấy cái định nghĩa về tiện thụ chọc tức đến mức mặt cũng có chút đỏ lên, hơi hơi cúi đầu.


Nhìn thiếu niên hai má trắng nõn nhiễm lên một chút đỏ ửng, bộ dạng hơi hơi cúi đầu càng giống tiểu động vật nhu thuận, khiến người nhìn không khỏi muốn chạm một chút ghẹo một xíu, vì thế Cung Thần không để ý người hầu xung quanh kinh ngạc, phá lệ tự mình múc một muỗng cháo nhẹ nhàng thổi thổi, uy về phía cậu, dùng ngữ khí nhu hòa chưa từng có,nói: "Ngoan, mở miệng."


Chính là ngữ khí nhu hòa này khiến Hạ Hi chậm rãi phục hồi tinh thần.


Tra công hẳn là người có tính tình rất xấu hoặc tính cách thực hung tàn, -- ôn nhu như vậy, khẳng định không phải đối tượng công lược?


Lúc này Cung Thần còn không biết con đường tình yêu nhấp nhô của mình khởi nguồn chính là từ 'Tội danh' vô căn cứ này, y nhìn Hạ Hi cúi đầu một bên tự hỏi một bên rầu rĩ uống cháo, chỉ cảm thấy dáng vẻ thiếu niên uy một ngụm mở miệng ngoan ngoãn ăn một ngụm khả ái vô cùng, đó cũng chính là lý do vì sao ở thế giới hiện đại trò chơi dưỡng trẻ lại được dân mạng yêu thích đến vậy, bởi vì sẽ có một chút nam nhân thích chăm sóc người yêu.


027 chậm rãi bay xung quanh mép bát: đinh --, kí chủ vừa được

Bình Luận (0)
Comment