Y tá bán tín bán nghi, dù sao thì sắc mặt của tôi cũng chẳng khá hơn bệnh nhân nặng bên cạnh là bao.
Tất nhiên rồi, tôi là bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Chỉ là đây là một bí mật.
Tiểu Trì còn sống cần tôi bảo vệ nó, tôi đã âm thầm chạy đến rất nhiều bệnh viện để tìm phương án điều trị, đau đến mức lăn lộn dưới đất, nôn thốc nôn tháo.
Lấy hóa đơn nộp tiền đến cửa sổ để thanh toán.
Tôi ôm bụng, bước đi khó khăn ra khỏi hàng thanh toán. Khi tầm nhìn mờ mịt, trống rỗng, tôi hình như nhìn thấy Bùi Diên Lễ. Anh ta mặc chiếc áo khoác mà tôi mua cho anh ta, ôm một người phụ nữ khác vào lòng.
Lúc này, tôi rất mong ý thức của mình mơ hồ thêm một chút, như vậy sẽ không nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ mà tôi đích thân đan cho Bùi Diên Lễ trên cổ của Lương Bình Sương.
Sau khi anh ta lấy đi, tôi đã hỏi rất nhiều lần, khăn quàng cổ đâu?
Anh ta chỉ nói quên rồi.
Hóa ra là đã đưa cho Lương Bình Sương.
Rõ ràng anh ta có thể vứt đi nhưng lại chọn một cách khác để sỉ nhục tôi.
Tôi không bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy một sự bình tĩnh từ tận đáy lòng. Có lẽ chính giây phút đó, Bùi Diên Lễ đã tiêu hao hết tình yêu và sự áy náy mà tôi dành cho anh ta cùng với cái c.h.ế.t của Tiểu Trì. Cùng nhau chôn vùi.
Mộng tưởng tan vỡ, tôi mất con khi đang trong hôn nhân, trắng tay, còn anh ta bên cạnh người mới, toại nguyện.
Giữa dòng người qua lại trong bệnh viện, tôi nhớ lại rất nhiều việc trong mấy năm qua. Những chiếc cà vạt tôi tặng cho Bùi Diên Lễ đã bị Lương Bình Sương lấy đi làm giẻ lau, ngày giỗ của mẹ anh ta, tôi đợi đến nửa đêm nhưng lại thấy trên vòng tròn bạn bè của Lương Bình Sương đăng một dòng trạng thái "Anh luôn khiến em thấy đau lòng", thậm chí cả chiếc khăn quàng cổ tôi đan từng mũi một cũng được đeo trên cổ Lương Bình Sương.
Đó là thứ mẹ tôi dạy tôi, là lần đầu tiên tôi đan. Khi tặng cho Bùi Diên Lễ, tôi thấp thỏm muốn nhận được một nụ cười của anh ta nhưng không có.
Anh ta chỉ nhận lấy, rồi nói: "Lần sau đừng mất công như vậy nữa."
Anh ta muốn nói với tôi rằng, tôi có cố gắng thế nào cũng vô ích nhưng tôi chỉ muốn bù đắp, muốn làm tròn bổn phận của một người vợ. Và khi đó, người đứng bên cạnh nắm lấy tà áo tôi và an ủi tôi chính là Tiểu Trì.
Cậu bé nói: "Mẹ đừng buồn, ba chỉ cứng miệng thôi."
Đứa trẻ ngốc, nếu là người mình thích, sao có thể cứng miệng được?
Với Lương Bình Sương, anh ta chưa bao giờ cứng miệng.
5.
Nửa tháng sau khi Tiểu Trì qua đời.
Tôi bắt đầu sống nhờ vào thuốc giảm đau.
Cơ thể suy kiệt sẽ làm cơn đau trầm trọng hơn. Tôi không thể chịu đựng được, chỉ có thể dùng thuốc giảm đau để chống đỡ. Mỗi lần nôn mửa, tôi như một cái xác không hồn, dạ dày và ruột đều trống rỗng, thậm chí uống một ngụm nước cũng thấy đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Phải uống rất nhiều thuốc giảm đau, ôm chú gấu bông mà Tiểu Trì thích nhất mới có thể ngủ được. Trong cơn mê man, tôi luôn nghĩ, khi Tiểu Trì qua đời, có phải cũng đau đớn như vậy không.
Thằng bé không có thuốc giảm đau, khi ra đi hẳn rất đau đớn.
Là lỗi của tôi, là tôi không chăm sóc tốt cho nó.
Tiểu Trì của tôi…
Trước khi ý thức tan biến, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa từng hồi. Nếu không phải cơn đau vẫn còn, thì tôi đã coi đó là tiếng chuông báo tử.
Người đứng trước cửa là bác sĩ Hạ, khiến vẻ mặt tôi càng trở nên khó coi.
Trước đây cậu ta không hề dai dẳng như vậy. Tôi nhờ cậu ta giảng bài, cậu ta đều thờ ơ, lạnh nhạt hết mức có thể. Sao giờ lại thế này?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Đường Chi, tình trạng của cậu rất tệ nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe sớm đi."
Cậu ấy là bác sĩ, là một bác sĩ giỏi, có thể dễ dàng phân biệt được tình trạng bệnh của tôi tốt hay xấu.
Ngoại hình của Hạ Nghi Quang không thay đổi nhiều so với trước đây. Chỉ có điều đã trưởng thành hơn một chút, sự kiêu ngạo trong đôi mắt càng rõ nét hơn. Như Bùi Diên Lễ đã nói, anh ta là người thanh cao, mà người thanh cao thì không chịu được sự sỉ nhục.
Chết đến nơi rồi mà vẫn phải đắc tội với người khác, tôi thực sự không đành lòng.
"Bác sĩ Hạ, cậu không có bệnh nhân sao?" Tôi cố gắng diễn mình thành một người phụ nữ cay nghiệt, "Để tôi làm thêm vài xét nghiệm, cậu có thể hưởng bao nhiêu hoa hồng?"
Mí mắt Hạ Nghi Quang giật giật, "Đường Chi…"
"Tôi đưa tiền cho cậu, cậu đừng làm phiền tôi nữa."
Nói xong.
Tôi đi vào nhà lấy tiền nhét vào tay cậu ấy: "Thế này đã đủ chưa?"
Bác sĩ Hạ đã đi rồi.
Đúng vậy, ai sẽ chiều chuộng một bệnh nhân vô lý. Chết cô đơn chính là kết cục tốt nhất của tôi.
Nuốt viên thuốc, kéo rèm cửa chuẩn bị nghỉ ngơi thì hai bóng người dưới lầu lọt vào tầm mắt.
Là Hạ Nghi Quang và Bùi Diên Lễ.
Sao anh ta lại tìm được đến đây?
Lúc này, anh ta không nên ở bên Lương Bình Sương sao?
Hai người đang cãi nhau, thấy sắp động thủ, tôi không màng đến sự khó chịu trên cơ thể mà xông xuống lầu. Không nghĩ ngợi gì đã chắn giữa hai người, cố đè nén cơn đau rát ở cổ họng, vô lực ngẩng đầu lên.
"… Anh đến đây làm gì?"