Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 46


Tiếng xích sắt lanh canh vang lên, tôi lập tức gật đầu lia lịa với anh.
Tôi ăn! Tôi ăn! Tôi sẽ ăn cơm hay làm bất cứ mọi chuyện mà anh muốn, chỉ van cầu anh hãy cứu lấy cha tôi lần này!
Không chờ anh đáp lại, tôi vội vã nhìn tới nhìn lui, sau cùng chỉ có thể cố gắng chống người ngồi dậy, tay run rẩy cầm lấy muỗng cơm đặt trên bàn từ từ há miệng cho vào.
Ăn cơm! Tôi sẽ ăn cơm! Van cầu anh hãy cứu cha tôi!
Nhưng muỗng cơm vừa đưa đến trước miệng đã bị anh hung hăng hất văng, khay cơm để trên bàn cũng bị anh đá bay sang chỗ khác, cơm và thức ăn văng tung toé lên sàn nhà.
“Tôi không phải kẻ thích làm điều thiện lành, cũng chưa từng bố thí ai thứ gì.

Muốn tôi giúp ông ấy thế nào tự thân cậu thể hiện tôi xem!”
Tính khí anh nóng nảy thất thường, dù sống chung ba năm nhưng chưa bao giờ tôi đoán được anh đang suy nghĩ gì, tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, sau đó chỉ có thể tiến tới cầm lấy muỗng cơm văng trên sàn nhà rồi múc lấy thức ăn cặn trên khay cho vào trong miệng.

“Cậu đừng làm trò hề đó nữa, phí công mà thôi.

Tất cả đều do cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chuyện dễ không làm lại thích làm chuyện khó.”
Anh hung hăng bước tới người tôi, ánh mắt lạnh căm và sâu thẳm nhìn chằm chằm lên thân xác gầy gò của tôi hồi lâu.
Lâu đến mức cơ thể tôi thoáng run lên lẩy bẩy, một tiếng “xoát” rành rọt vang lên, sau đó là nhiều tiếng “rẹt rẹt” đuổi nhau hoà thành một khúc ca bi hài.
Thân thể tôi nhanh chóng loã lồ trước mặt anh, ngoài trân trối nhìn anh tôi không thể thối lui hay nhấc chân bỏ chạy, mọi chuyện đã đi đến đường cùng khi tính mạng cha tôi đang phó thác vào đứa con vô dụng là tôi đây.
Tiếng đế giày lại vang lên đều đều, tới lui một hồi, còng sắt trên tay tôi đã được tháo bỏ, tay tôi như được cứu rỗi nhưng giờ đây đã chằng chịt những vết máu cũ mới đang chồng lấn lên nhau.
Anh không phải tha tôi tội chết, chỉ là đã nắm được cái thóp chí mạng.
Tôi đã không thể chạy trốn khỏi anh nữa rồi.
Bàn tay anh vuốt ve cần cổ mẩn cảm của tôi, sự ấm áp bất chợt thay bằng cơn lạnh lẽo nặng nề, tiếng xích sắt lại lanh canh vang lên cắt nát linh hồn tôi, còng sắt nặng nề đeo quanh cổ tôi và nối với một sợi xích sắt trên tay anh.
“Cảm giác thế nào, nhục nhã hay là kích thích?” Bàn tay anh trượt dài trên sống lưng trần trụi của tôi như ma trảo không ngừng róc xương xẻ thịt tôi, theo từng chuyển động của anh da người tôi dần dầnsởn lên trong hoảng hốt.
Tôi không dám thở mạnh, đầu óc vẫn chăm chú theo từng chuyển động của đầu ngón tay lạnh lẽo trên lưng tôi, bỗng dưng chúng dừng lại ở phần xương cụt, khẽ khàng men theo đường cong cơ thể mà nhích xuống, từng ngón tay mạnh mẽ đâm sâu vào giữa hai đùi tôi, chạm đến từng thớ thịt mẫn cảm bên trong.
Nữa sao? Anh lại định dày vò tôi tiếp sao?
Nơi đó bị hành hạ vẫn còn đang sưng đỏ, nhưng bởi vì đã quen với thứ đó của anh hung bạo ra vào nên nó nhanh chóng nuốt trọn mấy ngón tay hư hỏng của anh.
“Miệng trên không ăn nhưng miệng dưới thì ngược lại, đói khát và d*m đãng tận cùng.” Anh rút tay đánh “bốp” lên mông tôi đau rát.
Cùng lúc, nơi đó cảm nhận một quả cầu lạnh lẽo đang bị một lực lớn thô bạo đẩy vào.
“A.” Tôi đau đớn hét lên, dị vật bên trong vừa vào đã rung lên không ngừng.

Vách thịt xung quanh rất nhanh bị quả cầu kích thích đến điên cuồng.
“Cảm nhận thế nào với món quà này?” Anh nắm tóc tôi kéo lên, ép buộc tôi nhìn kỹ gương mặt ma quỷ âm u của anh.
Tiếng máy móc rè rè phát ra từ nơi đó khiến mặt tôi lập tức đỏ lên, tôi vừa muốn há miệng phản đối, nhưng một tiếng rên rỉ tràn ra khiến tôi ngay lập tức cắn chặt môi dưới.
Anh lại ra lệnh vào bộ đàm: “Mang đến một phần cơm mới!”
Tiếng xích sắt lanh canh vang lên, tôi bị dắt đi như một con chó tiến về phía sô pha bên kia, anh ngả người ngồi lên rồi giật mạnh khiến tôi ngã nhào dưới chân anh.
Khay cơm rất nhanh đã được mang tới và đặt trước mắt tôi.

Chân phải thon dài gác lên chân trái, anh ngã người lên ghế, vừa nhấc rượu uống một ngụm nhỏ, môi mỏng óng ánh nhìn tôi cười châm biếm:
“Giờ thì bắt đầu ăn đi, con chó của tôi!”
Tôi nhìn chăm chú khay thức ăn đặt trên sàn nhà lạnh lẽo và dơ bẩn.

Lục thân không nhận, lương tri và đạo đức đã mất, thể xác cũng héo hon mục rữa, tôi đã chẳng còn được làm người từ lâu lắm rồi.

Đáng lẽ phải cảm thấy chua xót và đớn đau không ngừng, nhưng trái lại tôi chỉ thấy bình thường, trái tim nhẹ hẫng, trí não càng tỉnh táo.

Chỉ là ăn thôi mà, ăn giống như một con chó thôi mà.
Tôi bò bằng bốn chân đi tới bên khay thức ăn, bởi vì chuyển động nên quả cầu càng bị đẩy sâu vào bên trong cơ thể, nó vẫn đang mạnh mẽ kích thích từng ngóc ngách bên trong, thi thoảng còn chạm đến chỗ mẫn cảm nhất khiến tôi không dằn được tràn lên tiếng rên rỉ đê hèn.
Tôi cắn chặt hai cánh môi đến bật máu, sau cùng chỉ có thể cúi đầu ăn từng chút cơm trắng trong khay dưới chân anh.
Động tác tôi trúc trắc, bởi vì kh0ái cảm như thuỷ triều ập đến mà cơ thể tôi không ngừng run lên, cơm canh cũng vì thế vương vãi lung tung trên sàn nha, một khay cơm bị tôi ăn đến khó coi và chậm rì rì.
Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên khi tôi đang thiêm thiếp bên chân anh, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, bởi vì nằm sát tôi có thể loáng thoáng nghe được âm thanh từ điện thoại phát ra:
“Ngạn Dương có chuyện rồi, cả ngày hôm nay cứ sốt cao không hạ, cậu mau chóng tới xem đi, bọn tôi đang ở đó nhưng cậu ấy cứ nằng nặc đòi gặp cậu!”.


Bình Luận (0)
Comment