☆, Chương 79: Tra công số bảy
Edit: Nguyệt Kiều
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thẩm Chu có chút kỳ lạ?
Lăng An Tu ngồi ở bên trong phòng làm việc rộng rãi sáng ngời, văn kiện trước mặt vẫn ở đó từ một giờ trước. Giữa bầu trời mây đen che kín, tâm trạng của Lăng An Tu cùng khí trời giống nhau, nặng nề không thôi. Cũng không lâu lắm, mưa bắt đầu rơi, hơn nữa càng ngày càng lớn. Toàn bộ khung cảnh trở nên mơ hồ, Lăng An Tu không thấy rõ cảnh sắc ngoài cửa sổ, chỉ có thể nghe tiếng còi xe chậm rì rì hòa với tiếng điều hòa trong xe.
Mùa hè rõ ràng đã qua, Lăng An Tu vẫn cố chấp mở chiều lạnh. Hắn thích đem nhiệt độ mở rất thấp, sau đó thư thả nằm trong chăn tận hưởng. Thẩm Chu không chỉ một lần cười nhạo cái thói xấu này của hắn.
Ba năm trước, cũng là tầm chạng vạng như thế này. Lăng An Tu đi đến quán bar thường tới, tại ngồi xuống vị trí cũ, bắt đầu tìm kiếm thanh niên xinh đẹp tối nay. Tướng mạo Lăng An Tu không tính xuất sắc, nhưng thời gian dài ngồi ở vị trí cao khiến hắn có một khí chất rất khác biệt. Mỗi tuần hắn đều đi phòng gym, có huấn luyện viên thể hình cố định, mặc áo sơ mi bó là có thể khoe vóc dáng mỹ nhân ngư của mình. Lăng An Tu chưa bao giờ pay for sex, thế nhưng hắn sẽ dùng xe thể thao xịn đưa cậu bé đó vào một khách sạn sang trọng, dùng thuốc bôi trơn quý nhất, sáng hôm sau sẽ sắp xếp cho cậu ấy một bữa sáng tinh tế nhất. Thỉnh thoảng, sẽ tặng cho những người hợp ý hắn một chút quà, ví dụ như một chiếc đồng hồ đắt tiền, hoặc là một chai Armani loại mới.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi khí chất thành thục, ngũ quan đoan chính, nhiều tiền mà hào phóng, ở trên giường cũng tương đối ấm áp, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu niên.
Trong nháy mắt khi Lăng An Tu đi vào quầy rượu, thiếu niên dõi theo hắn đều không có ít. Mà người đầu tiên hắn chăm chú đó chính là thiếu niên pha chế trong quầy bar kia.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt còn có chút non nớt, lại ngoài ý muốn đẹp đẽ. Da dẻ trắng nõn, mắt đen sáng ngời, đôi môi mím lại có chút mất hứng.
—— Đây chính là loại hình Lăng An Tu yêu thích nhất.
Ông chủ quen biết Lăng An Tu đã nhiều năm, liếc mắt liền thấy tâm tư Lăng An Tu."Lăng tổng rất lâu chưa có tới, gầy đây bận việc giải cứu thế giới gì vậy?" Ông chủ vừa nói , vừa thay Lăng An Tu đốt một điếu thuốc thơm.
"Đi công tác thôi." Ánh mắt Lăng An Tu vẫn dừng lại trên người thiếu niên kia.
Ông chủ cười nói: "Thích sao"
"Ừm." Lăng An Tu ở phương diện này chưa bao giờ đạo đức giả, "Ông hỏi cậu ấy một chút, có hứng thú ở cùng tôi mấy ngày hay không."
"Lăng tổng, anh cũng không phải là người đầu tiên có ý với cậu ta. Cậu ta tên Thẩm Chu, vẫn là một học sinh cấp ba, chỉ ở đây làm công, cùng những thanh niên khác trong quán không giống nhau. Nếu như anh thật muốn cậu ta, sợ rằng phải tự mình ra trận theo đuổi thôi." Ông chủ trêu ghẹo nói.
Cảm nhận được ánh mắt không hề che giấu của Lăng An Tu, thiếu niên ngẩng đầu lên cùng hắn nhìn nhau t một cái, lông mày hơi nhíu lại.
Suốt cả một buổi tối, Lăng An Tu không có nhận bất kỳ lời mời của thanh niên khác, hắn ngồi ở quầy bar cách đó không xa, uống chút rượu, thuận tiện thưởng thức người đẹp.
Mãi đến tận một giờ sáng, Thẩm Chu mới tan ca. Cởi đồng phục ra, cậu thay quần áo của chính mình —— áo sơ mi trắng đơn giản, quần bò giặt đến phai màu, cùng với giày vải tầm thường. Cậu mang theo thức ăn thừa của khách, đi vào trong mưa.
Mưa liên tục, trên đường đã có mấy chỗ bắt đầu đọng nước. Không chú ý một cái, Thẩm Chu liền bị một chiếc ô tô phi nhanh qua tạt ướt. Thẩm Chu vội vã kiểm tra đồ ăn trong lồng ngực, hoàn hảo không bị nước vào.
Nam nhân xuất hiện vào lúc này ở trước mặt mình. Hắn cầm một chiếc ô trong suốt, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, dưới ánh đèn lờ mờ mỉm cười với cậu.
"Thật sự là cái thời tiết quái quỷ." Nam nhân dùng giọng nhẹ nhàng nói.
Thẩm Chu nhỏ giọng ừ một tiếng, tiếp tục đi đường của mình. Giày đã ngấm không ít nước, điều này làm cho cậu cực kì không thoải mái, cậu chỉ muốn mau về nhà.
"Có muốn uống một cốc cà phê nóng hay không, tôi mời em?"
Thẩm Chu dừng bước lại: "Tiên sinh, tôi không quen anh."
Cho tới tận bây giời Lăng An Tu đều không thể quên đôi mắt đen nhánh kia của Thẩm Chu, tựa hồ muốn hút người vào bên trong.
Từ đó về sau, mục đích Lăng An Tu tới quán bar liền thay đổi, tuy rằng nhìn qua hắn không có mục đích gì, chỉ là ngồi yên tĩnh uống rượu, không chấp nhận bất cứ lời mời nào, thỉnh thoảng lại cùng người đẹp của hắn nói mấy câu.
Thái độ Thẩm Chu đối với hắn nghiêm túc mà nói, không tính là dở nhưng giống như đối xử với các khác hàng bình thường khác, gặp mặt sẽ cười cười khách khí với hắn.
Biểu hiện Lăng An Tu cực kỳ có kiên trì, đem hành vi của mình khống chế lại ở mức độ ổn định, không để cho Thẩm Chu cảm giác được bất kỳ sự không thoải mái nào.
Lần đầu tiên Thẩm Chu chủ động tìm Lăng An Tu, không khách sáo nói "Chào buổi tối", trực tiếp liền hỏi: "Anh thay tôi thanh toán học phí "
"Ừm." Lăng An Tu mất tập trung nói.
"Tại sao?"
"Em cần có người làm giúp."
Thẩm Chu cắn răng nói: "Tôi tự mình có thể..."
"Những người trẻ tuổi như bọn em, " Lăng An Tu thở dài, "Chỉ thích tìm phiền toái cho mình, không có chuyện gì mù còn cậy mạnh. Đối với em mà nói, trừ phi bây giờ đứng ở đầu đường kiếm khách, bằng không căn bản không có khả năng trả hết học phí trong khoảng thời gian ngắn. Mà đối với tôi, bất quá chỉ là tốn một bữa tối. Tại sao lại không để tôi giúp?"
"Nhưng mà, anh không có lý do gì phải giúp tôi."
"Tôi thích em, đây chính là lý do." Lăng An Tu mỉm cười nói.
Trầm mặc một chút, lúc Thẩm Chu mở miệng lần nữa, âm thanh có chút run rẩy: "Anh, anh muốn tôi..."
"Không không không, " Lăng An Tu vội vã phủ nhận, "Tôi không cần em lên giường cùng tôi."
"Vậy anh muốn cái gì?"
Lăng An Tu vỗ vỗ vai Thẩm Chu, "Không cần làm cái gì, nói chuyện với tôi là tốt rồi. Lấy thời gian làm việc của em cùng tôi đi ăn cơm, hoặc là xem phim, thế nào?"
Thẩm Chu do dự một hồi, cuối cùng gật gật đầu.
Hai người hơn kém nhau mười tuổi này bắt đầu tình hữu nghị thuộc về họ. Thẩm Chu tính cách rất ôn hòa, mà Lăng An Tu thì không có thái độ lạnh lùng thường ngày như đối với công việc, hai người có thể nói là ở chung khá vui vẻ. Sau khi Thẩm Chu tốt nghiệp trung học, không thể tiếp tục ở ký túc xá, Lăng An Tu trực tiếp để cậu chuyển vào căn hộ của mình.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Thẩm Chu bao thầu tất cả việc nhà, Lăng An Tu có ơn đối với cậu, cậu không thể báo lại, chỉ có thể tận lực trong cuộc sống hàng ngày chăm sóc Lăng An Tu thật tốt. Lăng An Tu từng cười nói với cậu: "Em làm đến bảo mẫu của tôi cũng thất nghiệp rồi."
Khiến Thẩm Chu kinh ngạc chính là Lăng An Tu quả thật không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn. Điều này làm cho Thẩm Chu cảm thấy may mắn, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy bất an.
Lăng An Tu giữ mình ở bên cạnh không có mục đích khác sao? Thẩm Chu vẫn luôn không tin điểm ấy, nhưng có lúc về muộn, nhìn thấy Lăng An Tu một mình đứng ở cửa sổ, cứ một điếu rồi một điếu lại hút, liền không nhịn được nghĩ, e rằng người đàn ông này này chỉ là quá cô đơn muốn tìm một ai đó ở bên mà thôi. Lăng An Tu có một thói quen, trước khi ra cửa nhất định sẽ mở hết đèn ở trong phòng khách lên, Thẩm Chu hỏi hắn lý do, hắn chỉ là lạnh nhạt nói: "Như vậy sẽ cho cảm giác có người chờ mình ở trong nhà."
Thẩm Chu còn nhớ cái mùa hè nóng bức kia, cậu và bạn học chơi bóng trở về, một thân mồ hôi đi thẳng đến phòng tắm.
Nhưng là âm thanh mập mờ kia ngăn trở bước chân của cậu, xuyên qua tấm kính pha lê, Thẩm Chu có thể nhìn thấy vóc người mảnh khảnh của một thiếu niên bị Lăng An Tu đè lên tường, hạ thân hai người nối liền chặt chẽ cùng nhau.
Thẩm Chu biết mình không nên nhìn xuống, nhưng là ánh mắt của cậu không tự chủ được cứ dán chặt trên cơ thể trần truồng của Lăng An Tu. Cậu cảm giác da mặt nóng lên, tim đập liên hồi.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Chu món ăn cuối cùng lên bàn, thấp thỏm ngồi xuống trước mặt Lăng An Tu.
Biểu tình Lăng An Tu không khác gì thường ngày."Quyết định được đại học nào chưa?"
"Rồi, MBA của đại học G."
Lăng An Tu có chút giật mình, "Tôi nghĩ em sẽ đi thực hiện giấc mộng của mình, em không phải luôn muốn làm nghệ sĩ violon sao?"
"Nghệ thuật gia rất khó nuôi sống chính mình. Hơn nữa, học phí hệ nghệ thuật rất đắt."
"Nghe này, tôi có thể..."
Thẩm Chu đánh gãy lời nói của Lăng An Tu: "Anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi đã thành niên, tôi không thể luôn ỷ lại anh."
Lăng An Tu thả đôi đũa trong tay xuống, nhíu mày nói: "Thẩm Chu, hôm nay em rất không bình thường, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Chu muốn nói lại thôi.
"Bát kể là cái gì cũng có thể nói với tôi." Biểu tình Lăng An Tu rất ôn hòa.
"Anh... anh có thể đừng mang người khác về nhà được không, ạch..."
Lăng An Tu nở nụ cười, "Mang về nhà quan hệ?"
Thẩm Chu gật gật đầu.
"Bị em thấy được, thực sự là lúng túng đấy." Lăng An Tu bất đắc dĩ nói, "Tôi biết rồi, sau này sẽ không."
"Anh có cần phải như vậy không?" Thẩm Chu thừa thế xông lên mà tiếp tục nói, "Thay vì tìm những người khác nhau qua đêm. Anh nên tìm một người anh thích, thanh thản ổn định mà sinh sống."
Lăng An Tu cười như không cười nhìn Thẩm Chu: "Đây là ý kiến hay, nhưng là tôi phải tìm ai?"
"Tôi, tôi không biết."
"Tìm em sao?" Khẩu khí Lăng An Tu mang theo vài phần ý tứ đùa giỡn hàm súc, "Em nguyện ý không?"
"..."
Lăng An Tu nhìn bộ dáng Thẩm Chu nói không ra lời, cuối cùng chỉ là thở dài, chuyển đề tài: "Tôi hi vọng em đi ghi danh ngành nghệ thuật, đó là giấc mộng của em. Em còn trẻ như vậy, không nên vì cuộc sống mà từ bỏ giấc mộng của chính mình."
Buổi tối, Thẩm Chu nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều. Cậu có thể cảm giác được tình cảm của Lăng An Tu đối với mình. Lăng An Tu là một thương nhân, chưa bao giờ làm một đầu tư không lãi, nhưng mà hắn lại bỏ ra nhiều như vậy lên mình, ngoại trừ yêu thích, Thẩm Chu không nghĩ tới những lý do khác.
Như vậy cậu thì sao? Cậu đối với Lăng An Tu là dạng tình cảm gì?
Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, không thể phủ nhận, Lăng An Tu đối với cậu mà nói rất quan trọng. Bởi vì có hắn, Thẩm Chu mới có thể an tâm mà hoàn thành việc học của mình, mới có thể ở tại căn phòng lớn ấm áp, ăn những mỹ vị này. Bọn họ ở cùng một chỗ, chung đụng cũng rất vui vẻ, Thẩm Chu vẫn cảm thấy, bọn họ lại giống như người nhà.
Nhưng mà Lăng An Tu là một nam nhân, lại là một người yêu thích nam nhân. Ngày hôm nay hắn chỉ là mang bạn tình về nhà, lần sau có thể liền mang bạn trai về nhà hay không? Có nửa kia của Lăng An Tu, vậy còn cần mình nữa sao?
Thẩm Chu không biết mình đối với Lăng An Tu ôm ấp tình cảm như thế nào, thế nhưng cậu biết cậu thích ở bên Lăng An Tu. Điều này đã đủ rồi.
Ngày hôm sau, Thẩm Chu lấy dũng khí trịnh trọng nói cho Lăng An Tu: "Không cần tìm người khác, tìm em."
Biểu tình Lăng An Tu không có một chút biến hoá nào, Thẩm Chu không khỏi có chút thất vọng, cậu cũng không nhìn thấy tay Lăng An Tu run rẩy."Em chắc chắn chứ?"
"Ừm." Thẩm Chu do dự một hồi, tiếp tục nói: "Chỉ là, em không tiếp thu được chuyện người khác tiến vào, cho nên... Anh có thể hay không..."
Thời điểm bị Thẩm Chu đặt ở dưới thân, Lăng An Tu không nhịn cảm thán ở trong lòng: Mình quả nhiên rất yêu đứa bé này.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam Hết chương 79
Nguyệt Kiều: Ối dời ơi hôm nọ thì WordPress không cho đăng đến nay lại Wattpad dở chứng. :) Tôi mất 1 tiếng mới load được chương này lên ạ 凸(`⌒´メ)凸 Mọi người có thể lên WordPress của nhà để được cập nhật nhanh nhất nha (ノ´ з ')ノ Chứ mẹ Wattpad này cứ dở chứng là thôi coi như khỏi đăng được luôn á ༎ຶ‿༎ຶ ༎ຶ‿༎ຶ ༎ຶ‿༎ຶ