Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 71

Hạ Hi nói chuyện này với Tần Duệ Lâm, thái độ của hắn tất nhiên là muốn truy cứu tới cùng, từ khi hắn biết chuyện khi còn nhỏ của Hạ Hi, lập tức cảm thấy cực kì phẫn nộ với Hạ Vi Lệ. Hơn nữa hắn đã âm thầm điều tra manh mối, nhưng vì Hạ Hi không có ý định truy cứu cho nên mới không tìm Hạ Vi Lệ gây phiền phức, vốn tưởng chuyện này đã là quá khứ, không ngờ chính gã lại tự mình tìm đến Hạ Hi gây sự.

Dĩ nhiên, gã không đến tìm mình, hành vi này đáng ghê tởm hơn chính hắn nhiều.

“Em muốn khuyên dì Lý ra tòa làm chứng, em biết trên người bà ấy có nhiều thương tích, đây là chứng cứ có lợi nhất.”

“Bà ấy sẽ đồng ý sao?”

“Không biết, nhưng vẫn có hy vọng, em cảm thấy bà ấy không bị bệnh đến mức không hiểu rõ tính nghiêm trọng của ngược đãi.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Tần Thần và Hạc Hiên đã quay về phòng ngủ, hai người ôm nhau ngồi trên ghế sô pha, đèn tường tỏa ra ánh sáng ấm áp, bầu không khí thực sự yên bình.

Tần Duệ Lâm đột nhiên nói: “Em thực sự đã quên những kí ức tồi tệ kia sao?”

“Tất nhiên không quên hoàn toàn được nhưng em biết nó không quan trọng, có câu khổ tận cam lai, không trải qua những phút giây khổ sở thì làm sao có được hiện tại tốt đẹp. Em nghĩ đây chính là quan hệ nhân quả, em không có sự lựa chọn nào khác, chính vì vậy với những chuyện em đã quyết định sẽ không hối hận.”

“Muốn cho Hạ Vi Lệ vào tù cũng không phức tạp như em nghĩ.”

Hạ Hi tựa vào lòng Tần Duệ Lâm, bình tĩnh nói: “Nếu như lần này ông ta không xuất hiện, em cũng không định nhằm vào đâu, vấn đề này làm em rất mâu thuẫn, chuyện ông ta làm đủ khiến ông ta ở trong tù cả đời, em nghĩ phải đường đường chính chính cho ông ta vào đó thì ông ta mới ý thức được sai lầm của bản thân.”

Tần Duệ Lâm gật đầu, hắn tôn trọng quyết định Hạ Hi nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò: “Nếu có bất cứ vấn đề gì, nhất định phải nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau gánh vác, không được một thân một mình.”

Hạ Hi gật đầu.

Tuy rằng bị chuyện này làm cho không vui, nhưng cũng vì vậy mà Tần Duệ Lâm đột phá vòng vây thành công đến phòng Hạ Hi, không biết Hạ Hi quên hay lười để ý, chấp nhận luôn sự tồn tại của Tần Duệ Lâm. Cậu vốn nghĩ chắc chắn hắn sẽ nhân cơ hội này lên giường, còn chuẩn bị kỹ càng, nhưng không ngờ hắn lại cực kỳ an phận ôm cậu, hai người đơn thuần đắp chăn nằm ngủ.

Hạ Hi không khỏi bất ngờ, mỗi đêm Tần Duệ Lâm đều như đánh máu gà, hận không thể làm đến mệt, mà giờ đã mấy ngày rồi một chút động tĩnh cũng không có? Điều này thực sự khác xa với tác phong hằng ngày của hắn.

Hạ Hi tự mình rối rắm một hồi, rồi cảm giác mình có chút M, bây giờ cậu mệt mỏi, vốn không có tâm tư phối hợp với Tần Duệ Lâm, vậy mà đối phương không làm theo mong ước của hắn thì cậu lại rảnh rỗi đi tìm việc làm chứ.

Hạ Vi Lệ sẽ tìm đến nằm trong dự tính của Hạ Hi, thậm chí cậu còn nghĩ đối phương không đến mới là kì lạ. Gã biết chỗ ở Hạ Hi, nhưng không có cách nào đi vào, bởi vậy Hạ Vi Lệ áp dụng phương pháp đơn giản nhất – ngồi ngoài phòng trọ chờ cậu.

Ngày hôm đó Hạ Hi mới bay từ tỉnh khác về, tối qua cậu phải ghi hình đến khuya cho nên ở lại chỗ chương trình sắp xếp, sáng hôm sau mới bay về thủ đô. Kết quả vừa đến nhà trọ đã nhìn thấy Hạ Vi Lệ lao đến, dáng người gã gầy sọp, mặt đầy lệ khí, sau khi Hạ Hi xuống xe, gã đùng đùng nổi giận nói: “Lý Vinh Hà ở đâu? Mày nhốt bà ta đâu rồi?”

Hạ Hi không cảm thấy đối phương đáng sợ, ánh mắt cậu bình tĩnh nói: “Ông nên đi tìm bà ta đi, còn tìm tôi làm gì!”

“Sau khi bà ta đến tìm mày thì không thấy về, không phải mày giấu thì là ai? Con đàn bà thối, dám chơi ông đây!” Gã nói xong muốn đẩy Hạ Hi ra lại bị cậu tránh được, thẹn quá thành giận quát lên: “Hạ Hi, mày tự hỏi lương tâm mình đi, ông đây nuôi mày lớn, bây giờ muốn xin mày ít tiền, mà còn ra sức từ chối, trong khi nhà người khác nuôi con dưỡng già, mày chính là một đứa bất hiếu, nghiệt tử!”

“Ông không xứng là cha tôi, tôi đã làm đơn xin giải trừ quan hệ con nuôi, ông hãy chờ thông báo của tòa án đi!”

Những lời cậu nói triệt để chọc giận Hạ Vi Lệ, gã nổi giận lôi đình, Khương Liêm thấy không bình thường cũng bắt đầu xuống xe, sau đó giận giữ với Hạ Hi lệ: “Ông là ai? Tôi cảnh cáo ông không được động tay động chân, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

Hạ Vi Lệ xấc xược nói: “Tao động tay đấy thì sao nào?”

Khương Liêm lạnh lùng nhìn gã, sau đó rút điện thoại trong túi ra gọi 110, nhưng điện thoại còn chưa thông Hạ Vi Lệ đã đẩy Khương Liêm sang một bên. Hạ Vi Lệ dùng lực ra tay, Khương Liêm không phòng bị ngã nhào ra đất, may là không bị thương.

Lúc này tài xế cũng bảo vệ cùng chạy đến, Hạ Hi đỡ Khương Liêm vừa bị ngã lên, phẫn nộ trong lòng bốc lên hừng hực. Cậu hung hăng đạp Hạ Vi Lệ một cái, sau đó chặn lấy nửa thân trên của gã, tay nắm chặt áo đối phương, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Hạ Vi Lệ tôi cảnh cáo ông, một vừa hai phải thôi! Nếu ông còn muốn gây sự thì sẽ không đơn giản như thế này đâu.”

Hạ Vi Lệ là điển hình cho loại người thích bắt nạt kẻ yếu, trước đây hắn động tí thì chửi bới Hạ Hi, may mắn thay lúc đó cậu không phản ứng mạnh, hắn liền cho rằng Hạ Hi sợ bại lộ chuyện này thì hình tượng cậu sẽ bị phá hủy, cho nên mới sợ hãi không thôi. Nhưng bây giờ, Hạ Hi nói đến rõ ràng, cậu đang cố gắng hủy bỏ quan hệ hai người đã cho thấy cậu không lo lắng chuyện này bị lộ ra nữa, suy nghĩ này khiến Hạ Vi Lệ không khỏi bất an.

Gã hạ giọng nói: “Mày không sợ tao đem mọi chuyện nói ra à, đến lúc đó toàn bộ người trên thế giới này đều biết mày là đồng tính, mày lừa bọn họ rồi sự nghiệp của mày sẽ bị hủy hoại, mày cũng bị hủy hoại, lẽ nào mày không sợ!”

Hạ Hi lạnh lùng liếc gã một cái: “Tôi có gì phải sợ, tôi không tuyên bố nhưng cũng không nói dối.”

Cuối cùng cảnh sát vẫn đến, Hạ Vi Lệ cực kỳ không cam lòng chửi đổng, tuyên bố nếu Hạ Hi làm như vậy gã nhất định sẽ khiến đối phương hối hận, Hạ Hi không thèm nói một từ chỉ thuật lại quá trình sự việc cho cảnh sát, cho thấy hành vi của Hạ Vi Lệ quấy rầy đến cuộc sống của mình.

Khương Liêm không biết tình hình, chỉ thấy sắc mặt Hạ Hi không tốt lắm, dặn dò nếu bản thân cô giúp được nhất định không được khách khí.

Hạ Hi gật đầu, sau đó nói: “Không có gì, em sẽ giải quyết nhanh chuyện này.”

“Ừm, có điều cậu nên cẩn thận một chút, người như ông ta chuyện gì cũng làm được.”

“Được, chị đi về trước đi, em muốn ra ngoài một chút.”

Đây là lần thứ hai Hạ Hi gặp Lý Vinh Hà, bà đã đồng ý ra tòa làm chứng, chỉ là bây giờ vẫn còn thiếu chúng cứ, vốn cậu muốn thu thập đủ chứng cứ mới báo án nhưng bây giờ không chờ nổi nữa. Tất nhiên Hạ Vi Lệ sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu bị bức đến tuyệt cảnh nhất định gã sẽ hung hăng vu khống Hạ Hi, tuy cậu không sợ lộ ra tính hướng của mình nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng, fan nhất định cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Quan trọng hơn, cậu sợ chương trình vừa quay sẽ chịu ảnh hưởng, đó mới là tình huống cậu không muốn xảy ra nhất.

Sau khi báo án, cảnh sát ngay lập tức lập tổ điều tra, đương nhiên chuyện này hoàn toàn không lừa được truyền thông, nhưng khi trả lời phỏng vấn cậu vẫn duy trì im  lặng, bây giờ cậu không thể nói gì được. Về phần truyền thông suy đoán thế nào không quan trọng, nếu không có chứng cứ thì không người nào sẽ tin tưởng những tin đồn này.

Vết thương trên người Lý Vinh Hà cần được giám định, vì thế hai người đi đến trung tâm giám định.

Khi giám định thương tổn, bác sĩ tỏ lòng thương hại đối với Lý Vinh Hà, Hạ Hi tránh bên ngoài cũng tưởng tượng được tình hình này, vết thương tuy không hở miệng, không còn chảy máu, nhưng vẫn sẽ để lại vết sẹo, thậm chí là những vết sẹo cực kỳ xấu xí đáng sợ.

Kết quả giám định cuối cùng Lý Vinh Hà bị trọng thương, chỉ cần xác định người đã hành hạ bà, thì chuyện này cũng không cần phải thấp thỏm nữa.

Muốn chứng minh hành vi bạo hành của Hạ Vi Lệ, Hạ Hi có thể tìm ra là nhân chứng hay vật chứng một cách dễ dàng, hơn nữa ngoài đánh đập Lý Vinh Hà dã man, Hạ Vi Lệ còn ngoại tình ngoài hôn nhân, gã còn thiếu một đống nợ, coi như không có chuyện này gã cũng không thể thoát khỏi truy đuổi của chủ nợ, bây giờ không còn như trước, gã không còn tiền cho nên cũng chẳng có ai cam tâm tình nguyện chịu cực hình của gã.

Tần Duệ Lâm rất lo lắng cho Hạ Hi, cho nên phái người đi theo cậu, bên này Hạ Hi bị Hạ Vi Lệ quấy rối, bên kia Tần Duệ Lâm gọi điện thoại tới, hắn vừa đến tỉnh khác cho nên không thể trở về đúng lúc, khi nói chuyện cùng Hạ Hi, biểu hiện của hắn cực kỳ lo lắng: “A Hi, em không sao chứ?”

“Không sao, ông ta đã bị bắt, lần này nhất định có thể nhốt ông ta vài ngày.”

Tần Duệ Lâm không ở bên cạnh Hạ Hi, tất nhiên không có cách nào yên lòng: “Anh có cảm giác chuyện này không đơn giản nhu vậy, em nhất định phải cẩn thận. Anh sợ rằng ông ta sẽ tung tin sai lệch với truyền thông, loại tin tức này nếu truyền ra ngoài không phải muốn ngăn cản là ngăn cản được, tin đồn tự phát cực kì đáng sợ.”

Lúc nghe điện thoại cậu đang lãi xe vào gara, cậu ngồi trong xe, xung quanh yên tĩnh: “Em biết rồi, ông ta cũng uy hiếp em nói nếu em làm thật, ông ta sẽ đem mọi chuyện của em truyền ra ngoài.”

Tần Duệ Lâm trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Vậy không cần thả ông ta ra nữa.”

“Bây giờ chứng cứ không đủ để giữ ông ta lâu như vậy.”

“Anh sẽ nghĩ cách.”

Hạ Hi cúi đầu suy xét, nhất thời không nói gì, thời gian này vì xử lý chuyện Lý Vinh Hà và Hạ Vi Lệ mà tâm trạng của cậu luôn phức tạp, cũng không phải vì suy nghĩ mình không nên làm vậy với cha nuôi mà là đáy lòng cậu mệt mỏi, đây là chuyện cậu không muốn chạm đến nhất, nhưng bây giờ đã làm thì không thể dừng lại. Khi còn bé, cậu vẫn hy vọng bản thân có thể đối xử tốt với cha nuôi, cậu ước ao có một gia đình như vậy.

Nhưng mà thực tế cha nuôi không bao giờ đối xủ với cậu như con, cùng lắm chỉ là một cây ATM, vậy thì cứ gì mà mình cứ buồn lòng, cậu đã hạ quyết tâm đây là hình phạt nghiêm khắc dành cho Hạ Vi Lệ.

Tần Duệ Lâm lại nói: “A Hi,em đừng suy nghĩ nhiều quá, em không làm gì sai, tiền em nợ ông ta đã trả xong rồi. Bây giờ ông ta không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của em, tất cả đều là gieo gió gặt bão, hơn nữa em không làm như vậy thì sớm muộn gì ông ta cũng bị chủ nợ diệt đến đường cùng, nếu không còn đường đi thì sẽ thế nào?  Hạ Vi Lệ căn bản không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của em, ông ta chỉ biết dồn em vào đường cùng giống ông ta mà thôi.”

Một lát sau, Hạ Hi mới thấp giọng nói: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Bình Luận (0)
Comment