Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 70


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

/.--.-.......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
Bà ấy nhất thời không hình dung được.
Nhà họ Lâm là dòng dõi thư hương, thực tế thì luôn có phần cổ hủ cố chấp.
Chuyện đi du học trong mắt cha cậu bây giờ dường như rất đơn giản, Lâm Hạc Nguyên không có lý do từ chối.
Thế nhưng trong mắt bà ấy, một khi nói ra chuyện này chỉ sợ sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Nó hệt như một ngòi nổ phá tan gia đình bà.
Nếu mọi thứ bị vạch trần, bà ấy không tưởng tượng nổi tình hình sẽ rối ren tới nông nỗi nào.
Đến khi đó, không chỉ Lâm Hạc Nguyên, e rằng cả Khương Tiêu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"Cháu là một cậu bé ngoan, Khương Tiêu à." Bà ấy nói: "Cháu giúp cô đi, giúp luôn cả Tiểu Nguyên.

Nếu cháu thật lòng thích thằng bé thì chưa kể đến những việc khác, chỉ riêng việc cha thằng bé biết chuyện thôi là thằng bé sẽ bị đánh chết mất."
Tuy lời nói hơi phóng đại nhưng dưới áp lực từ gia đình, đây là chuyện sớm hay muộn cũng phải đối mặt.
Giống với cảm nhận hồi trước của Khương Tiêu vậy.

Những gì anh và Lâm Hạc Nguyên trải qua hệt như chuyện cổ tích, nếu bị hiện thực chiếu rọi, anh không biết kết cục sẽ trở thành thế nào.
Hai người họ mới là học sinh cấp ba mà thôi, còn xa mới nắm trọn được quyền quyết định cuộc sống của chính mình.
Bàn tay đặt dưới bàn của Khương Tiêu chầm chậm siết thành nắm đấm.
Anh đang căng thẳng, căng thẳng từ lúc bước vào gian nhỏ này, từ lúc cất lên lời nói đầu tiên.
Người như anh dễ bị sự mềm mỏng đả động.

Thực chất anh rất sợ loại người có thủ đoạn dùng dao mềm đâm người này, bất kể mẹ Lâm thật lòng hay giả vờ thì với thái độ và giọng điệu chứa đôi phần khép nép ấy, Khương Tiêu cũng không thể tỏ ra cứng rắn được.

Nghĩ đến Lâm Hạc Nguyên, anh càng bất đắc dĩ hơn.

Mấy câu tiếp theo của bà ấy đã đánh khẽ vào nội tâm anh.
"Tiểu Nguyên và cháu đều quá nhỏ tuổi." Bà ấy nói: "Nếu bây giờ nó làm ầm lên với gia đình thì chỉ nó là người chịu khổ.

Một người mẹ như cô thực sự không muốn chứng kiến cảnh đó, cháu cũng không muốn, phải không?"
Vì vậy bà ấy kéo dài thời gian, chỉ nói với chồng mình kết quả thi rồi mới nói cho Lâm Hạc Nguyên chuyện ra nước ngoài.

Thấy khó giấu được hai việc này, bà ấy hết cách, đành phải đề nghị trò chuyện với Khương Tiêu một lần.
Kết quả tốt nhất chính là phủi đi chuyện đó, đôi bên chia tay trong hòa bình, không để ai phát hiện ra.

Từ cái nhìn của bà, mối quan hệ giữa Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên đã định sẵn là không có kết quả.
Khương Tiêu không thể nào ra nước ngoài cùng.

Mối tình đầu thời niên thiếu tuy đẹp đẽ nhưng dẫu ở xu hướng tính dục nào, cuối cùng đều sẽ bị hiện thực thay đổi.
Có lẽ chờ đến khi bọn họ đủ lớn rồi, người trong nhà không can dự được nữa, đôi bên còn có khả năng nối lại, song đó là chuyện của sau này.
Khương Tiêu day trán, lòng bình tĩnh hơn chút.

Trong ánh mắt chờ mong của đối phương, anh cất lời: "Lâm Hạc Nguyên vẫn chưa biết chuyện này."
"...!Gì cơ?"
"Những điều cô nói đều rất đúng, rất hợp lý, cháu không có ý kiến." Anh nói: "Tuy nhiên vào lúc này, cháu không thể đưa ra quyết định khi mà cậu ấy chưa hề hay biết gì cả."
Bây giờ anh có nói với mẹ Lâm rằng hai người họ thích nhau, cổ vũ cho nhau, mong có thể cho một cơ hội cũng vô ích.
Tin Lâm Hạc Nguyên sắp ra nước ngoài đến khá đột ngột, Khương Tiêu nhất thời không biết nên ứng biến ra sao.
Nhưng anh có lòng riêng.
Anh cũng thích Lâm Hạc Nguyên, không muốn cứ từ bỏ như vậy, ít ra cũng phải chớp thời cơ một lần.
"Hiện tại đúng là tuổi bọn cháu còn nhỏ, tuy nhiên cháu nói thật, có lẽ cô thực sự chưa đủ hiểu biết về Lâm Hạc Nguyên đâu ạ." Khương Tiêu nói tiếp: "Cháu không dám nhiều lời trên những phương diện khác, nhưng mẹ cháu luôn tôn trọng quyết định của cháu, lẽ ra cô cũng phải hỏi cậu ấy trước."
Nói xong, Khương Tiêu đứng dậy.
"Cảm ơn cô đã nói giúp vài câu cho gia đình chú Diệp Binh, cháu sẽ trả lại cô năm mươi nghìn tệ tiền giảm giá kia, bởi cô nói những điều này, cháu không dám đảm bảo mình sẽ làm được."
Thú thực, Khương Tiêu cũng không biết mình nói vậy có chính xác hay không.
Từ thuở còn rất ngây ngô, anh đã cảm thấy tình yêu là chuyện của hai người, song trên thực tế lại không phải.

Việc yêu nhau phải chịu ảnh hưởng từ gia đình và những người xung quanh, hoặc là ảnh hưởng từ quá khứ.

Trong bất cứ lúc nào, tình yêu cũng chưa từng dừng ở phạm vi giữa đôi người.
Trước đấy đã nói không để phụ huynh biết, chờ lên Đại học rồi tính tiếp.


Thế nhưng dẫu người khác không biết thì cũng có chuyện ra nước ngoài bất ngờ chắn ngang.
Không thể tránh khỏi điều này.
Vậy nên lòng anh cũng trĩu nặng.
"Cô thực sự không thể nhận tiền từ cháu.

Khương Tiêu à, khoản tiền đó không nhiều lắm...!cháu đừng thấy áp lực gì cả, coi như đó là món quà nhỏ người lớn tặng cháu đi." Mẹ Lâm thở dài: "Rồi sẽ có biện pháp giải quyết thôi, cháu yên tâm."
Nói thì nói vậy, song khi nhìn vào đôi mắt bà ấy, Khương Tiêu thấy được sự thảng thốt và nỗi buồn thương của một người mẹ.
Khương Tiêu không nói nữa.

Ánh mắt như thế khiến anh chợt thấy áy náy giống như mình đã làm sai điều nào đó.
Tiếp theo, anh rời khỏi luôn vì không biết nói được thêm gì với đối phương.
Ra ngoài, Khương Tiêu đứng trước cửa quán cơm một lát.

Anh như thể nhất thời không phân biệt rõ được phương hướng.

Đứng sững một lúc lâu, anh mới bước chậm về nhà.
Lâm Hạc Nguyên vẫn đang thi đấu, nhưng cũng chẳng còn mấy ngày nữa là có kết quả rồi.
Mấy ngày nay hồn vía anh cứ như đang trên mây.

Lâm Hạc Nguyên ở trong sân thi đấu không được mang theo thiết bị liên lạc, cũng rất khó liên hệ được với cậu, mà dẫu liên hệ thành công thì anh cũng chẳng biết nên nói gì với đối phương mới ổn.
Ngay từ đầu, anh và Lâm Hạc Nguyên chỉ thích nhau, muốn cứ yên bình bên nhau như thế thôi mà.
Khương Tiêu nôn nóng đến mấy cũng chỉ đành chờ đợi.
Về sau nhà họ Diệp mua căn hộ gặp phải khúc chiết nhỏ, dĩ nhiên là theo chiều hướng tốt.
Bên kia tặng cho thêm một gara và hai gian phòng.

Gian phòng khá rộng, có thể dùng làm kho hàng nhỏ, tiện cho việc buôn bán hơn.

Những thứ này không đắt lắm, thời nay bán gara cũng hơi khó, họ nói là tặng kèm với căn hộ.
Đây lại là một niềm vui bất ngờ nữa, nhà họ Diệp cho rằng người quen Khương Tiêu giúp đỡ tiếp, vì vậy lại tới cảm ơn anh.

Chẳng qua lần này Khương Tiêu biết là không phải.
Nếu mẹ Lâm đưa thì đã nói vào ngày ký hợp đồng, vả lại hôm đó cuộc nói chuyện của hai người cũng không suôn sẻ gì, bà ấy không có lý do tặng thêm.

Chắc là nhà đối diện tặng rồi.
Anh và Lận Thành Duật thường xuyên gặp mặt, luôn có cơ hội hỏi cho rõ.
Hiện tại đã có kết quả thi cuối kỳ.

Điểm thi của Khương Tiêu đứng thứ ba toàn huyện, kém hạng nhất năm điểm, khoảng chênh lệch rất nhỏ.

Xếp hạng này tính trong trường rất cao, thầy cô cũng rất hài lòng.
Tháng Bảy không nghỉ Hè như thường, sau khi có kết quả thi chung toàn thành phố, bọn họ sẽ phải đi học thêm một tháng rưỡi, tới giữa tháng Tám được nghỉ ngơi hai tuần, xong là bắt đầu đại chiến lớp 12 luôn, gần như cả năm không có ngày nghỉ.
Lận Thành Duật cũng phát hiện ra tâm trạng Khương Tiêu không tốt, dáng vẻ rất nặng nề.

Y sợ mình lại làm sai điều gì, lén nhìn anh, nghĩ xem dạo này có chuyện gì chọc giận anh.
Ấy vậy mà Khương Tiêu lên tiếng trước.
"Gara và hai gian phòng kia của chú Diệp Binh là do cậu tặng phải không?"
Lận Thành Duật nghiêm túc suy nghĩ xem nên thừa nhận hay phủ nhận thì tốt hơn.

Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng y vẫn nhận.

"Vâng, em không có ý khác, chỉ muốn cảm ơn chú ấy.

Chú ấy là người tốt, luôn giúp đỡ anh." Lận Thành Duật giải thích: "Tiêu Tiêu à...!chuyện đó...!anh đừng giận mà."
Khương Tiêu ngạc nhiên, tiếp đó lắc đầu: "Tôi không giận."
Anh có thể làm gì đây? Trả lại đồ của nhà họ Diệp sao? Tặng cũng đã tặng rồi, chú Diệp còn cực kỳ vui mừng vì chúng, xem như người ở hiền gặp lành.
Anh nhìn thoáng qua Lận Thành Duật, cảm giác bất đắc dĩ lại ùa ra trong lòng.
Chuyện tình cảm của anh dường như luôn bấp bênh.

Đúng thời điểm gặp sai người, gặp đúng người sai thời điểm, chỉ toàn hữu duyên vô phận.
Sắp có kết quả thi đấu rồi.
Anh thấy mệt mỏi, không dài dòng thêm với Lận Thành Duật nữa.
Khương Tiêu nghe được thành tích của Lâm Hạc Nguyên từ giáo viên.

Hình như trên TV cũng có nhưng khi ấy anh đang đi học, bỏ lỡ buổi phát sóng trực tiếp, sau đó anh đã xem phát lại.
May mà khác với giấc mơ của anh, Lâm Hạc Nguyên cầm một chiếc huy chương vàng sáng lấp lánh, không phải một lát khoai môn siêu lớn.
Cậu là người xuất sắc nhất trong đó, cả thành tích lẫn con người đều xuất sắc, đội thi đạt hạng nhất thế giới, riêng Lâm Hạc Nguyên đạt hạng nhất thi lý thuyết và hạng nhất điểm tổng.
Mấy ngày nay tâm trạng Khương Tiêu cứ chơi vơi, thấy vậy trái lại cảm xúc yên ổn hơn rất nhiều.
Lần này dẫu anh và Lâm Hạc Nguyên đi đến bước đường nào...!thì cậu ấy vẫn là thiếu niên hết sức ưu tú và tràn đầy nhiệt huyết kia.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, Khương Tiêu đã gặp được cậu.
Xa cách lâu ngày hôm nay gặp lại, đối phương còn ghi danh bảng vàng, lẽ ra phải rất vui mừng mới đúng.

Vậy mà lần này trở về, rõ ràng vẻ mặt Lâm Hạc Nguyên đã khác trước.
Có lẽ cậu ấy đã biết cả rồi.
"Niên Niên à, chúng mình không chia tay, mình cũng không ra nước ngoài."

Khương Tiêu có thể cảm nhận được cánh tay đặt trên eo mình của cậu dần siết chặt.
Thế nhưng áp lực từ gia đình đâu thể giải quyết bằng mấy câu nói đó.
Mẹ Lâm Hạc Nguyên còn xem như dễ nói chuyện, so sánh là biết.
Mấy ngày sau, Khương Tiêu đã hiểu tại sao khi đó mẹ Lâm lại nói với mình bằng vẻ bất đắc dĩ xen lẫn sợ hãi.
Không giấu được là một chuyện, đối phương tìm gặp tận mặt lãnh đạo trường là chuyện khác.
May mà không làm to chuyện.
Cuối cùng vẫn phải nhờ Lận Thành Duật gấp rút tới trợ giúp.
Lận Thành Duật chuyển trường tới đây nên hiển nhiên đã trao đổi qua với lãnh đạo trường.

Ông cụ Lận cũng có giới hạn trong chuyện này, thực ra ông cụ không hề chuyển học bạ của y tới đây, chỉ coi như dự thính ở Hậu Lâm, đến khi thi Đại học phải về lại Liễu Giang.
Rất nhiều thủ tục và vấn đề trung gian đều cần tới lãnh đạo trường, họ cũng quyên góp tiền cho trường, mua thêm vài trang thiết bị tiên tiến cho phòng thí nghiệm trường.

Do đó, nhà họ Lận cũng coi như quen thân với nhà trường.
Nếu Lận Thành Duật không chặn lại việc này ở tuyến trên thì có khi cha Lâm đã náo loạn xuống tận lớp học.

Ông ấy khác với mẹ Lâm, sẽ không nghiêm túc bỏ công tìm hiểu về chuyện đó, ấn tượng ban đầu là chủ đạo, cho rằng lỗi nằm ở Khương Tiêu.

Lỡ như làm lớn chuyện thật thì Khương Tiêu sẽ rất khó học tiếp tại trường học này.
Sợ ảnh hưởng không tốt, ông ấy không định cho mọi người đều biết, song lần này ông ấy quyết tâm phải đưa Lâm Hạc Nguyên ra nước ngoài, bèn tìm lãnh đạo trường học dạy dỗ Khương Tiêu, coi như một lần cảnh cáo với hai bên, nào ngờ lại bị người ta ngăn lại.
Tuy nhiên chuyện này còn lâu mới kết thúc.
Bấy giờ Lận Thành Duật mới hiểu tại sao mấy ngày nay tâm trạng Khương Tiêu luôn không yên ổn.
Ngay từ đầu y đã thấy hoàn cảnh gia đình Lâm Hạc Nguyên không ổn lắm, nhưng đến y cũng không ngờ cuối cùng sẽ náo loạn thành vậy.

Đối phương suýt nữa đã xúc phạm tới Khương Tiêu thật, nghĩ thôi y đã thấy sợ.
Trước kia Lận Thành Duật ghen ghét Lâm Hạc Nguyên là chính, hiện giờ lại thêm chút phẫn nộ.
Vì sao cậu ta không ngăn cản?
Chẳng phải thích Khương Tiêu lắm sao?
Có điều Khương Tiêu không gặp được Lâm Hạc Nguyên, về sau vẫn là Lâm Tình Ngọc tìm tới.
Cô học chung ở trường THPT số 1 Hậu Lâm, hiện đã lên lớp 11.

Do cũng phải học thêm nên vào tiết tự học buổi tối, cô đã lén tới đây.
"Anh đừng trách anh trai em nhé.

Cha em đã nổi nóng ghê lắm, trước giờ em chưa từng thấy ông ấy như vậy.

Nếu mẹ em không ngăn kịp thì chuyện đã hết cứu vãn được nữa rồi." Lâm Tình Ngọc nói với anh: "Anh trai em tạm thời không ra khỏi nhà được, anh hãy bảo vệ tốt bản thân nhé Khương Tiêu.

Còn nữa, anh trai nhờ em nói lời xin lỗi với anh, bởi vì anh ấy thực sự không ngờ cha sẽ làm như vậy."
Khương Tiêu im lặng một lát, mới đáp lại cô một câu: "Không sao, anh không sao đâu.".

Bình Luận (0)
Comment