Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 51


Một luồng gió vút qua người tôi lạnh thấu, hơi thở nam tính quen thuộc nhanh chóng vây kín cả người tôi, anh chạy đến ôm thốc tôi vào lòng khiến ngực tôi chua xót tự trào.

Một món đồ chơi hỏng nát như tôi sao có thể khiến anh lao tâm khổ tứ đến thế?
Cơ thể tôi lọt thỏm trong vòng tay anh, bờ vai rộng lớn lúc này đang vì tôi che mưa chắn gió, ngăn cản tôi khỏi tất thảy bão giông bên ngoài, hơi thở nóng hôi hổi đổ lên mặt lên cổ như đang trấn an linh hồn mục nát của tôi.

Rõ ràng là vậy, nhưng tại sao cả người tôi không ngừng run rẩy bởi cơn đau tê dại từ đôi bàn tay truyền đến!
Đau quá! Rát quá! Giống như máu xương bị cắt rời ra vậy!
Cảm giác kim loại bén ngót cắt qua hai bàn tay vẫn đang hiện lên rành rành trước mắt, lưỡi dao nhọn mà sắc, lạnh lẽo và tuyệt tình, nó lướt qua tay tôi nhanh như cắt, trong tích tắc, tôi không còn cảm nhận được gì ngoài cơn đau đớn tột cùng!
Chuyện gì đang xảy ra? Van cầu anh mau nói cho em biết! Tại sao đôi tay em lại nhức nhối như thế này?
Cổ họng tôi ú ớ gào lên khô khản, tôi áp chế cơn đau cố gắng nâng tay kéo xuống dây vải quấn quanh đôi mắt, nhưng không thể.

Lạ quá! Sao bàn tay tôi không còn nghe lời tôi nữa?

Phía dưới trống rỗng vô hình và thứ chất lỏng nhầy nhụa tanh tưởi từ hai cánh tay đang từ từ tràn ra.

“Ngạn Du đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

” Anh vẫn đang ôm ghì tôi trong lòng, cánh tay giơ lên cản tôi không được kéo xuống vải bịt mắt.

Rõ ràng anh đang an ủi tôi nhưng vì sao âm thanh càng lúc càng hoảng loạn hơn cả tôi vậy? Lần đầu tiên tôi cảm thấy anh hoảng hốt và bất lực, anh vừa ôm lấy tôi lại vừa muốn nhích người lên cao nắm lấy thứ gì đó đang treo lủng lẳng trên kia.

Tôi đau đến trí óc mơ hồ, trời lạnh như thế nhưng mồ hôi không ngừng đổ ra như tắm, tôi run lên từng hồi như người đang sốt rét.

Đau! Đau quá!
Tôi nằm gọn trong lòng anh thấp thoáng nghe thấy tiếng ô tô thắng két liên tiếp, có rất nhiều bước chân đang chạy đến nơi này, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng gần.

Tiếng còi xe cứu thương giục giã vang lên giữa đêm hôm khuya khoắt nhưng chẳng thể lay được mí mắt tôi đang nặng nề kéo xuống.

Tôi ngất đi vì mất máu quá nhiều nhưng nỗi đau từ hai bàn tay vẫn dữ dội dù trí óc tôi đang chìm vào mê man, hiện trường rất hỗn loạn, tôi nghe thấy anh gào thét và điên cuồng ra lệnh với những người xung quanh.

“Gọi bác sĩ Trương đến đây lập tức, tôi muốn chính tay ông ấy giải phẫu cho Ngạn Du, cái đó, phải tuyệt đối vô trùng và cấp đông cho tôi!”
Tôi bị chuyển tới bệnh viện, mọi người đặt tôi lên băng ca rồi nhanh chóng đẩy đến phòng giải phẫu đặc biệt, đèn phẫu thuật sáng rực rọi mắt tôi nhức nhối khiến tôi chợt cảm thấy tỉnh táo hơn.

Gương mặt bác sĩ hiện lên trước mắt tôi với một mũi kim nhỏ, tôi thoáng chốc chìm vào hôn mê.

Thời gian trôi rất lâu lại giống như trong cái chớp mắt, tiếng ngươi tranh cãi bên ngoài kéo tôi từ cơn mơ hồ u ám.


“Từ xét nghiệm máu ban đầu cho thấy cậu ấy dương tính với mai thuý, dẫu chưa dương tính HIV nhưng cháu có biết hai đứa đang làm chuyện ngu ngốc cỡ nào không? Không những không cai nghiện còn dung túng cậu ấy tiêm chích mai thuý, cháu điên rồi sao, cháu muốn nhìn thấy cậu ấy chết trong viêm loét hoại tử hay sao?”
Giọng đàn ông quá tuổi trung niên tuy trầm ấm nhưng không hề mềm mỏng, càng nói càng gay gắt hơn, ông ấy bỗng dưng dừng lại, một lúc lâu mới lên tiếng nói tiếp:
“Ca ghép tay thành công tốt đẹp nhưng lưỡi cưa đã cắt nát toàn bộ khiến gân tay đều bị ảnh hướng lớn, quá trình tập vật lí trị liệu cũng vì thế sẽ khó khăn hơn nhiều, dựa vào ý chí của bệnh nhân và chuyên môn bác sĩ chỉ có thể đạt đến 80% so với ban đầu.

Ngoài ra, quá trình cai nghiện cũng sẽ bắt đầu song song, bác sẽ cho cậu ấy dùng thuốc cai nghiện tốt để cắt giảm cơn nghiện mà không ảnh hưởng nhiều đến sức khoẻ sau này.


“Tại sao lại chỉ có 80%? Chẳng phải bác là bác sĩ giải phẫu đứng đầu Đông Nam Á hay sao? Chỉ 80% là không thể nào! Cháu sẽ mời bác sĩ vật lý trị liệu giỏi nhất cùng máy móc tốt nhất cho cậu ấy…”
“Bốp!” Tiếng đấm vang lên cắt đứt giọng điệu chất vấn và bất chấp của anh, xuyên qua cửa sổ tôi nhìn thấy bác sĩ Trương ho nhẹ một tiếng, đẩy gọng kính lên cao rồi nhìn thẳng vào anh:
“Đó không phải vấn đề tiền bạc hay tay nghề, Khải Đăng, khi nào cháu mới dẹp cái trò ra lệnh và xem mọi chuyện đều nằm trong bàn tay này đi?”
“Không, không thể nào, cậu ấy không nói được, đôi tay là thứ duy nhất để…”
Để tôi giao tiếp với mọi người? Hay để tôi vẽ vời lúc chán?
Dưới ánh mắt chắc chắn của bác sĩ Trương, lời nói anh lịm dần và nghẹn lại trong họng, tuy không nghe hết câu nhưng tai tôi vẫn nghe thấy âm thanh vang lên từ đáy lòng tê tái.

Tay tôi bị máy cưa cắt đứt, tuy giải phẫu thành công nhưng hồi phục chỉ có thể đạt đến 80%.


Lời nói vang mồn một bên tai nhưng tôi vẫn không cách nào tiếp thu được.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tôi là gì mà phải chịu đau đớn nghiệt ngã như thế?
Mắt tôi nhìn trân trối lên trần nhà trắng tinh, cổ họng kịch liệt co bóp nhưng chẳng thể phát lên âm thanh ú ớ nào, hai cánh tay vẫn đang cố định dưới thành giường không cách nào nhúc nhích.

Nỗi sợ hãi còn hơn chết chóc nhanh chóng ập đến.

Một dòng máu nóng hổi từ mũi tôi lướt qua bờ môi mặn đắng.



Bình Luận (0)
Comment