Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 56

Người bị giữ lại rồi? Lời Cố Diễm nói khiến Dương Sóc nhất thời híp mắt lại.

“Em nói cái gì?” Âm thanh, dĩ nhiên lạnh đi hai phần.

Cố Diễm đi đến trước mặt Dương Sóc, ngồi xuống, “Đừng quá lo lắng, chuyện này em sẽ xử lý. Sẽ không để bọn họ gặp chuyện không may.” Cố Diễm nói vô cùng khẳng định.

Dương Sóc khẽ cười cười, “Ừ, anh biết.”

Cố Diễm cũng cười, “Không hỏi xem em định làm gì?”

Dương Sóc lắc đầu, “Không cần.” Cố Diễm đương nhiên tự có chủ ý.

Cố Diễm nghe vậy có chút kỳ quái liếc nhìn Dương Sóc, “Anh không định tham dự?”

Dương Sóc chớp mắt nhìn, vẫn chỉ nói một câu, “Có em ở đó, anh rất yên tâm.”

Cố Diễm nghe lời này nét mặt càng quái lạ, “Dương Sóc, anh không phải có chuyện gì gạt em đó chứ?”

Dương Sóc buồn cười cong khóe miệng, “Em nghĩ quá nhiều, anh có thể có chuyện gì gạt em?”

Cố Diễm nhếch miệng, híp híp mắt, “Cái này, ai biết được…” Giọng nói xa xăm.

Dương Sóc sợ đối phương suy nghĩ nhiều, kéo tay Cố Diễm qua, đặt trong lòng bàn tay mình vuốt ve hai cái.

Cố Diễm tùy ý động tác đối phương, nét mặt nhìn Dương Sóc ngược lại rất nhu hòa.

“Em đó, chính là thích đoán mò.” Dương Sóc thân mật nói, lại gần hôn môi Cố Diễm một chút.

Cố Diễm hơi mím môi, “Vậy sao? Sao em lại không biết em thích đoán mò, chẳng qua với tính của anh, Trương Quân cùng Phi Dương gặp chuyện không may anh không tự mình quản có chút không hợp lẽ thường.”

“Với tính của anh?” Dương Sóc cười chớp mắt nhìn, “Diễm, anh cũng không biết em hiểu anh đến vậy đó! Có phải anh nên rất cảm động hay không?”

Cố Diễm lườm nguýt đối phương một cái, “Ừ, hẳn là nên rất cảm động… đói bụng không?”

Dương Sóc cảm nhận chút, gật đầu, sờ lên bụng mình, “Em đừng nhắc, thật sự đói rồi.”

Cố Diễm nghe xong vội vàng nói: “Vậy được rồi, em đi làm chút đồ ăn cho anh.”

Dương Sóc gật đầu, năng suất Cố Diễm rất không tệ, rất nhanh, bữa tối của hai người liền chuẩn bị xong.

Hai chén lớn nóng hổi trước mặt, hai người ăn đều rất thoải mái.

Ăn cơm xong, Cố Diễm không lưu lại, Dương Sóc biết đối phương đi xử lý chuyện Trương Quân, đương nhiên không nói gì. Mà trên thực tế, Dương Sóc không lý giải Cố Diễm rõ ràng rồi.

Chuyện Trương Quân đích xác cần phải xử lý. Nhưng mà, Dương Sóc vô hình giấu diếm lại càng khiến y quan tâm!

Vì vậy, sau khi Cố Diễm rời khỏi phòng Dương Sóc không phải đến Cố gia, mà là tìm Chu Châu.

Một loại trực giác bản năng, y biết Chu Châu có thể biết gì đó!

Nhưng Chu Châu cũng không dễ tìm, Cố Diễm đến hai tiếng sau mới tìm được Chu Châu ở bên ngoài, mà thời điểm tìm được Chu Châu phía sau đối phương đang đi theo một người.

Người kia, trong mạng lưới tình báo Cố gia có, hơn nữa y từng thấy ảnh chụp đối phương, vì vậy, Cố Diễm lập tức híp mắt lại, mà Chu Châu khi nhìn thấy Cố Diễm liền biết không xong rồi.

Bản năng hắn muốn giấu đi người phía sau, nhưng không quá thành công, bởi ánh mắt Cố Diễm đã dán vào trên người đối phương…

Chu Châu thầm thở dài, cảm thấy vận khí chính mình thật đúng là không tốt lắm.

Dương Sóc ngàn vạn lần dặn dò, đừng cho Cố Diễm biết, hiện tại xem ra không giấu được rồi.

Có điều, Cố Diễm thật đúng là Cố Diễm, rất có bản lĩnh mà!

Cũng không biết Dương Sóc đến tột cùng là lòi đuôi chỗ nào, khiến Cố Diễm nhìn thấu nhanh như vậy, mình cũng chỉ vừa mới biết nha!

“Ha ha, Cố Diễm?” Chu Châu cười lên tiếng chào hỏi. Âm thanh có chút không được tự nhiên.

Cố Diễm nhàn nhạt nhìn người sau lưng Chu Châu, “Tiết Lượng, dị năng giả hệ trị liệu.”

Tiết Lượng đã nghe qua đại danh Cố Diễm, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy người thật, biết được thân phận đối phương, có chút luống cuống, “Cố tổng?”

Ánh mắt Cố Diễm lạnh nhạt, “Sao anh lại đến đây?”

Tiết Lượng theo bản năng nhìn về phía Chu Châu, trong lòng Chu Châu thở dài lần nữa, “Là ta gọi hắn đến giúp đỡ.”

“Dương Sóc?” Cố Diễm lạnh lùng nhìn về phía Chu Châu, mặc dù là khẩu khí nghi vấn, nhưng kỳ thực nói là trần thuật càng thêm chính xác hơn.

Ánh mắt lạnh băng kia khiến Chu Châu trực tiếp nghĩ đến Liễu Phi Tuyết, đối phương bây giờ không có ở bên cạnh.

“Khụ khụ.” Chu Châu ho khan mấy tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ừ, Dương Sóc, ngươi biết rồi?”

Cố Diễm mân chặt môi. Dương Sóc, thật sự là Dương Sóc! Mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi thật sự nghe được tim vẫn xoắn lại một cái, Dương Sóc quả nhiên có chuyện gạt mình!

Hơn nữa còn liên quan đến thân thể anh ấy! Cũng chỉ có như vậy, chuyện Trương Quân anh ấy mới có thể nói giao cho mình! Dương Sóc! Dương Sóc! Cố Diễm không biết mình nên phẫn nộ hay nên thế nào nữa!

Nhìn vẻ mặt này của Cố Diễm, Chu Châu liền hiểu đối phương không biết, cũng bởi vì dạng này, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy… nghĩ đến đó, Chu Châu an ủi: “Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn.”

“Không có chuyện gì lớn?” Cố Diễm hừ lạnh một tiếng, “Không có chuyện gì lớn cần cùng nhau gạt tôi?”

Chu Châu nghẹn lời một chút, cuối cùng chỉ có thể trốn tránh trách nhiệm, “Thật sự không có chuyện lớn, có điều cũng không biết bản thân Dương Sóc nghĩ thế nào, có thể chỉ là không muốn ngươi lo lắng.”

Vì vậy, trong phút chốc, ánh mắt Cố Diễm càng thêm toát lên hào quang lạnh lẽo.

Lạnh lẽo kia không phải nhằm vào Dương Sóc, y cũng sẽ không nhằm vào Dương Sóc, vì vậy, y chỉ lạnh lùng nhìn Chu Châu.

“Cho nên ngươi giúp anh ấy cùng nhau giấu diếm? Chu Châu, hiện tại tôi hy vọng anh ấy thật sự không có việc gì, còn có, chuyện giống như vậy về sau đừng xảy ra lần nữa! Cậu, hiểu chưa?”

Chu Châu hơi mím môi, trịnh trọng nhẹ gật đầu, “Được, ta hiểu rồi.”

Aizzz, Dương Sóc à, ngươi lại hại ta lần nữa! Lần sau xem ra thật sự không thể làm chuyện xấu!

“Hôm nay tôi chưa từng tới.” Nhàn nhạt nói xong câu này, Cố Diễm liền xoay người rời  đi.

Khí tràng Cố tổng quá cường đại rồi… Tiết Lượng vỗ vỗ ngực mình, tự lẩm bẩm, “Thật đáng sợ…”

Chu Châu không nói gì liếc Tiết Lượng thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Dương Sóc chỉ dùng một ánh mắt liền nhìn ra khác thường, thần sắc Tiết Lượng kia… như là sống sót sau tai nạn?

Hơn nữa ánh mắt nhìn hắn cũng rất kỳ quái! Vì vậy, Dương Sóc chuyển sang Chu Châu, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Chu Châu chớp chớp mắt, vô tội nói: “Không xảy ra chuyện gì!”

Dương Sóc không tin chút nào, nghĩ nghĩ, chợt nói: “Sẽ không phải thời điểm các người đến bị Cố Diễm trông thấy đi?” Rất có thể không phải bị Cố Diễm trông thấy, mà là bị Cố Diễm tìm được!

Thảo nào ánh mắt cuối cùng của Cố Diễm trước khi rời đi kia, có chút kỳ quái.

Xem ra, y đã dự định tốt rồi!

Chu Châu thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình làm nghẹn rồi, tốt lắm, đoán rất chuẩn!

Hắn coi như biết rõ cái gì gọi là thần giao cách cảm, không biết lúc nào mình cùng Tàng Thanh mới có thể ăn ý như vậy nhở! Muốn có ngày này, chỉ sợ còn phải đợi rất lâu…

Nhìn bộ dáng Chu Châu thiếu chút nữa bị nghẹn Dương Sóc rất muốn thở dài, nhưng cuối cùng thở dài đều hóa thành cười khổ, “Xem ra là thật sự đã biết rồi…”

Chu Châu an ủi: “Không sao đâu, sớm muộn gì cũng biết, nén bi thương.”

Dương Sóc hắc tuyến, đành chuyển sang Tiết Lượng, “Làm phiền Tiết tiên sinh rồi.”

Tiết Lượng lắc đầu, “Không cần khách khí, tôi cũng không phải không lấy thù lao.”

“Hiện tại thế đạo này, ai cũng không dễ dàng.” Dương Sóc hiểu được nói, “Tiết tiên sinh cũng là vì nuôi sống bản thân.”

“Đúng vậy.” Tiết Lượng thở dài, “Thế đạo này, đích xác không dễ dàng…”

Thời điểm kiểm tra cho Dương Sóc Tiết Lượng rất dụng tâm, tỉ mỉ hỏi tình huống Dương Sóc, biết được lá phổi bên kia của đối phương không thoải mãi, cho nên trị liệu đều tập trung vào bên kia.

Dương Sóc chỉ cảm thấy giữa ngực mình ấm áp, một lúc lâu sau, Tiết Lượng dừng lại.

“Anh cẩn thận cảm giác một chút, xem có phải tốt rồi không?”

Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, lại ho khan hai tiếng, sau đó gật đầu, “Ừ… năng lực Tiết tiên sinh rất thần kỳ.” Trong lòng hắn nổi lên tâm tư mời chào cho Cố Diễm.

Tiết Lượng không ý tứ cười cười, “Giống như vú em bên trong trò chơi vậy, nhưng năng lực tự vệ quá kém.”

“Nhưng như Tiết tiên sinh vậy, bên trong đoàn đội tất cả mọi người đều thích cả!”

Tiết Lượng cười khổ lắc đầu, “Năng lực của tôi không phải dùng vô tận, một ngày chỉ có thể trị liệu cho hai người mà thôi, hơn nữa nếu như đối phương trọng thương, một người cũng là vấn đề, cũng là gân gà.”

Dương Sóc nghe vậy ánh mắt lóe lóe, “Vậy không biết Tiết tiên sinh sau này có dự định gì không?”

“Dự định?” Tiết Lượng nghi hoặc nhìn về phía Dương Sóc, không rõ ý của đối phương.

Dương Sóc khẽ cười cười, thẳng thắn nói: “Cố gia, Tiết tiên sinh hẳn là biết, nhưng Cố gia không thiếu sức chiến đấu. Cho nên có thể nói theo như nhu cầu, tin rằng năng lực Tiết tiên sinh nhất định sẽ được Cố gia trọng dụng, khi đó, Tiết tiên sinh cũng có thể trải qua tốt hơn so với hiện tại. Đương nhiên, có lẽ lời này của tôi hơi thực tế, hy vọng Tiết tiên sinh bỏ qua. Tôi thấy Tiết tiên sinh là người ngay thẳng, lúc này mới nói thật.”

Tiết Lượng nghe vậy liền vội vàng lắc đầu, “Dương tiên sinh không cần khách khí, ý tốt của tiên sinh sao tôi lại không biết. Cố gia đúng là thế gia vọng tộc, có thể gia nhập Cố gia tuyệt đối là tôi may mắn, chỉ là…”

Dương Sóc thấy dáng vẻ Tiết Lượng đắn đo vội vàng nói: “Làm sao vậy? Có gì khó xử sao?”

Tiết Lượng nhẹ gật đầu, “Tôi còn một đứa em gái cùng một người mẹ, em gái chỉ mới tám tuổi, tuổi tác mẹ tôi lại lớn… bọn họ, nói không dễ nghe, nhưng chân chính là ăn không ngồi rồi…”

Dương Sóc nghe vậy cười cười, “Không sao cả, đặt bọn họ ở hậu cần là được.”

Hai mắt Tiết Lượng lập tức sáng ngời, “Như vậy được sao?” Sau đó lại lo lắng nói: “Cố gia.… thật sự sẽ tiếp nhận sao? Tôi phải nói rõ, năng lực của tôi có đôi khi thật vô cùng gân gà.”

“Tiết tiên sinh tự xem nhẹ mình, tôi thay Cố gia chân thành hoàn nghênh Tiết tiên sinh gia nhập.”

Tiết Lượng gãi gãi đầu mình, không ý tứ cười.

Chu Châu ở một bên bàng quan, nhìn Dương Sóc làm sao thu người vào Cố gia, ánh mắt lóe lóe.

Ừm, bất kể là Cố Diễm hay là Dương Sóc, đều chỉ biết vì đối phương cân nhắc…

Nhìn xem, thật đúng là khiến người hâm mộ!

Mà chuyện bên này sau khi xác định xong, Dương Sóc liền thông báo cấp dưới Cố Diễm mang Tiết Lượng đi.

Sau khi Tiết Lượng rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Chu Châu cùng Dương Sóc.

“Bọn người Trương Quân bị giam tại Lý gia, ta hy vọng mi có thể âm thầm giúp đỡ.” Dương Sóc nói thẳng.

Chu Châu nhướn mày, “Không phải Cố Diễm tự mình phụ trách sao?”

Dương Sóc như cười như không nhìn đối phương, “Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm.”

Chu Châu bĩu môi, “Ta bề bộn nhiều việc.” Hắn xác thực có rất nhiều chuyện muốn làm.

Dương Sóc bình tĩnh nhìn đối phương, “Chu Châu, vừa rồi Cố Diễm còn nói cái gì nữa hử?”

Chu Châu lập tức nói: “Ta đến Lý gia nhìn xem, thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, đứng trì hoãn quá muộn, mặc dù nói là chữa trị xong, nhưng nghỉ ngơi trọng yếu.” Nói xong, đi.

Dương Sóc hừ hừ một tiếng, “Còn nặn ngươi không được sao…”

Cửa phòng đóng lại, Dương Sóc cười cười liền sâu kín thở dài, bản thân, thật đúng là đừng mong gạt Cố Diễm, người kia thật sự hiểu mình rất rõ, sợ là mình nháy mắt thoáng cái đối phương liền có thể biết bản thân đang suy nghĩ gì…
Bình Luận (0)
Comment