CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
-....-.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Phó Nhược Ngôn sửng sốt.
Hắn chầm chậm cúi đầu, xem ảnh trên điện thoại của Khương Tiêu.
Khương Tiêu nói không sai.
Chiếc nhẫn đó thực sự rất đẹp, hơn nữa còn có đến hai cặp nhẫn.
Khương Tiêu đã học tập đầy nghiêm túc.
Anh đi hỏi những cặp đôi đã kết hôn.
Bọn họ nói với anh rằng khi đính hôn cần có một cặp nhẫn, mỗi người đeo một chiếc.
Nhẫn đính hôn phải được làm hoành tráng lộng lẫy hơn để đeo vào một số dịp trọng đại trong tương lai, thời gian còn lại thì cất giữ cẩn thận trong nhà.
Lúc kết hôn cũng phải chuẩn bị cho mỗi người một chiếc nhẫn.
Nhẫn cưới thì nên làm theo phong cách phổ thông, vậy mới đeo được hàng ngày.
Kế hoạch của anh tỉ mỉ và tâm huyết vậy đấy.
Bên trên vẫn còn lịch sử trò chuyện của anh với nhà thiết kế.
Đối phương hỏi gì, anh cũng trả lời rất nhanh và nghiêm túc.
Anh biết sở thích của Phó Nhược Ngôn, muốn thiết kế ra chiếc nhẫn có một không hai theo sở thích của hắn.
Bốn chiếc nhẫn.
Dù vì tiền hay tình cảm tinh tế sâu sắc của Khương Tiêu thì nhà thiết kế cũng làm rất nghiêm túc.
Cô ấy nói đây là tác phẩm đẹp nhất của mình, còn đùa với Khương Tiêu rằng chúng đẹp đến nỗi có thể đặt vào quầy để triển lãm.
Quả đúng là một lời tiên đoán.
Công đoạn chế tác sắp hoàn thiện rồi.
Xem nhật ký trò chuyện mấy hôm trước, trong tấm ảnh nhà thiết kế gửi cho Khương Tiêu, thấy cả vài viên kim cương nhỏ được khảm lên nhẫn.
Tuy nhiên vào cuối cuộc trò chuyện, Khương Tiêu gửi một đoạn ghi âm.
"Tôi đã gửi toàn bộ tiền vào tài khoản của cô rồi.
Cảm ơn cô đã làm việc chăm chỉ trong thời gian qua, nhưng không sử dụng được nhẫn nữa rồi."
Câu chuyện về những chiếc nhẫn chưa hoàn thiện dừng tại đây, không còn phần sau.
Thấy vậy, mọi lời giải thích Phó Nhược Ngôn đã nghĩ sẵn lập tức kẹt cứng trong đầu.
Tất cả những lời bao biện đều trở nên vô nghĩa.
Rõ ràng hắn đã nghĩ ra nên nói sao với Khương Tiêu khi bị lộ.
Hắn biết Khương Tiêu có nhược điểm.
Khương Tiêu dễ mềm lòng.
Hắn nghĩ dù mình làm sai thì vẫn còn đường sống níu kéo.
Khương Tiêu sẽ tha thứ cho hắn.
Chẳng qua, Phó Nhược Ngôn chợt phát hiện ra lý do mình dám làm vậy.
Đó là bởi Khương Tiêu yêu hắn.
Giày vò một lượt, điều duy nhất hắn mong cầu cũng chỉ là "Khương Tiêu yêu hắn".
Tình yêu đôi khi thật vững chãi, đôi khi lại tựa cát chảy qua tay.
Nếu nâng niu cẩn thận thì còn tiếp tục giữ được.
Trái lại, nếu nắm lấy thật chặt, nó sẽ tan đi.
Màn hình điện thoại tối sầm trong khoảnh khắc hắn còn đang sững sờ.
Chiếc nhẫn tuyệt đẹp trên đó cũng vụt mất trong mắt hắn.
Phó Nhược Ngôn hơi hoảng loạn.
Hắn vẫn chưa xem kỹ.
Màn hình tối đen, giấc mơ đẹp đẽ cũng tan vỡ theo.
Lớp sương mù dày đặc bắt đầu che phủ đôi mắt hắn.
Những ngón tay hắn run lên, đầu óc trống trơn, muốn mở điện thoại lên lần nữa.
Hắn biết mật khẩu điện thoại Khương Tiêu.
Thế nhưng vừa quơ tay lên, điện thoại đã rơi khỏi mặt bàn.
"Tiêu Tiêu ơi..." Phó Nhược Ngôn sốt ruột đứng dậy muốn đi nhặt, lại sợ Khương Tiêu rời khỏi.
"Anh biết lỗi rồi.
Anh không biết đó là nhẫn.
Anh xin lỗi, vất vả lắm chúng ta mới đi đến được đây, em đừng bỏ anh mà Khương Tiêu, sau này anh không dám nữa.
Anh sẽ không thèm quan tâm đến những người khác.
Sau này em nói gì anh cũng làm được, anh..."
Hắn sốt ruột đến nỗi nói năng lộn xộn.
"Em mệt rồi, Nhược Ngôn." Khương Tiêu thở dài: "Còn nhiều chuyện cần xử lý lắm, em thật sự mệt rồi."
Tình cảm là một vật tiêu hao.
Đến nước này, anh vẫn nỗ lực giải thích tâm trạng và nguyên nhân khiến mình không muốn tiếp tục.
Thấy hắn rơi nước mắt, anh không đành lòng chút nào.
Anh nhặt lại điện thoại, tiếp theo rút tờ giấy lau nước mắt cho hắn.
Vốn anh về nhà làm bữa cơm này chính là vì muốn hai người chia tay trong hòa bình.
Khương Tiêu không hận Phó Nhược Ngôn.
Anh không phải người xấu.
Kết thúc một mối tình không đồng nghĩa với việc nảy sinh hận thù.
Anh chỉ thấy mệt mỏi, toàn thân hao hụt đến sắp tan biến mà thôi.
Khương Tiêu không đưa ra quyết định này một cách đột ngột.
Nó là kết quả từ khi anh biết chuyện Phó Nhược Ngôn làm, cộng thêm vô vàn chuyện cũ.
Anh đã từng suy nghĩ cặn kẽ, từng do dự bàng hoàng.
Vì vậy, hôm nay, không gì có thể thay đổi lời anh nói ra nữa.
Anh đã thu dọn đồ đạc của mình trong căn hộ rồi.
Và anh chỉ mang theo những thứ cần thiết.
Danshari*, những thứ không quan trọng cứ để lại đây đi.
*= Đoạn, Xả, Ly: thuật ngữ chỉ tư tưởng về điều chỉnh lối sống, vứt bỏ bớt những đồ dùng sinh hoạt không cần thiết.
Đồ đạc quan trọng chỉ chiếm hai chiếc va li.
Anh cũng đã chuyển chúng đi trước khi Phó Nhược Ngôn về.
Bữa ăn này cũng nuốt không trôi nữa.
Khương Tiêu thổi tắt ngọn nến, bật điện lên.
Ánh đèn trong nhà bừng sáng, chiếu rọi hết thảy.
Phó Nhược Ngôn ôm eo Khương Tiêu, không muốn anh rời đi.
Hắn nức nở xin lỗi, mãi không chịu buông tay.
"Anh tự giải quyết cho tốt đi, Nhược Ngôn." Khương Tiêu thở dài: "Em phải đi đây."
Ý anh đã quyết, bất cứ ai cũng không thể lay chuyển.
Dù đã dây dưa níu kéo, Phó Nhược Ngôn vẫn không ngăn được anh.
Khương Tiêu kiên nhẫn làm lần cuối với Phó Nhược Ngôn, cuối cùng vẫn rời khỏi.
Anh còn rất nhiều việc phải hoàn thành.
Lễ hội mua sắm hàng Tết sắp kết thúc rồi.
Anh đã sa thải mấy giám đốc, chuẩn bị lấy lại ít quyền hành xử lý công việc.
Hệ thống nhân sự phải được điều chỉnh từ từ.
Anh không muốn cả Phó Nhược Ngôn lẫn Lận Thành Duật can dự vào chuyện của mình.
Quan trọng hơn là phần văn kiện kia.
Khương Tiêu dự định liên hệ với cấp tỉnh lần nữa.
Dù là Lệ Thị hay Liễu Giang thì đều ở chung một tỉnh.
Vô Hạn không thuộc về riêng thành phố nào.
Nếu thăng hạng vụ việc lên được một bậc, trường hợp của anh sẽ bớt khó xử hẳn.
Đây cũng là mong muốn của Khương Tiêu: Không gây thù với bất kỳ ai.
Vì chuyện này, anh đã đi tìm cả Lâm Đào Thanh.
Người có tiếng nói như bà ra mặt sẽ giúp mở rộng đường cứu vãn.
Lam Đào Thanh đồng ý.
Song, bà cũng nói với anh rằng bên nhờ cấp tỉnh hỗ trợ không chỉ có riêng anh mà còn cả Phó Thị và Vịnh Giang.
Hai bên này đều có nguồn nhân lực riêng, cùng nhau nói đỡ cho Vô Hạn.
Dưới sự hòa giải đó, vấn đề khiến Khương Tiêu không kịp trở tay có lẽ sẽ tìm được hướng đi mới.
Phó Nhược Ngôn ắt hẳn đang bù đắp, Lận Thành Duật thì...!chắc là do thói quen.
Khương Tiêu không biết đánh giá sao.
Anh đã hợp tác với Lâm Đào Thanh rất lâu rồi.
Mối quan hệ của hai người luôn tốt đẹp.
Chuyện lần này ảnh hưởng đến công ty, Khương Tiêu có trách nhiệm giải thích cho bà.
Lâm Đào Thanh là một nhà đầu tư, bà luôn đặt kỳ vọng cao vào Vô Hạn và Khương Tiêu.
Phiền phức bắt nguồn từ phía Khương Tiêu, bà không nói thêm gì.
Tuy nhiên nghe anh kể tới đây, bà cũng lắc đầu.
"Cậu tự nghĩ đi.
Tôi không đưa ra được lời khuyên gì cho chuyện tình cảm đâu." Lâm Đào Thanh nói: "Cậu đấy, đúng là lam nhan họa thủy.
Những trường hợp kiểu này thường có cả lợi lẫn hại.
Tập làm quen là được."
Dù chỉ trêu thôi nhưng bà cũng biết tại sao Khương Tiêu thu hút người khác đến vậy.
Đối phương quả đúng là người trẻ tuổi nổi bật nhất trong lớp trẻ Lâm Đào Thanh từng gặp.
Tốt bụng, tài giỏi, đặc biệt là rất trẻ.
Ở tuổi này đa số đều kiêu ngạo, thậm chí tự tin hơi thái quá, khí thế hùng hồn.
Hiếm ai được như Khương Tiêu.
Cậu ấy có nguồn năng lượng của một thanh niên xuất sắc, tuy nhiên nguồn năng lượng ấy ẩn giấu bên trong.
Bề ngoài hiền hòa dịu êm như làn nước, từng giây từng phút nói chuyện với cậu ấy đều thật thoải mái.
Do đó, người trông có vẻ bình thường này lại không bình thường chút nào.
Đừng nói người khác, đến Lâm Đào Thanh cũng thấy nếu mình trẻ hơn hai mươi tuổi thì chắc cũng sẽ phấn đấu thử một lần.
Những người như Phó Nhược Ngôn hay Lận Thành Duật có vẻ cũng chung cảm nghĩ với bà.
Bọn họ thích Khương Tiêu cơ bản là điều hiển nhiên.
Đôi bên có tiếng nói chung cả về công việc và cuộc sống.
Khương Tiêu thì như thể không gì không làm được, thỏa mãn đủ mọi yêu cầu.
Hưởng thụ sự say đắm của một chàng người yêu như vậy chẳng khác nào đang hưởng thụ tình yêu đỉnh cao cuộc đời, khiến người ta sa vào cơn nghiện hơn cả nghiện thuốc phiện.
Chẳng qua tới một lúc nhất định sẽ biết - thứ càng quý giá càng cần được gìn giữ cẩn thận.
Sau khi chia tay, Khương Tiêu không muốn gặp cả hai người kia.
Tối hôm ấy, Phó Nhược Ngôn không giữ anh lại.
Điều này không có nghĩa là hắn từ bỏ.
Thấy nhẫn rồi thì sao từ bỏ được.
Hắn đi tìm Khương Tiêu vô số lần, tới tận bây giờ vẫn chưa thôi.
Hắn muốn xin lỗi anh, muốn cứu vãn.
Lận Thành Duật cũng vậy.
Y biết chuyện muộn hơn chút.
Chuyện Phó Nhược Ngôn và Khương Tiêu chia tay vốn cũng chẳng giấu được quá lâu.
Y không cài người vào Vô Hạn như Phó Nhược Ngôn nhưng y có công xây dựng Vô Hạn, vì vậy y quen rất nhiều người, hỏi qua là biết.
Phó Nhược Ngôn vẫn thường xuyên sang Vô Hạn.
Khương Tiêu không muốn làm to chuyện hay để nhân viên của mình hóng hớt.
Tuy nhiên một số dấu vết sót lại đã khiến người quen thân với anh nhận ra được.
...!Bọn họ thế mà lại chia tay!
Lận Thành Duật không cách nào hình dung được cảm xúc của mình tại khoảnh khắc biết chuyện.
Phản ứng đầu tiên của y là xót cho Khương Tiêu.
Y sớm đã nhìn ra sự thay đổi của Phó Nhược Ngôn, cũng biết trước khi lựa chọn chia tay, có lẽ Khương Tiêu đã gặp phải chuyện khiến anh khó chịu tột độ.
Bất kể ra sao, y cũng không mong Khương Tiêu bị tổn thương.
Nhưng đứng ở góc độ khác, Lận Thành Duật sống lại một đời lại khó ngăn được chút ảo tưởng.
Khương Tiêu đang độc thân, phải chăng y lại có cơ hội rồi?
Hễ nhắc đến Khương Tiêu là Lận Thành Duật chẳng muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Giờ đây y đã có thể theo đuổi Khương Tiêu một cách công khai.
Đây quả là ơn huệ lớn lao với y.
Về phần Khương Tiêu...!Khương Tiêu thấy phiền chết đi được.
Mấy mối tình này đem đến cho anh một cảm nhận sâu sắc rằng —— Có lẽ anh không hợp với yêu đương.
Ông trời cho anh nhiều thứ quá, Khương Tiêu thấy rất đủ rồi.
Chỉ là con người không thể hoàn hảo về mọi mặt, luôn phải có sự không vẹn toàn.
Sau khi Khương Tiêu lăn xả vài lần trên tình trường, anh gần như đã chấp nhận số phận.
Từ nay anh dành thời gian cho mẹ và sự nghiệp vậy, đừng nghĩ đến phương diện khác nữa.
Dĩ nhiên anh không thể gạt Hạ Uyển Uyển chuyện chia tay với Phó Nhược Ngôn.
Gần đến Tết Âm lịch mà anh không dẫn Phó Nhược Ngôn về đã là vấn đề lớn lắm rồi.
Khương Tiêu không muốn gạt bà.
Anh chỉ chưa biết nên giải thích sao.
Vì thế, anh phải tốn một thời gian dài trong mấy ngày Tết mới kể hết rõ ràng.
Phó Nhược Ngôn từng đi tìm Hạ Uyển Uyển.
Mặc dù hắn nói bóng nói gió nhưng bà cũng nghe ra một số vấn đề.
Bà rất thích thanh niên Tiểu Phó này.
Tuy nhiên bà tôn trọng sự lựa chọn của Khương Tiêu hơn.
Với bà, nếu Niên Niên thấy không ổn nữa rồi thì cứ chia tay thôi.
"Không đúng lúc lắm nhỉ mẹ?" Khương Tiêu nói: "Ngại quá, lần này con..."
Anh không hiểu sao mình phải xin lỗi mẹ.
Từ khi đề nghị chia tay đến giờ, anh luôn rất bình tĩnh.
Năm nay đánh vật với Phó Nhược Ngôn lâu quá khiến anh bị hao hụt rất nhiều hơi sức, cuối cùng thứ còn lại chỉ là sự mỏi mệt.
Về sau, công ty có thêm vô vàn chuyện khác dời sự chú ý của anh đi, thành ra anh chẳng rảnh thương xuân buồn thu.
Ấy vậy mà, lúc tâm sự với mẹ chuyện này, anh vẫn không ngăn được nước mắt rơi.
Rõ ràng trước đấy có khóc đâu.
Khương Tiêu không hiểu sao lại vậy.
Mối tình nào anh cũng dành trọn tâm huyết, nỗ lực làm tốt nhất trong khả năng của mình.
Anh không hận Lận Thành Duật, cũng không hận Phó Nhược Ngôn.
Giống với lần chia tay Lâm Hạc Nguyên, anh chỉ tiếc nuối, tiếc nuối cho tình yêu một lần nữa chết đi trong thinh lặng của mình..