Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 28

Năm ấy lí do tạm nghỉ học của cậu ngay cả trường học cũng không biết, bởi vì không nói ra lý do nghỉ học thực sự, mọi chuyện lần nữa lâm vào tình trạng bế tắc. Sau này Tần phu nhân ra mặt, trường học mới bằng lòng phê chuẩn cho, thậm chí Tần phu nhân cũng truy hỏi nguyên nhân ở cậu, Hạ Hi thiếu chút nữa đã khai thẳng ra, sau đó cậu đành nói dối, gạt Tần phu nhân là Tần Duệ Lâm cho mình đi du học Mỹ một năm.

Tần phu nhân liền không truy hỏi nữa, lúc đó bà với Tần Duệ Lâm luôn có một bức tường, ai cũng không muốn tham dự vào cuộc sống của đối phương.

Nhưng trên thực tế Hạ Hi vẫn ở thành phố A, thời gian đó vô cùng khó khăn, bởi vì bụng ngày càng lớn nên Hạ Hi không thể bước chân ra khỏi cửa được. Mỗi ngày chú Trần sẽ đem cơm đến, sau đó làm kiểm tra hằng ngày cho Hạ Hi, bởi vì chưa gặp trường hợp này bao giờ cho nên phẫu thuật rất mạo hiểm, áp lực tâm lí đè lên Trần Tấn Thăng rất lớn.

Mà trước khi bước vào phòng phẫu thuật Hạ Hi thậm chí đã viết xong di chúc.

Cậu đã chuẩn bị xong cho cái chết, cho đến khoảnh khắc nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, nước mắt đã chan chứa trên mặt.

“Hạ Hi?” Hoàng Cường không khỏi nâng cao giọng.

Hạ Hi lấy lại tinh thần, rũ mắt xuống giấu đi xúc cảm trong mắt, cậu liếc nhìn Hoàng Cường một chút, cười nhẹ nói: “Bởi vì có chút chuyện riêng.”

“Hế, cậu không biết trong thời gian đó hoa khôi giảng đường thương tâm thế nào đâu, ai cũng nói cậu không có lương tâm, ngay cả tạm nghỉ học cũng không thông báo một tiếng.”

Hạ Hi bất đắc dĩ nói: “Tôi căn bản không có gì với cô ấy.”

“Chỉ biết cậu mắt cao.” Hoàng Cường hài hước nói: “hiện tại cậu có bạn gái chưa? Bây giờ không phải đang có scandal cậu với Đường Thiến sao? Có thật hay không?’

“Loại scandal này cậu cũng tin được?”

“Báo chí cũng đưa bằng chứng rõ ràng mà, không phải cậu đeo một chiếc vòng chữ thập ở cổ sao? Đường Thiến cũng có, ảnh đại diện weibo của hai người căn bản là ảnh đôi, rất khó để người ta không nghi ngờ đến chuyện này.”

Hạ Hi bật cười nói: “Tôi thật sự không có chủ ý đó, đợi lát nữa tôi nhắc trợ lý thay ảnh đại diện.”

“Đúng rồi, lần này cậu đến tìm thầy làm gì vậy? Thầy cũng thần thần bí bí không nói cho tôi biết.”

“Từ bao giờ cậu bát quái (bà tám) như vậy?”

Hoàng Cường vò đầu: “Tôi đây không phải phấn khích sao? Hiếm khi gặp được đại minh tinh, cậu biết không? Bây giờ trường học đều lấy cậu làm tấm gương, có thật nhiều học muội vì cậu mà liều chết thi vào đó.”

Hạ Hi cười cười không biết nên nói cái gì cho phải, cậu có thể đi được đến ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng gì, không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn tủi nhục. Lúc đầu cậu cũng không định làm diễn viên, xuất đạo cũng là do một lần vô tình trùng hợp được đạo diễn có tiếng vừa ý nên có chút tiếng tăm, lúc này cậu cũng đã trải qua ba năm.

Bộ phim đầu tay của Hạ Hi cũng không được công chúng đón nhận, bỏi vì nó là một phiên bản làm lại của phim khác, vì vậy cậu bắt đầu lọt vào vòng tấn công của cư dân mạng, nào là nhục mạ cậu không có tư cách làm diễn viên, thậm chí không ngừng lấy Hạ Hi để so sáng với diễn viên bản gốc được xưng danh là diễn viên không ai có thể vượt qua, Hạ Hi không thể nghi ngờ gì chính là tự rước nhục vào thân.

Lúc ấy diễn xuất của cậu vẫn còn chưa lưu loát, có cố gắng cũng không cải thiện được thực tế, lúc phim được công chiếu, weibo của Hạ Hi lại một lần nữa bị cư dân mạng bao phủ. Sau chuyện kia cậu thậm chí đã nghĩ đến chuyện rời khỏi giới giải trí, nhưng có lẽ do tính cách quật cường, cậu không cam lòng cứ bị người ta quên lãng như vậy.

Sau này mỗi khi có một tác phẩm, Hạ Hi đều dâng linh hồn mình cho vai diễn, thường thường khi quay phim xong cậu còn có một thời gian dài chìm đắm trong cảm xúc của nhân vật đã đóng.

“Tôi đem cậu đến nhà thầy trước, vừa khéo chiều nay thầy có một ca phẫu thuật không thoát thân được.”

Hạ Hi gật đầu: “Được.”

Hoàng Cường đem Hạ Hi đến nhà Trần Tấn Thăng, sau đó nói chuyện với vợ thầy rồi chạy đến bệnh viện, bây giờ vẫn đang còn trong giờ làm của hắn, tuy rằng thầy là chủ nhiệm khoa nhưng cũng không thể trốn việc lâu được.

Trần Tấn Thăng hiển nhiên đã đem chuyện nói qua cho nên khi dương khiết thấy Hạ Hi liền nhiệt tình nói: “Cuối cùng cậu cũng đến, lão Trần đã gọi điện nhắc nhiều lần, mau vào nhà ngồi đi, có muốn uống chút gì không?”

Hạ Hi liền nói: “Không cần đâu, cháu không khát, cô cũng ngồi đi.”

Đây là lần thứ hai Hạ Hi nhìn thấy Dương Khiết, đối phương vẫn là người nhiệt tình năm đó. Hạ Hi ngồi xuống ghế sa lon, Dương Khiết bưng một ly sữa đến, cười nói: “Tôi nhớ trước đây cậu thích uống loại này.”

Hạ Hi hai tay nhận lấy ly thủy linh: “Cô còn nhớ ạ?”

“Sao có thể quên chứ, khi đó lão Trần đối xử với cháu như con ruột mình vậy, nhưng mà lúc trước tôi gặp cậu vẫn là một sinh viên không rành thế sự, không ngờ đảo mắt đã thành đại minh tinh nhà nhà đều biết rồi.”

“Cái gì mà đại minh minh ạ, cô Dương cứ coi cháu là một Hạ Hi không hiểu chuyện năm xưa đi.”

Hai người bắt đầu nói lại chuyện xưa một chút, hai bên đều rất xúc động, Dương Khiết nói Hạ Hi là người đã đem vận may đến cho lão Trần, nếu không có cậu sao ông có thể nhanh chóng tiến lên chủ nhiệm khoa, Hạ Hi cười trừ, cũng không nhắc đến chuyện năm đó ông âm thầm giúp đỡ cho mình.

Chờ đến lúc Trần Tấn Thăng lái xe về, Dương Khiết liền đứng dậy đi nấu cơm, sáng sớm bà đã đi mua thức ăn chỉ còn chờ Hạ Hi tới nữa.

Khi thấy chú Trần ở phía trước Hạ Hi cho rằng mình sẽ dâng lên những cảm xúc không thể khống chế nổi, nhưng nằm ngoài dự liệu của cậu, chuyện đó đã không xảy ra, ngược lại tâm trạng trở nên vô cùng bình tĩnh. Chú Trần già hơn mấy năm trước không ít, nhưng thoạt nhìn thân thể vẫn rất cường tráng, ông mặc quần áo màu đen, cầm một chiếc cặp đựng tài liệu trong tay.

Hạ Hi đứng dậy chào hỏi: “Chú Trần.”

“Đừng động, cháu ngồi đi.” Trần Tấn Thăng đặt cặp công văn lên tủ giày ở huyền quan, tiếp tục cởi áo khoác mới vào nhà: “Vẫn là nhìn trực tiếp mới tốt, trên tv thấy không rõ mặt lắm.”

“Chú Trần, mỗi lần cháu đều làm phiền chú, mấy năm nay lại…”

Hạ Hi chưa nói dứt câu đã bị đứt doạn, Trần Tấn Thăng phất tay nói: “Đừng nói những lời này, nghe xa lạ, cháu cho là trong lòng chú không rõ sao, cháu là một đứa trẻ tốt. Mau ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện một lát.”

Dương khiết đang ở trong phòng bếp, Trần Tấn Thăng nói chuyện cũng không lòng vòng, nói thẳng: “Lần này cháu xảy ra chuyện gì?”

“Cháu..lần này là ngoài ý muốn, cháu cũng không ngờ sẽ nảy sinh loại chuyện này.”

Trần Tấn Thăng nghĩ Hạ Hi đã kết hôn còn tổ chức đám cưới, vừa nghe Hạ Hi nói xong sắc mặt liền trầm xuống, ông cau mày nói: “Cái gì gọi là ngoài ý muốn? Cháu phải biết thể chất của mình, sao có thể làm xằng bậy, chuyện đứa nhỏ là sao? Đây cũng là một sinh mệnh mà, cháu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Cháu thực sự tức chết tôi rồi!”

Hạ Hi cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Rất xin lỗi, chú Trần.”

Trần Tấn Thăng chỉ tiếc không rèn rắt thành thép nói: “Cháu nói xin lỗi với chú làm gì, người cháu thực sự phải xin lỗi là chú sao? A Hi, cháu phải xin lỗi chính mình, năm kia cháu vì đứa nhỏ đã đến quỷ môn quan một lần rồi, không phải cháu hiểu rõ lợi và hại của nó sao, cháu còn muốn mang thai thêm một lần nữa sao?”

“…”

“Nó là của người kia?”

Hạ Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Tấn Thăng dùng sức đặt cái chén xuống bàn trà, khuôn mặt ông nghiêm túc, tức giận đến một câu cũng không nói.

Hạ Hi mím môi thật chặt, đầu ngón tay dùng sức đến sắp chảy cả máu, sắc mặt cậu tái nhợt, tâm trạng cũng cực kì phức tạp.

Không khí nhất thời cứng đờ, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện, trong không khí ngập tràn sự thất vọng cùng bất đắc dĩ, không biết qua bao lâu, Hạ Hi khàn giọng nói nhỏ: “Cháu đã kết thúc với hắn.”

Trần Tấn Thăng lấy môt gói thuốc lá trong ngăn kéo ra, phiền muộn hút một hơi, sau lại nghĩ đến Hạ Hi không thể ngửi khói thuốc được lại nhanh chóng dụi di: “Cháu định làm thế nào?”

Ngữ khí Hạ Hi kiên định nói: “Cháu muốn giữ nó lại.”

“Bảy năm trước chú đã hỏi cháu vấn đề này, bây giờ vẫn muốn hỏi thêm một lần nữa, cháu vì hắn làm như vậy rốt cuộc có đáng giá không?”

“Cháu không phải vì hắn chú Trần, hiện tại cháu có năng lực nuôi dưỡng đứa bé này.”

“Cháu nghĩ thông suốt chưa?”=

“Phải, cháu cũng không phải vội vàng quyết định, đứa bé này là của cháu, nếu cháu có thể nuôi sống nó thì tại sao lại muốn giết nó đi.”

Khuôn mặt Trần Tấn Thăng tràn đầy đau xót cùng bất đắc dĩ.

Ăn cơm xong, hai người liền xuất phát đến bệnh viện, dọc đường đi Trần Tấn Thăng chỉ hỏi đơn giản về trạng thái thân thể của Hạ Hi, nghe Hạ Hi nói mấy ngày trước bị đau bụng trong lòng ông không tránh khỏi lo lắng. Theo góc độ của một trưởng bối ông không hy vọng Hạ Hi giữ lại đứa bé này, dù sao một người đàn ông nuôi con cũng thật không dễ dàng gì, hơn nữa thân phận của Hạ Hi rất nhạy cảm, lỡ may bị người khác phát hiện dấu vết thì nghiệp diễn của cậu sẽ bị hủy trong chốc lát.

Nhưng đồng thời ông cũng tin tưởng Hạ Hi, cậu là một người rất lý trí, nếu cậu đã nói như vậy chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi, dù sao trẻ con cũng là vô tội. Trần Tấn Thăng không khỏi nhớ đến niềm vui sướng khi con gái mình sinh ra, bất kể như thế nào khi một sinh mệnh được chào đời đều luôn vui vẻ, điều mà ông phải làm hiện tại là tôn trọng quyết định của Hạ Hi, cũng tìm cách để cậu có thể giữ đứa con này.

Đương nhiên nếu đứa bé này thực sự không giữ được thì nhất định là do ông trời không muốn nó xuất hiện trong thế giới này.

Lúc này bệnh viện đã vào giờ tan tầm, Trần Tấn Thăng bảo hộ sĩ trực ban đi ra ngoài trước, chỉ còn lại hai người ở trong phòng chụp.

“Đừng lo lắng, nơi này không có camera.”

“Ưm, trước hết cần làm siêu âm sao?”

“Chú nói trước về tình hình thai nhi, hiện tại chắc cháu đã có được khoảng một tháng, nếu làm kiểm tra siêu âm có thể thấy tim thai đập.”

Bởi vì vừa mới mang thai cho nên cho dù có siêu âm cũng không nhìn ra được gì, nhưng ở phương diện này Trần Tấn Thăng rất thông thạo, ông kiểm tra sau rồi nói: “Yên tâm đi, đứa trẻ không gặp vấn đề gì, có thể cháu đã bị đè lên bộ phân khác của cơ thể. Nhưng để cho an toàn, vẫn nên làm tiếp một kiểm tra thai sản, sau này mọi phương diện đều phải thât cẩn thận, chuyện nguy hiểm ngàn lần phải tránh đi.”

Hạ Hi nhất nhất trả lời.

Có lời nói qua của Trần Tấn Thăng, kiểm tra thai sản vô cùng thuận lợi, kết quả kiểm tra các phương diện khác không có gì khác thường. Hạ Hi cầm báo cáo kiểm tra thai sản, tâm trạng tong nháy mắt có chút phức tạp, trước đây cậu đã nghĩ đến nhiều khả năng, tỷ như đứa bé này sẽ vô ý bị mất đi như kiếp trước, cậu không biết có phải mình đang chờ đợi kết quả như thế này không nữa.

Nhưng hiện tại đứa trẻ đã không có vấn đề gì, cậu cũng không có lý do tiếp tục không quý trọng nó, dù sao kiếp trước đã mất đi nó, hiện tại câu làm sao nhẫn tâm tiếp tục vứt bỏ đối phương.

Huống chi cậu đã có Tần Thần, có thêm một đứa nữa có can gì.

Cậu muốn thấy đứa bé này, đứa trẻ chưa kịp chào đời đã mất đi ở kiếp trước.

_______________________________________________

Từ khi Hạ Hi rời đi, Tần Duệ Lâm như kẻ mất hồn mất vía, trong lòng nhiều lần không kìm nén được xúc động, đã bao lần hắn cầm lấy điện thoại rồi lại không thể không bắt bản thân phải nhẫn nại. Tối hôm qua hắn vừa khiến Hạ Hi tức giận, nếu bây giờ còn tiếp tục như thế sợ rằng Hạ Hi sẽ thực sự trở mặt.

Còn có Henry, hắn vất vả lắm mời mời được người này từ Mỹ về, Hạ Hi lại cố chấp không muốn tiến hành kiểm tra, đến khi Tần Duệ Lâm nói Henry về đi, đối phương lại không chịu, còn nói cái gì mà không có được kết quả sẽ không trở về. Tần Duệ Lâm cảm thấy hành động không có ý nghĩa này của Henry thực sự vô phương cứu chữa, nhưng mà hình như tất cả các nhà khoa học đều cố chấp, một khi đã nhận định sự việc, lòng kiên nhẫn của bọn họ sẽ lớn đến mức người ta phải sợ hãi.

Điều này có thể nhìn vào mấy chục năm nghiên cứu không mệt mỏi của Henry.

Tần Duệ Lâm đành để Henry đến biệt thự, đương nhiên trước khi nhận được sự đồng ý của Hạ Hi, Henry muốn làm bất cứ chuyện gì cũng đều không có khả năng.

Tời gần giữa trưa, Tần Duệ Lâm phái người đưa Henry đến biệt thự. Dáng người Henry mập mạp, lại có tình cảm đặc biệt với âu phục, trừ khi ở phòng thí nghiệm, bình thường hắn vẫn luôn mặc đồ tây đi giày tây, thoạt nhìn có vài phần giống thương nhân tinh anh của thương nghiệp.

Ngoại trừ âu phục, Henry còn vô cùng thích trẻ con.

“Chào, tiểu bảo bối, chú là Henry trước đây đã từng bế cháu, còn nhớ rõ?” Henry vừa thấy Tần Thần liền cực kì nhiệt tình bắt chuyện.

Tần Thần nghiêm túc nhìn Henry vài lần, sau đó lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”

“Thật làm cho người ta đau lòng, chú nhớ cháu trước đây vô cùng đáng yêu, mỗi lần gặp đều hôn chú mà.”

Tần Thần thoáng nhìn qua bộ râu quai nón rậm rạp của Henry, lập tức mở to hai mắt nhìn sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Duệ Lâm: “Cha, trước đây con có hôn râu chú này sao?”

“Đừng nghe hắn nói linh tinh, trước đây con rất ghét gặp mặt hắn, vừa lại gần Henry đã khóc rồi.” Tần Duệ Lâm nói xong liền quay sang Henry: “Tôi đề nghị anh quay về Mỹ trước đi, đợi ở chỗ này cũng không có tác dụng, Hạ Hi ngay cả tôi cũng không muốn gặp chứ đừng nói là anh.”=

“Chưa chắc, cậu ấy không muốn thấy anh là vì anh làm nhiều chuyện hư hỏng, cũng không có lý do không muốn gặp tôi.”

Sắc mặt Tần Duệ Lâm lập tức trầm xuống.

Henry ngồi phịch xuống ghế sa lon, lại để cho người giúp việc rót một ly trà, vừa nhấm nháp vừa cảm thán: “Đúng là trà Trung Quốc rất ngon, màu sắc vừa tươi đẹp, hương vị thơm nồng đậm đà, thật khác so với loại mua ở Mỹ. Nghe nói uống trà của Trung Quốc sẽ miễn dịch với bệnh tật.”

Tần Duệ Lâm không để ý đến kẻ kia, hắn đang chơi xếp gỗ với Tần Thần, đây là một loại trò chơi đơn giản nhưng đồng thời cũng thử thách sự phối hợp nhịp nhàng giữa trí óc và thân thể. Sau khi Tần Duệ Lâm rút một khối gỗ, liền đến phiên Tần Thần rút. Tần Thần nâng cằm lên tự hỏi, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn từng khối gỗ, nhóc đang suy nghĩ cách để rút một khối gỗ mà không ảnh hưởng đến các khối khác.=

Henry vừa uống trà vừa đánh giá nội thất biệt thự, Tần Duệ Lâm là một kẻ am hiểu hưởng thụ cho nên thiết kế biệt thự cũng vô cùng tinh mỹ (tinh xảo cùng hoa mỹ), chỉ có điều thời gian hắn ở trong này cũng không nhiều thôi. Henry vừa xem vừa đánh giá, ánh mắt gã không khỏi rơi xuống người Tần Duệ Lâm cùng Tần Thần.

Gã càng nhìn càng cảm thấy Tần Thần rất giống Tần Duệ Lâm, sự tương đồng này phảng phất như từ một khuôn đúc ra, nhất là thần thái cùng ánh mắt, cơ hồ không thể nhìn ra điểm khác biệt giữa hai người.

Henry nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hô to: “Kenrich, tôi phát hiện một chuyện rất thần kỳ, có người nào đã nói qua anh cùng Tần Thần rất giống nhau chưa?”
Bình Luận (0)
Comment