Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 151

Ánh sáng mặt trời đã chiếu khắp mặt đất, phòng ngủ chủ của Mạc Ngươi Lai lại một chút động tĩnh cũng không có. Trên giường lớn, Đoạn Sở hai mắt nhắm nghiền, đang chìm đắm trong mộng đẹp. Bỗng nhiên, mặt tường màu vàng nhạt phát ra một trận ánh sáng nhu hòa, lưu quang tràn đầy không gian, như là có gợn nước trong suốt từ mặt tường tràn ra, từ bốn phía vách tường sáng rực lên, cả phòng ngủ đều tràn ngập một cỗ năng lượng lạnh lẽo, ánh sáng chiếu rực rỡ lóe lên liên tục trong lúc Đoạn Sở đang mơ ngủ.

“Thịnh Trạch. . . . .” Đoạn Sở lẩm bẩm kêu một tiếng, mới vừa mở mắt ra, trên mặt liền mang theo vài phần thoái mái.

Phù điêu thật sự rất thần kỳ, Đoạn Sở thở ra một hơi dài, sau đó xoay người, cầm lấy một bộ thường phục mặc vào, đi tới phòng rửa mặt. Chờ hắn ra khỏi phòng, Phổ Lôi Tư đã đứng ở cửa đợi một lúc lâu. Dưới chân, hai Tử Tinh thú nhào đến liều mạng đòi ôm.

“Thất thiếu gia, Hoa tiên sinh cùng Tề tiên sinh đều đã xuất phát, một hồi nữa sẽ tới, ngày hôm qua hết thảy đều thuận lợi.” Phổ Lôi Tư nhắc nhở.

Đoạn Sở thần sắc không thay đổi gật đầu, xoay người đem hai Tử Tinh thú ôm lấy, không nhanh không chậm vững vàng bước xuống lầu.

Đại sảnh lầu một đã ngồi đầy người Trữ gia, trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười.

“Có phải rất cao hứng cho nên mới ngủ muộn?” Trữ Khang Viễn cười hì hì chạy tới, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Đoạn Sở, bị Đoạn Sở duỗi tay ra, đè đầu xoa lung tung, lập tức “A” kêu lên.

Trữ Khang Hạo nhìn hai đệ đệ cười đùa, nở nụ cười một hồi, tiến lên tách hai người ra. “Tốt lắm, Tiểu Sở nên nắm chặt thời gian ăn điểm tâm, hôn lễ hoàng thất Đế Ma Tư rất rườm rà, ngày hôm nay hai người đệ sẽ rất mệt đấy.”

Trữ Khang Khiết mong đợi nhìn Đoạn Sở, vừa rồi hai tiểu tử lông nhung kia đã phân biệt nằm hai bên vai Đoạn Sở, thoạt nhìn thật khiến người ta muốn dày vò một phen.

Nhạc Tùng Trữ lôi kéo Đoạn Sở đi nhà ăn, thấy hai viên cầu trên hai bả vai hắn cũng bật cười khuyên một câu: “Tiểu Sở, hôm nay tốt nhất nên để chúng nó ở Mạc Ngươi Lai, không cần mang đến hoàng cung.”

“Ngạch, không mang theo.” Đoạn Sở cười lên tiếng trả lời, hắn đã sớm quyết định bắt bọn nó bỏ vào trong không gian trà sơn. Hôm nay Phổ Lôi Tư cũng sẽ bề bộn nhiều việc, căn bản không có thời gian chăm sóc hai đứa. Bạch Bạch cùng Đoàn Tử sau khi hoàn thành tiến hóa, lực phá hoại tăng nhiều, đặt ở Mạc Ngươi Lai rất dễ xảy ra vấn đề.

Nhạc Tùng Trữ nhìn chăm chú Đoạn Sở, đứa con này là nàng lo lắng nhất, không nghĩ tới lại là đứa đầu tiên thành gia lập nghiệp. Mặc dù cách rất xa, nhưng có Úc Thịnh Trạch ở, cuộc sống của Đoạn Sở sẽ hạnh phúc, cho dù trước mắt không có năng lực gì cũng chẳng quan hệ. Đây đã là hy vọng lớn nhất của nàng trong quá khứ.

Đoạn Sở đang cúi đầu hết sức chuyên chú ăn cơm, phát hiện ánh mắt Nhạc Tùng Trữ, ngẩng đầu cười cười.

“Mẹ, bệ hạ đã đồng ý giúp đỡ xây dựng học viện, hoàng thất tính toán thành lập một cái thông đạo riêng từ Đế Ma Tư đến trái đất, về sau chúng ta đến trái đất càng tiện lợi.”

Này cũng là đề nghị của Úc Thịnh Trạch, xây dựng học viện ở nơi Đế Ma Tư đóng quân, bên Cáp Ngói tinh hệ cần giữ bí mật về người khế ước trưởng thành, sẽ đưa toàn bộ đến trái đất đặc biệt đào tạo. Nhưng cứ như vậy, hai nơi đi tới đi lui mà lộ trình quá dài sẽ rất dễ xảy ra nguy hiểm, lập nên một thông đạo nhanh và tiện là điều tất yếu.

Nhạc Tùng Trữ lộ ra tươi cười kinh hỉ, còn chưa nói, đã bị thanh âm của Trữ Khang Hạo đánh gảy.

“Mẹ, Tiểu Sở, Sở Hoa cùng bầu bạn của hắn tới.”

Đoạn Sở vội đứng dậy, để cho người máy gia vụ thu lại đồ ăn, cùng Nhạc Tùng Trữ đi tới phòng khách, Sở hoa cùng Tề Hạo Ngôn đang cùng Trữ Huy Dung nói cái gì.

“Cậu, Tề tiên sinh.” Đoạn Sở cười tiếp đón, tùy ý Sở Hoa lộ ra vẻ mặt kích động không ngừng quan sát.

“Cửu điện hạ khi nào thì đến? Ngươi sao ngay cả lễ phục cũng chưa mặc?” Sở Hoa có điểm lo lắng nhìn nhìn thời gian, Đoạn Sở vậy mà ngay cả lễ phục cũng chưa mặc, càng đừng nói trang điểm, này cũng quá chậm. Hắn tiến lên từng bước, tính toán lôi kéo Đoạn Sở đi đổi trang phục.

Tề Hạo Ngôn một phen giữ chặt hắn, cười khẽ trấn an: “Đừng nóng vội, lễ phục chờ cửu điện hạ tới rồi lại mặc, hắn sẽ mang chuyên gia trang điểm đến.”

Hôn lễ hoàng thất Đế Ma Tư tự có quy trình, đương sự cũng không cần làm cái gì, đều là hoàng gia một tay an bài.

Sở Hoa dừng một chút, có điểm ngượng ngùng ổn định tâm trạng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Đoạn Sở. Hắn chỉ có một người thân như vậy, cho dù biết cửu hoàng tử nhân phẩm đáng quý, cũng là người Đoạn Sở yêu, nhưng đến lúc thật sự kết hôn, hắn vẫn là nhịn không được trong lòng khẩn trương.

Đoạn Sở trong lòng vừa động, cầm tay Sở Hoa, phát hiện lòng bàn tay của hắn vậy mà toàn là mồ hôi. Đoạn Sở giương mắt cẩn thận nhìn, quả nhiên trên mặt Sở Hoa còn mang theo vài phần mệt mỏi, hẳn là do ban đêm không nghỉ ngơi tốt.

“Cậu, chúng ta ngồi xuống chờ đi.” Đoạn Sở chậm rãi nói, để cho Sở Hoa ngồi xuống, từ bên cạnh lấy một cái chén, sau đó lấy cây Bích Chi, đem nhựa cây bỏ vào cái chén, sau khi nhìn thấy chúng nó hoa thành chất lỏng màu xanh biếc, đưa một ly đến trước mặt Sở Hoa.

Ánh mắt đen láy của Sở Hoa nhanh chóng hiện lên ánh nước, vội vàng tiếp nhận cái chén, cúi đầu che dấu một ngụm uống cạn, sau đó cầm cái chén không buông tay.

Đoạn Sở mím môi, lại đưa một ly đến tay Tề Hạo Ngôn.

Tề Hạo Ngôn mỉm cười nhận lấy, ôn nhu nhìn Sở Hoa nhắc nhở: “Ngươi không phải còn có lễ vật muốn tặng cho Tiểu Sở sao?”

Sở hoa rốt cục khôi phục bình tĩnh, từ nút không gian lấy ra một cái hòm rất nhỏ đưa cho Đoạn Sở: “Ngươi nhất định sẽ thực hạnh phúc.”

“Cám ơn cậu.” Đoạn Sở thấp giọng cảm tạ, sau khi thu hồi cái hòm, thấy Sở Hoa cười thực vui vẻ, cũng cười lên.

Sau khi mọi người hàn huyên, Sở Hoa đột nhiên hỏi: “Tiểu Sở, ngươi có mời Đoạn gia không?”

Đoạn gia Đoạn Văn Xương bọn họ đều ở Y Duy Tát, Đoạn gia ở Đế Ma Tư chỉ còn lại mấy đường huynh đệ, nếu Đoạn Sở không mời bọn họ, bọn họ sẽ không có tư cách tham dự hôn lễ hoàng thất. Sở Hoa vốn không tính nhắc nhở, nhưng hắn cũng không muốn vì ân oán quá khứ, khiến cho Đoạn Sở bị ngoại nhân nghi ngờ.

“Có mời Đoạn Hoa bọn họ.” Đoạn Sở gật gật đầu, ân oán cùng Đoạn gia chi thứ hai đã chấm dứt, cho dù là nhìn trên phần Đoạn Hoa đã giúp hắn trong quá khứ, hắn cũng sẽ mời bọn họ, không đến mức khiến cho Đoạn Hoa bởi vì chút sự tình này mà bị ngoại nhân xa lánh.

Sở Hoa “Ân” một tiếng, cũng không nói cái gì nữa. Trong lòng hắn hận nhất là Đoạn Chí Tu cùng Đoạn An Vũ, từ lúc Đoạn gia rút khỏi Đế Ma Tư, hắn ngay cả kế hoạch chèn ép sản nghiệp Đoạn gia lúc ban đầu cũng chấm dứt, tự nhiên sẽ không khó xử mấy tiểu bối.

“Cửu điện hạ đã tới rồi!” Áo Lợi Ngươi bỗng nhiên bước nhanh đến.

Đoạn Sở theo bản năng đứng dậy, liền nhìn đến Úc Thịnh Trạch một thân chính trang hoàng tử màu thiên thanh (màu xanh da trời) dẫn đầu đi vào cửa chính, bốn mắt đối diện, Đoạn Sở có loại rung động điên cuồng trong ngực.

“Tiểu Sở, ta tới đón ngươi.” Úc Thịnh Trạch vừa nói xong, người đã đứng ở trước mặt.

Đoạn Sở nhếch mi, không để ý mọi người tràn đầy thú vị mà đánh giá, dùng sức ôm lấy hắn.

“Lúc nào thì đi?” Đoạn Sở buồn bực hỏi, rốt cục có khẩn trương khi sắp kết hôn.

Úc Thịnh Trạch thấp giọng cười, ôm ngược lại. “Đổi trang phục tốt thì nên đi rồi, chúng ta phải đi đến tự điện của Đế Tinh điện để ký kết hôn ước.”

Đoạn Sở đối với cái này không biết, chỉ gật gật đầu.

Tề Hạo Ngôn ở một bên lập tức liền ngây dại. Từ trước hoàng tử kết hôn đều ở trước mặt đế vương cùng vương hậu tuyên thệ là có thể, mà tự điện Đế Tinh điện là nơi triều bái vào các ngày lễ mừng, ký kết hôn ước ở nơi đó, chỉ có người vì đế quốc làm ra cống hiến thật lớn, hội nguyên lão, nghiệp đoàn người khế ước cùng dòng họ hoàng thất đều nhất trí chấp nhận bầu bạn người khế ước của hắn.

Hoàng thất an bài như vậy, hiển nhiên đối với Đoạn Sở vừa lòng tới cực điểm, không biết là bởi vì bánh kẹo cùng gối trà, hay là đối với việc giúp đỡ cửu hoàng tử ký thác kỳ vọng cao.

Sở Hoa kỳ quái nhìn Tề Hạo Ngôn, thấy hắn còn không có hoàn hồn, cẩn thận kéo hắn một chút.

Úc Thịnh Trạch nhếch môi, lôi kéo Đoạn Sở tới lầu hai, nhanh chóng mặc cho hắn lễ phục cùng màu với Úc Thịnh Trạch, chuyên gia trang điểm của hoàng thất cũng lại đây, tuy rằng thân là nam tử, không cần trang điểm quá mức phức tạp, nhưng hắn vẫn phối hợp chuyên gia tùy ý làm tóc, trang điểm cho hắn.

Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng thời điểm đi ra cửa phòng, nhìn đến trong mắt Úc Thịnh Trạch hiện lên sung sướng, Đoạn Sở cũng tự nhiên nảy sinh một cỗ vui sướng. Không chỉ riêng bản thân mình, mà hắn bỗng nhiên phát hiện, Úc Thịnh Trạch trước đó cũng gặp phải loại đối đãi như vậy.

“Này cũng coi như vui sướng khi người gặp họa?” Úc Thịnh Trạch nghe được lời nói của Đoạn Sở, cười hôn hắn. “Đi thôi, đội danh dự đang chờ.”

Tuy chỉ là hôn lễ đơn giản, Đoạn Sở lại ngoài ý muốn có cảm giác hỗn loạn, lúc sau hết thảy đều như màn ảnh mà nhanh chóng lướt qua, hắn đi qua ba mẹ nhìn hắn chăm chú, nhìn đến các ca ca cùng muội muội tươi cười thật to, còn có Sở Hoa trên nét mặt phức tạp cùng kích động, chờ hắn lấy lại tinh thần, chính mình đã được Úc Thịnh Trạch ôm lấy hạ phi hành khí, đi tới cửa Đế Tinh điện.

Giữa không trung xuất hiện một đám mây bảy màu lớn mấy chục thước, cả Đế Tinh điện đều được bao trùm trong đó. Đám mây bảy màu lóng lánh mộng ảo rực rỡ, đem hoàng cung nguyên bản trang nghiêm túc mục trở nên sặc sỡ loá mắt. Đoạn Sở khiếp sợ ngẩng đầu, tầm mắt đều bị cảnh tượng thần kỳ này bao trùm.

“Là Lam Tư thả Thất Thải Vân hà thú tiến hóa ra, hắn nói đây là lễ vật đưa cho ngươi.” Úc Thịnh Trạch ghé sát vào lỗ tai Đoạn Sở nói nhỏ.

Đoạn Sở nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Lam Tư, cảm thấy cảm động, nhìn nhìn xung quanh, nơi này đều là thành viên hoàng thất, hiển nhiên các tân khách đều ở tiền điện. Người Trữ gia cùng Sở Hoa, Tề Hạo Ngôn cùng nhau hạ phi hành khí, đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thấy hắn nhìn qua, cười hướng hắn phất tay.

“Đi theo ta.” Úc Thịnh Trạch cầm chặt tay Đoạn Sở, đi tới tự điện, đẩy cửa ra, Đoạn Sở phát hiện, Úc Khải Phong, Lộ Dịch Toa cùng với hoàng tử hoàng nữ trực hệ, vợ chồng Úc Phi Dương cùng Úc Hướng Tồn đều ở đây.

“Thịnh Trạch, Tiểu Sở, đến trước mặt đế quân cùng thánh quân, dùng tinh thần lực ký xuống văn khế hôn ước.” Lộ Dịch Toa ôn nhu nói, trong mắt tràn đầy ý cười chờ mong.

Đoạn Sở ngẩng đầu nhìn hướng trung tâm tự điện, nơi đó, là pho tượng phù điêu đế vương đế quốc đời thứ nhất Úc Hòa cùng bầu bạn của hắn. Lễ mừng ngày đó còn không cho phép tiếp cận, hiện tại tiến đến gần, Đoạn Sở lúc này mới phát hiện, hai pho tượng này mỉm cười sóng vai mà đứng, tay trái đế vương nắm chặt tay phải thánh quân, mà tay phải giơ cao lên, năm ngón tay cùng thường nhân hoàn toàn bất đồng, bén nhọn giống móng vuốt thú. Tay trái thánh quân cong khủy tay ngay ngực, như đang ôm cái gì đó.

Nơi đó thiếu cái gì? Đoạn Sở theo bản năng muốn suy đoán, bất quá hắn cũng không thể suy nghĩ sâu hơn, trên bàn trước pho tượng, có tấm vải nhung chất liệu đặc thù màu vàng, mặt trên đúng là hôn khế của hắn cùng Úc Thịnh Trạch.

“Lấy khế ước vi danh, lấy sinh mệnh làm chứng, ta yêu ngươi, cả đời trung thành với ngươi, tuyệt không làm trái.” Thanh âm hữu lực của Úc Thịnh Trạch vang lên bên tai.

Đoạn Sở mạnh quay đầu, một cỗ tinh thần lực thực chất hóa từ trên người Úc Thịnh Trạch bắn ra, cực nhanh rơi xuống trên mặt văn khế, chỗ trống nguyên bản trên miếng vải hôn ước, xuất hiện tên của Úc Thịnh Trạch.

Đoạn Sở cảm giác được máu trong thân thể đều sôi trào, hắn cũng không hoài nghi cảm tình của Úc Thịnh Trạch, cho nên cũng không cảm thấy được thiếu một câu “Ta yêu ngươi” sẽ có cái gì tiếc nuối, nhưng thời điểm khi hắn thật sự nghe câu đó, vẫn là kích động khó có thể kiềm chế.

“Lấy khế ước vi danh, lấy sinh mệnh làm chứng, ta yêu ngươi, cùng sinh cùng tử, không rời không bỏ.”

Tiếng nói vừa dứt, trên tấm vải màu vàng dung nhập một đạo tinh thần lực thực chất hóa hoàn toàn nhu hòa, chỗ trống ở một nơi khác trên văn khế, xuất hiện tên của Đoạn Sở.

Trước mắt Đoạn Sở tối sầm lại, khuôn mặt của Úc Thịnh Trạch gần trong gang tấc, nụ hôn cực nóng hạ xuống.



Tháng Sáu 2, 2016

152

Bình Luận (0)
Comment