Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 175

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

–..-.. -….-.-...- -….- –.-..- — -….- -. –...- -….- -.- …... -. …. -….- -.–. -.

Sáng hôm sau, Khương Tiêu tỉnh dậy. Tuy nhiên, anh không mấy ngạc nhiên.

Anh biết tối qua mình uống say. Do nồng độ cồn của chai rượu đó thấp nên anh chưa đến nỗi mất ý thức, chỉ buồn ngủ thôi. Lúc đó mơ màng, chắc là túm lấy người ta quậy một trận rồi.

Khi thức giấc, Khương Tiêu còn thấy mình đang choàng cánh tay của Lận Thành Duật, coi đối phương như chiếc gối ôm. Mặc dù ngủ không biết trời trăng gì nhưng anh vẫn đoán được tình hình cơ bản.

Cơ thể Lận Thành Duật mang độ ấm khiến người ta thoải mái. Cảm giác ôm một người ngủ khác hẳn ngủ một mình.

Khương Tiêu thấy đêm qua mình ngủ khá ngon. Sáng dậy, cơn say đã bay sạch. Trái lại, Lận Thành Duật ngủ sâu hơn anh nhiều. Y không vận sức ôm anh, chẳng rõ là không dám hay gì. Nhìn chung, y đã đóng tròn vai một chiếc gối ôm hình người, tay chỉ đặt hờ lên người Khương Tiêu.

Anh lùi về sau tránh ra, tiện tay gói chăn thành một cục nhét vào lòng Lận Thành Duật. Y chưa bị đánh thức.

Khương Tiêu xem đồng hồ, không gây ồn đến y.

Anh vẫn có thể cho Lận Thành Duật một chỗ ngủ, nhẹ tay nhẹ chân sửa soạn qua, thay một bộ đồ mới rồi đi từ phòng nghỉ ra văn phòng.

Đi làm kiểu này khá là tiện, có điều Khương Tiêu không phải người cuồng công tác theo nghĩa đen. Để anh ở đây về lâu về dài thì anh chịu.

Hiệu quả cách âm ở phòng nghỉ khá tốt, làm việc bên ngoài chắc cũng không ồn đến đối phương.

Đồng hồ sinh học của Khương Tiêu cực chuẩn. Anh ra ngoài gần sát giờ vào làm, gọi cho thư ký đưa bữa sáng lên.

Khương Tiêu nói qua điện thoại: “Chị lấy hai phần đi, một phần cất trong bình giữ nhiệt. Em cũng không rõ bao giờ cậu ấy sẽ ăn.”

Thư ký: “Vâng thưa sếp.”

Thư ký của Khương Tiêu là một người phụ nữ giỏi giang, chỉn chu. Cô ấy làm việc rất nghiêm túc và bảo mật, tuyệt nhiên không hỏi nhiều về những gì không nên hỏi. Xưa giờ Khương Tiêu luôn rất hài lòng và yên tâm về cô ấy.

Thư ký ra ngoài lấy bữa sáng cho Khương Tiêu, lén nhắn tin vào nhóm chat hội chị em trong công ty.

“Chị thấy hình như sếp Khương lại có tình yêu rồi!”

Độ nổi tiếng của Khương Tiêu trong công ty rất cao. Không chỉ vì anh là chủ tịch mà còn bởi anh đẹp trai, tốt tính, được vô số người theo đuổi, hạ gục cả nam lẫn nữ. Thư ký thường xuyên chứng kiến cảnh anh bị người ta bám riết xin số điện thoại riêng tư tại một số trường hợp xã giao. Tuy nhiên bọn họ luôn bị Khương Tiêu lịch sự từ chối.

Chẳng qua, đường tình duyên của sếp hơi trắc trở, bây giờ dường như còn rơi vào một mối tình tay ba mập mờ.

Phó Thị và Vịnh Giang đều đã hoặc đang hợp tác với Vô Hạn. Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật cũng khác những người kia, ba ngày hai bữa chạy tới đây, còn tiện tay mời trà chiều. Gần như cả công ty đã quen với họ.

Theo đuổi lâu như vậy, xem ra có tiến triển thật rồi, cơ mà chưa biết là ai.

Thư ký có đạo đức nghề nghiệp. Cô ấy đi theo Khương Tiêu đã lâu, còn lớn hơn anh mấy tuổi nên dĩ nhiên sẽ quan tâm đến phương diện tình cảm của anh. Nhóm chat cũng chỉ có vài người trong công ty, bao gồm Diệp Miểu Miểu.

Lễ hội mua sắm hàng Tết vừa kết thúc, cô đang định đưa báo cáo cho Khương Tiêu thì đọc được tin nhắn nhóm. Tuy nhiên, chưa kịp nghĩ nhiều, cô đã bị thư ký kéo đi hỏi han.

“Đêm qua rốt cuộc là ai húc cải trắng nhà chúng ta thế?”

“Gì cơ ạ?” Diệp Miểu Miểu chẳng tài nào hiểu nổi: “Chị nghĩ nhiều quá, mau đi làm việc đi thôi.”

Cô không nghĩ Khương Tiêu sẽ muốn yêu ai, có lẽ do mệt rồi. Với lại lúc này cô còn công chuyện, thực sự không rảnh bà tám với người ta.

Khương Tiêu nhanh chóng ăn hết bữa sáng, tập trung tuyệt đối vào công việc.

Ngoài Diệp Miểu Miểu, lát sau, mấy giám đốc bộ phận cũng tới báo cáo.

Đang trong giai đoạn đặc biệt. Lễ hội mua sắm hàng Tết vừa qua, công ty lại mới chuyển địa điểm, các bộ phận phải soạn sửa bản tổng kết trình cho anh và lên một số kế hoạch cho năm sau.

Khương Tiêu mở cuộc họp nhỏ tại chỗ với một dàn giám đốc bộ phận. Trước đấy, anh cũng đã xem sơ qua báo cáo của từng bộ phận.

Hôm nay xem xét kỹ, anh cũng dành vài tiếng đồng hồ để lên ý tưởng cải tiến. Giọng anh dịu dàng, các vấn đề đưa ra lại sắc sảo, khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Khương Tiêu luôn nghiêm túc trong công việc. Hiệu suất làm việc của anh cũng nhanh. Khoảng 2-3 tiếng sau, mọi người đã chuẩn bị kết thúc cuộc họp.

Diệp Miểu Miểu hiện đang phụ trách nhánh hàng mỹ phẩm. Cô tranh thủ thời gian trao đổi thêm với anh vài câu về kế hoạch cho năm sau.

Ứng dụng cửa hàng trực tuyến Vô Hạn trên điện thoại di động đã ra mắt. Tuy vậy, Khương Tiêu nhấn mạnh rằng 2014 là một năm hoàn toàn mới. Mạng 4G bắt đầu được phổ biến, tỷ lệ người sử dụng điện thoại di động cũng tăng cao theo. Anh dặn dò các bộ phận chú ý điều chỉnh chiến lược.

Sau khi đường truyền mạng được nâng cấp, hình thức truyền thông tự thân*(self-media) dần phát triển dưới dạng đăng tải những video ngắn, bài viết đầy tính học thuật hay những bức ảnh… Toàn bộ đều liên quan mật thiết đến phát triển kinh doanh.

Trên thực tế, mọi sản phẩm đều cần được quảng bá. Khương Tiêu đã đề cập từ trước về việc hợp tác với các bên truyền thông tự thân. Hiện giờ cách marketing rập khuôn là gắn quảng cáo hay quảng cáo áp đảo không còn khả thi nữa, chuyển thành marketing qua ứng dụng sẽ hiệu quả hơn.

Dạo gần đây, Diệp Miểu Miểu cũng dự định làm vậy. Cô đề cử cho Khương Tiêu vài chủ tài khoản Weibo có lượng theo dõi lớn, chuẩn bị hợp tác với họ để phát triển thương hiệu son nội địa trước, xem tình hình sao rồi tính tiếp.

Khương Tiêu xem, trao đổi thêm vài câu với cô. Đang nói dở chủ đề này thì cửa hông văn phòng mở.

Một người đàn ông bước ra. Mặc dù chưa đến độ áo quần xộc xệch nhưng đối phương không khoác áo ngoài, sơ mi thì cởi hai cúc, mái tóc hơi rối, nhìn là biết vừa thức giấc.

“Tiêu Tiêu… Ặc?”

Lận Thành Duật không ngờ bên ngoài có nhiều người đến vậy.

Y mới ngủ dậy. Lẽ ra định thức thâu đêm, nào ngờ không chịu nổi, đến tờ mờ sáng thì ngủ thiếp đi. Y chỉ cần ở cạnh Khương Tiêu là sẽ thấy bình yên thư thái, chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt, ngủ gần hết buổi sáng.

Khương Tiêu không ở đây, cửa phòng nghỉ là một cửa hông nằm tại vị trí hơi khuất, thông với cửa văn phòng.

Lận Thành Duật lại mới tỉnh dậy. Hiệu quả cách âm đúng là tốt thật, y không nghe thấy tiếng mọi người họp bên ngoài, khi dậy hiển nhiên sẽ đi tìm Khương Tiêu đầu tiên. Kết quả là vừa mở cửa đã chứng kiến cảnh tượng này.

Nguyên đám người nhìn nhau, không gian bỗng chốc tĩnh lặng. Sao mấy giám đốc bộ phận lại không quen y cho được.

“… Sếp Lận?”

Lận Thành Duật cũng điếng người. Trái lại, Khương Tiêu rất bình tĩnh, ngoảnh đầu sang nói với y.

“Tôi để bữa sáng trong hộp giữ nhiệt ở trên bàn cạnh cửa sổ đó.” Anh nói: “Ăn xong hãy qua đây, tôi còn chút công chuyện chỗ này. “

Lận Thành Duật: “Được.”

Y nhanh chóng lùi về, đóng cửa lại.

Ngay sau đó, 7-8 giám đốc bộ phận nhìn Khương Tiêu. Dù sao mọi người cũng quen nhau cả rồi, Khương Tiêu nói: “Đừng nghĩ linh tinh, hôm qua uống ít rượu nên nghỉ ngơi tại đây thôi.”

Diệp Miểu Miểu híp mắt nhìn anh.

“Nhất là chị đấy.” Khương Tiêu nhìn cô: “Lo làm việc kiếm tiền đi, đừng ngày nào cũng nghĩ đến đời sống tình cảm của ông chủ.”

Tiếp theo, Khương Tiêu bình thản sắp xếp chút sự vụ cuối. Xong xuôi, anh giục mọi người đi làm việc như xua vịt.

Sau khi đặt gọn đống giấy tờ, anh vào phòng nghỉ xem thử tình hình của Lận Thành Duật.

Lận Thành Duật hơi bần thần.

Tối qua, y nghĩ đây là cơ hội khó có được, muốn mình tỉnh táo hơn để khắc ghi buổi hôm nay. Ngoài ra, y cũng lo rằng Khương Tiêu dậy sẽ khó mà giải thích trạng thái này của hai người, sợ anh nghĩ mình có ý đồ xấu. Vì vậy, y phải giải thích kịp thời.

Nào ngờ mình lại ngủ mất, lời giải thích đã nghĩ sẵn cũng chưa được nói ra.

Có điều, trông Khương Tiêu có vẻ không giận, còn đối xử với y khá tốt.

Bình giữ nhiệt trên bàn đang được cắm điện, dĩ nhiên đây là do Khương Tiêu chuẩn bị. Trong bình giữ nhiệt có cháo, ăn vào vẫn nóng ấm. Lận Thành Duật cầm chiếc thìa ăn một cách chậm chạp, định đoán xem Khương Tiêu nghĩ gì.

Ăn được nửa lượng cháo, Khương Tiêu đã trở lại.

“Đêm qua cậu không ngủ sao?”

Khương Tiêu vừa vào đã hỏi y. Sáng nay dậy, anh thấy mắt Lận Thành Duật có dấu hiệu thức đêm.

“Tôi say không quậy đến vậy chứ?”

“Không ạ, anh ngủ rất yên ổn.” Lận Thành Duật vội giải thích: “Có em là tự thức thôi.”

Về phần nguyên nhân thức thì y không tiện nói với Khương Tiêu.

Khương Tiêu gật đầu, tỏ ý mình biết rồi. Hai người yên lặng trong phút chốc, sau đó nhanh chóng ngó lơ chuyện đêm qua, không tìm hiểu sâu thêm.

“Em không biết mọi người đang họp, em xin lỗi anh.” Lận Thành Duật nhắc đến chuyện ban nãy: “Mọi người sẽ không hiểu lầm chứ ạ?”

Khương Tiêu lắc đầu, nói y đừng nghĩ nhiều.

Tóm lại, toàn là thành viên Vô Hạn, Khương Tiêu vẫn quản lý được công ty của mình. Thấy thì thấy thôi, cũng đâu có gì ghê gớm.

Lận Thành Duật vẫn còn một chuyện khác muốn nói với Khương Tiêu.

Chủ yếu do y mở cửa đúng lúc nghe được Khương Tiêu đang bàn chuyện phát triển nhánh hàng mỹ phẩm với Diệp Miểu Miểu. Đây không hẳn là chuyện lớn, Lận Thành Duật không quản được. Tuy nhiên, trong đó xuất hiện một cái tên y biết.

“Chủ tài khoản Weibo “Dung Tiểu Mỹ” mà Vô Hạn muốn hợp tác là Lận Dung Giai, em họ của em. Chắc anh cũng từng gặp con bé rồi, không biết có còn ấn tượng hay chăng.” Lận Thành Duật nói: “Mặc dù không biết liệu có gây ảnh hưởng không nhưng coi bộ con bé biết mối quan hệ của em và anh, cũng biết Vô Hạn là công ty của anh. Vậy nên em muốn nhắc nhở anh đôi câu.”

Lỡ mối quan hệ của y làm ảnh hưởng xấu đến việc kinh doanh của Khương Tiêu thì thật xấu hổ.

Dù gì mối quan hệ giữa y và Lận Dung Giai cũng chẳng ra làm sao. Lận Dung Giai lại biết Khương Tiêu, ai mà chẳng biết chuyện Lận Thành Duật chuyển trường theo đuổi người ta. Tấm ảnh đầu tiên giúp Lận Thành Duật tìm ra Khương Tiêu là do cô nàng chụp. Bây giờ cả hai đều là người có tiếng tăm tại vùng này, người ngốc cũng biết.

Khương Tiêu ngẫm nghĩ. Anh nhớ được loáng thoáng một gương mặt. Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, cực hợp làm một beauty blogger.

Khương Tiêu không ấn tượng lắm về Lận Dung Giai nhưng nghe nhắc đến chi tiết “con của Lận Phong” thì anh hiểu ngay. Đây chính là nguyên nhân chính khiến gia đình Lận Thành Duật thay đổi lớn vào đời trước.

“Bây giờ tình hình nhà cậu thế nào?”

Khương Tiêu không nhịn được hỏi thử.

Mỗi nhà sẽ có những khó khăn riêng, nội bộ các gia đình giàu có thì càng phức tạp hơn. Gia đình Khương Tiêu chỉ có anh và mẹ sống vui vầy bên nhau đã được coi là mỹ mãn rồi.

Đời này, Lận Thành Duật suôn sẻ hơn hẳn. Lận Phong nào phải đối thủ của y, thực chất ở đời trước cũng thế. Khi Lận Thành Duật trưởng thành, y đã quay lại trả thù, đối phương cùng lắm chỉ sống yên ổn thêm được mấy năm. Kết cục của cả nhà rất thảm thiết.

Tuy nhiên, lần này có vẻ khác.

Lận Thành Duật nói rằng mối quan hệ của cậu ta với em họ khá tệ, vậy mà Lận Dung Giai vẫn được yên bình làm beauty blogger. Mặc dù kém xa Lận Thành Duật nhưng cuộc sống chắc cũng không khó khăn mấy.

Cuối cùng cậu ta vẫn nương tay.

Khương Tiêu nhìn Lận Thành Duật. Trên thực tế, anh cũng cảm nhận được đối phương đã thay đổi rất nhiều.

Không riêng gì trên khía cạnh tình cảm. Tính cách của đối phương cũng hơi khác, nỗi lòng không còn cố chấp ủ dột như trước, trái lại có xu thế gần gũi với Khương Tiêu phần nào, dịu dàng hơn.
Bình Luận (0)
Comment