Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 133

Bãi nuôi dưỡng hoàng gia ở vệ tinh thứ ba, lấy quảng trường đấu hình tròn làm trung tâm, theo đó là một loạt phòng nuôi thú sắp xếp rộng rãi ở xung quanh, từ phi hành khí nhìn xuống, từ trong hướng ra phía ngoài là một vòng luẩn quẩn rõ rệt, thoạt nhìn ít nhất hơn trăm ngàn gian phòng. Bởi vì biết chủ nhân tới, tràng chủ của bãi nuôi dưỡng đã mở hình thức giám sát, tất cả bức tường trong phòng nuôi thú đều trở nên trong suốt, Đoạn Sở cũng liền thấy được rõ ràng vô số dị thú hình dạng khác nhau, lớn nhỏ bất đồng, ở giữa không trung có vẻ càng đồ sộ.

“Thật lợi hại, có thể còn lớn hơn cả bãi nuôi dưỡng của ta nữa.” Lam Tư • Duy Đức vẻ mặt thú vị dạt dào, nhếch khóe miệng, ánh mắt sáng ngời, nhìn ra được tâm tình thật sự rất tốt.

Đoạn Sở rất bội phục hắn, Cáp Duy • Bác Khắc bị ném khỏi vệ tinh thứ ba mới hai ngày, lúc ấy sắc mặt Lam Tư • Duy Đức khó coi khủng khiếp, cuối cùng một mình đi trở về khách viện, ngay cả đàm phán với Úc Thịnh Trạch cũng ngưng lại. Không nghĩ tới hiện tại đã khôi phục thân thiện lúc ban đầu gặp mặt, chỉ trừ bỏ ngẫu nhiên thất thần, một chút cũng nhìn không ra mới vừa trải qua thống khổ khi bị người yêu phản bội.

“Đó là bởi vì trong bãi nuôi dưỡng của ngươi, đa số là dị thú hình thể nhỏ.” Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên nói tiếp, đồng thời một bàn tay khoát lên vai Đoạn Sở: “Chúng ta hiện tại xuống đi thôi!”

Đoạn Sở biết Úc Thịnh Trạch đây là đang nhắc nhở hắn, theo bản năng nhìn Lam Tư, thấy hắn không có phản bác, cảm thấy khẽ động.

“Là loại dị thú nhỏ chỉ dùng để làm sủng vật sao?” Đoạn Sở kỳ quái hỏi.

Hai ngày nay hắn đã nhìn sơ dị thú đồ lục, điều duy nhất có thể xác định chính là, loại đồ hình dị thú trên dấu hiệu của nghiệp đoàn chiến sĩ, không phải là bất cứ loại nào trong dị thú đồ lục. Bất quá bản ghi chép viễn cổ thật sự rất tường tận, hắn thế nhưng có thể tìm được hai loại dị thú nhỏ khác, bản ghi chép chứng tỏ, chúng nó sau khi hoàn thành lần tiến hóa thứ hai, sẽ sinh ra năng lượng dị chủng không thể phát hiện, nhưng không có tính công kích gì.

Đoạn Sở hoài nghi, hai loại dị thú nhỏ kia sau khi hoàn thành lần tiến hóa thứ hai, cực kì có thể giống như Bạch Bạch cùng Đoàn Tử, là dị thú đã thức tỉnh rồi. Nếu nói như vậy, tiến hóa của loại dị thú nhỏ này có thể là một phương hướng khác, năng lượng của chúng nó, rất có thể chính là cái mà Hà Thải San xưng là tính chất đặc biệt “dung hợp”.

Lam Tư cười ánh mắt đều nheo lại, đắc ý dào dạt gật đầu: “Đúng vậy, hai Tử Tinh thú mà ngươi nuôi, ta vừa thấy liền biết là huyết thống rất thuần chủng, một con trong đó, là hoàng tộc chính gốc, đúng không?”

Nhìn thấy Đoạn Sở kinh ngạc, Lam Tư cười ha ha, tuyệt không khiêm tốn mà nâng cằm: “Bãi nuôi dưỡng của ta tuy nhỏ, nhưng mỗi con dị thú bên trong đều là thịt trong lòng bàn tay của ta, ta thậm chí còn đỡ đẻ cho vài con Tử Tinh thú, đối với loại sủng vật này cực kì hiểu biết.”

Đoạn Sở lập tức hỏi vài vấn đề của Tử Tinh thú, nhất là về trí lực.

“Đúng vậy, theo ta biết, Tử Tinh thú cùng hai loại dị thú nhỏ khác, chúng nó giống như dị thú cấp 9 có linh trí, đáng tiếc thời gian sống quá ngắn. Nghe nói Tử Tinh thú huyết thống thuần khiết có thể tiến hóa, đáng tiếc bãi nuôi dưỡng của ta chưa từng có, ngược lại Thất Thải Vân Hà thú có một con tiến hóa.” Lam Tư • Duy Đức cảm thán nói, hoàn toàn không nghĩ tới lời của hắn làm trong lòng Đoạn Sở nhấc lên sóng gió như thế nào.

Thất Thải Vân Hà thú, đúng là một trong các loại dị thú hắn nhìn thấy trên dị thú đồ lục sau lần thứ hai tiến hóa có được năng lượng. Hắn nhìn Úc Thịnh Trạch, trong lòng dâng lên chờ mong.

Úc Thịnh Trạch cũng không biết bãi nuôi dưỡng của chính mình có Thất Thải Vân Hà thú hay không, loại dị thú nhỏ chỉ làm sủng vật rất được hoan nghênh, nhưng bãi nuôi dưỡng hoàng gia của hắn từ trước đến nay chỉ dùng để cung cấp tinh thạch cùng thú huyết. Bất quá chỉ cần biết hang ổ của loại dị thú nhỏ này, vẫn có thể bắt giữ tốt lắm, hắn cầm tay Đoạn Sở vỗ vỗ, nhìn về phía Lam Tư • Duy Đức hỏi: “Chỗ ngươi còn có Tử Tinh thú không, ta lấy kì trân cùng ngươi trao đổi.”

Lam Tư • Duy Đức cảm thấy kỳ quái, bất quá vẫn là gật gật đầu: “Có, ngươi lấy thành phẩm trà cùng ta đổi, không cần mầm trà.”

Úc Thịnh Trạch nghẹn một hơi, dùng lá trà đổi Bích Chi thảo,còn chưa đủ cho hiệp hội nhà bào chế thuốc của Trạch Mĩ làm nghiên cứu, mà thời gian mầm trà trưởng thành rất lâu, hắn hiện tại ước gì có thể đổi là trà ít một chút, như thế nào cũng muốn lưu lại đủ cho chính mình uống mới tốt.

Lúc trước sau khi Đoạn Sở hướng dẫn pha trà, Lam Tư • Duy Đức hoàn toàn bị loại hương khí thanh nhã kỳ diệu này chinh phục. Chỉ cần tưởng tượng mỗi ngày đều có thể uống một ly, Lam Tư • Duy Đức liền cảm thấy rất thích ý.

Đoạn Sở thoáng chốc đã nghĩ tới Úc Thịnh Trạch vì cái gì lại hỏi như vậy, bọn họ đã đáp ứng muội muội Trữ Khang Khiết, muốn đưa nàng một con Tử Tinh thú. Qua một đoạn thời gian nữa, cha mẹ huynh muội sẽ đến Đế Ma Tư, Tử Tinh thú thập phần thưa thớt, Úc Thịnh Trạch cũng không có thời gian ra ngoài tìm kiếm. Nếu có thể mua được từ chỗ Lam Tư • Duy Đức, thì thật tốt.

“Là ta muốn, ta lấy lá trà cùng ngươi đổi. Bất quá phải trao đổi như thế nào? Có thể trong ba tháng đưa đến không?” Đoạn Sở hỏi Lam Tư.

Lam Tư • Duy Đức nghe vậy, ẩn ẩn đoán được hắn hẳn là tính toán tặng người, tính thời gian: “Có thể. Ta để người của bãi nuôi dưỡng chuyển giao cho thương minh tinh tế ủy thác vận chuyển tới đây, hẳn là có thể.” Hắn nói xong, lại nghĩ đến cái gì, vẻ mặt chờ mong cười hỏi: “Ngươi có cần dị thú nhỏ khác không, nơi của ta các loại sủng vật đều có, một lần ủy thác vận chuyển, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Đương nhiên, đều giao dịch bằng lá trà.”

Đoạn Sở rốt cục nhịn không được nở nụ cười, thẳng thắn nói: “Ta ở trong dị thú đồ lục nhìn thấy hai loại dị thú nhỏ rất thú vị, một con chính là Thất Thải Vân Hà thú mà ngươi nói, còn một con là Độc Giác Thiết Tông thú. Nếu ngươi có ấu tể, liền vận chuyển chung luôn, đương nhiên, sủng vật xinh xắn đáng yêu cũng có thể.”

“Không thành vấn đề.” Lam Tư • Duy Đức kiêu ngạo gật đầu, nhìn nhìn bãi nuôi dưỡng lớn vô cùng trước mắt, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Úc Thịnh Trạch. “Thịnh Trạch, xem ra ngươi hẳn là nên sửa lại mục tiêu bãi nuôi dưỡng của mình rồi, dị thú loại nhỏ chính là rất được hoan nghênh đó.”

Đạt thành giao dịch như vậy, làm cho Lam Tư • Duy Đức cực kỳ vừa lòng, cả người thoạt nhìn phấn chấn, dùng sủng vật thú ở bãi nuôi dưỡng của chính mình làm giao dịch, lá trà chính là tiến vào tư khố của hắn.

Úc Thịnh Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Lam Tư • Duy Đức, tia tinh thần lực rất nhanh đã kết nối với vòng thông tin, làm cho người phụ trách bãi nuôi dưỡng đem danh sách tất cả dị thú loại nhỏ đều liệt kê ra.

Đoạn Sở tả hữu nhìn nhìn, cười loan mặt mày.

Ba người ở bãi nuôi dưỡng mất ba ngày mới thăm xong toàn bộ, bất quá dị thú trong bãi nuôi dưỡng này, đều có công dụng đặc thù, hình thể dị thú đều khổng lồ, hơn nữa năng lượng thô bạo tràn ngập tính công kích, đối với nghiên cứu của Đoạn Sở không có nhiều tác dụng.

Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn sở thất vọng, trở về phi hành khí, kéo hắn vào trong lòng ngực đề nghị: “Bằng không, chúng ta đi tới bãi nuôi dưỡng của thất ca đi? Hắn săn bắn dị thú chưa bao giờ hạn chế tác dụng, dị thú nơi đó khẳng định chủng loại càng nhiều.”

“Không cần, chúng ta ở trong này nghỉ ngơi hai ngày, rồi trở về Đế Ma Tư đi?” Đoạn Sở lắc lắc đầu, tiếp qua mấy ngày nữa chính là ngày kỷ niên của Đế Ma Tư, đi tới lãnh địa của thất điện hạ quá gấp gáp, huống chi hắn cũng chỉ là muốn kiến thức thêm về thực thể của dị thú, cũng không phải tính toán nghiên cứu tỉ mỉ, lượng tri thức của hắn không chống đỡ nổi.

Úc Thịnh Trạch nhíu mi nghĩ nghĩ: “Vậy ta kêu thất ca đem danh sách dị thú ở bãi nuôi dưỡng cho ta một phần, đến lúc đó ngươi xem có dùng được không?”

Không đợi Đoạn Sở gật đầu, Lam Tư • Duy Đức ngồi ở đối diện thăm dò chớp mắt nhìn Đoạn Sở: “Ngươi đang nghiên cứu năng lượng đặc thù của dị thú loại nhỏ sao? Ta cũng đem danh sách dị thú ở bãi nuôi dưỡng của ta cho ngươi một phần được không?’

Đoạn Sở vào thời điểm Lam Tư nhắc tới Thất Thải Vân Hà thú cùng Độc GiácThiết Tông thú, liền đoán được hắn sẽ suy đoán ra chút gì đó, dù sao dị thú đồ lục trong tay hắn là từ hoàng thất Trạch Mĩ. Bọn họ không có lý do gì mà bỏ qua phần tư liệu viễn cổ kia. Nhưng phản ứng của Lam Tư, thật sự là vượt ra khỏi dự đoán của hắn.

“Ta lấy lá trà đổi?” Đoạn Sở cười khẽ hỏi, trong mắt cũng tràn đầy ý cười.

Lam Tư vẻ mặt sung sướng gật đầu, còn nói: “Đương nhiên, dùng trà thực cũng được, ta rất thích đồ ngọt làm từ trà.”

Tươi cười của Đoạn Sở bị kiềm hãm, không nghĩ tới Lam Tư đối với việc trở thành chiến sĩ lại chấp nhất như vậy. Nhìn Á Đạt ánh mắt biến sắc thập phần khẩn trương, Đoạn Sở cũng do dự. Hắn đối với Lam Tư rất có hảo cảm, vô luận là vì đồng bệnh tương liên với quá khứ của hai người, hay là hắn bị tình nhân phản bội lại có quyết đoán cùng độ lượng hiếm thấy, còn biết rõ chính mình nghiên cứu năng lượng đặc thù của dị thú vẫn rộng lượng như cũ.

Nếu không phải thời gian quen biết quá ngắn, hắn khẳng định đã đem Lam Tư • Duy Đức coi là bạn tốt.

Buổi sáng ngày hôm sau, thừa dịp Úc Thịnh Trạch ra ngoài tuần tra phòng ngự của lãnh địa, Đoạn Sở bận rộn một hồi lâu, mới phân phó Phổ Lôi Tư đi mời Lam Tư • Duy Đức uống buổi trà sáng.

Lam Tư rất nhanh liền đi tới trước phòng tiếp khách, vừa vào cửa, liền thấy trên bàn bày đầy các món điểm tâm ngọt ánh sáng màu sắc hấp dẫn, mùi thơm ngát mê hoặc nhân tâm.

“Ngươi kêu ta đến, sẽ không phải là mời ta ăn này đó đi?” Lam Tư vẻ mặt kinh hỉ, lập tức tả hữu nhìn nhìn, kỳ quái hỏi: “Di, sao Thịnh Trạch không ở đây? Hắn vậy mà lại chịu thả ngươi một mình?”

Cho dù chỉ có hơn mười ngày ngắn ngủn, Lam Tư cũng phát hiện, Úc Thịnh Trạch đối với Đoạn Sở có dục vọng độc chiếm đặc biệt, chỉ hận không thể dính cùng một chỗ với người yêu, vậy mà bây giờ lại không thấy đâu, đúng là làm cho Lam Tư phi thường kinh ngạc.

Đoạn Sở vì Lam Tư trêu chọc mà quẫn bách không thôi, hắn cũng mới phát hiện, ở trước mặt một người vừa mới thất tình mà lại cùng Úc Thịnh Trạch quá mức thân thiết, tựa hồ cũng hơi quá đáng.

“Những thứ này đều là bánh kẹo, ngươi không bằng nếm thử một chút.” Đoạn Sở dời chủ đề, mời Lam Tư ngồi, sau đó đem hồng trà đã pha  tốt đưa qua.

Lam Tư nhẹ nhấp một ngụm, phát hiện trà lần này màu sắc đỏ tươi sáng ngời, uống vào dị thường tinh thuần, mang theo mùi hương trái cây đặc biệt, cùng vị trà lúc trước hoàn toàn bất đồng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui sướng, hai mắt sáng lên nhìn Đoạn Sở.

Đoạn Sở mân môi, lại từ nhẫn không gian lấy ra một loại trái cây màu trắng, đây là hoa quả đặc thù của Đế Ma Tư, chỉ cần vạch vỏ trái cây ra, chỗ bị vạch sẽ chảy ra nước trái cây có mùi vị giống như sữa. Đoạn Sở đem nước trái cây đổ vào trong một chén trà khác, dùng muỗng nhỏ quấy đều, lại đưa cho Lam Tư.

Lam Tư cầm cái chén uống hết, cả khuôn mặt đều sáng bừng lên.

“Ai, ta lại tìm được mục tiêu thứ hai, chính là nếm thử tất cả các loại đồ ăn, nước uống làm từ trà!” Lam Tư tuyên bố hùng hồn.

Đoạn Sở nhịn không được nở nụ cười: “Vậy ngươi còn không bằng thường trú trên trái đất luôn đi.”

Nền văn hóa trà mấy ngàn năm của Hoa Hạ, còn có những buổi trà sáng, buổi trà chiều khác biệt độc đáo, càng đừng nói vẫn còn không ngừng sáng tạo tân phẩm, không nói Trạch Mĩ, cho dù là Đế Ma Tư cố gắng vài thập niên, cũng là không có khả năng.

Lam Tư vậy mà lại do dự, cuối cùng lưu luyến không rời lắc đầu: “Không được, ta còn tính toán trở về Trạch Mĩ trở thành chiến sĩ. Tìm được người khế ước thích hợp không biết cần bao lâu.”

Đoạn Sở tìm Lam Tư lại đây, chính là vì chuyện này, đương nhiên bắt lấy cơ hội hỏi: “Á Đạt không phải nói ngươi không thích hợp trở thành chiến sĩ sao?”

Lam Tư sắc mặt đổi đổi, ngay lúc Đoạn Sở nghĩ rằng hắn giận vì mình nhiều chuyện, Lam Tư vậy mà lại thở dài, thập phần quẫn bách giải thích: “Chuyện tình ngày đó, ngươi cũng thấy đấy. Ta đã không còn để ý tới Cáp Duy • Bác Khắc nữa, đương nhiên sẽ không bởi vì hắn mà lựa chọn trở thành chiến sĩ.”

“Vậy bởi vì cái gì?” Đoạn Sở giống như không thèm để ý mà hỏi, lại làm thêm hồng trà lạnh đưa cho Lam Tư.

Lam Tư lần này lại không động, chỉ nâng cằm nhìn Đoạn Sở, trên mặt lộ ra thập phần phức tạp: “Cáp Duy • Bác Khắc cùng ta ở chung mười năm, cuối cùng vẫn là cùng người khế ước của hắn ở chung một chỗ, đừng nhìn hắn ngày đó nói cái gì khó nghe, bình thường không biết quý trọng Bá Ni kia bao nhiêu đâu.

Ta là vương tử Trạch Mĩ, không có khả năng cả đời không kết hôn, trở thành chiến sĩ sẽ từ tinh thần lực tính chất đặc biệt quyết định người khế ước cùngvương phi luôn, chung quy so với việc là người thường bị bắt ép đám cưới thì tốt hơn nhiều lắm. Huống chi, lúc trước Thịnh Trạch là một người bất cận nhân tình như vậy, hiện tại cũng là trong mắt trong lòng tất cả đều là ngươi. Ta nghĩ, ta cũng sẽ có được người khế ước thích hợp nhất cho mình.”

Đoạn Sở sững sờ nhìn Lam Tư, bỗng nhiên cảm thấy được lo lắng của Lam Tư tuyệt không sai. Hắn cúi đầu nhìn về phía trà bánh trên bàn, nghĩ nghĩ, đem ý nghĩ đã suy tư một đêm nói ra: “Nếu không gấp gáp, ngươi sao không cho mình một cơ hội nữa. Tuy không biết nguyên nhân, khác biệt giữa chiến sĩ thức tỉnh càng sớm càng tốt và người khế ước vào mười tám tuổi mới là thời khắc thức tỉnh cuối cùng.

Ngươi vừa mới khôi phục, tinh thần lực dao động vẫn còn mạnh mẽ, nếu mỗi ngày hai lần uống Bích Chi thảo, người khác có lẽ làm không được, ngươi nhất định có thể. Chỉ cần bảo đảm thân thể của chính mình luôn luôn dừng ở trạng thái tốt nhất lúc mười tám tuổi, có lẽ, ngươi vẫn có thể thức tỉnh thành người khế ước. Mặc dù như vậy rất xa xỉ.”



Tháng Tư 25, 2016

134

Bình Luận (0)
Comment