Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 4

Khuôn mặt kiều mị của Đoạn Nhã Thanh nhất thời vặn vẹo, mạnh quay đầu lại, ánh mắt màu lam hung ác nham hiểm trừng Đoạn Sở. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Đoạn Sở quái gở âm trầm lại tự ti, vậy mà có thể phun ra lời nói độc ác như thế, không chỉ nói nàng là thân phận con riêng, ám chỉ nàng đoạt Mông Gia Nghị, còn đem mẫu thân nàng Bối Tĩnh Lan cùng Bối gia đều gộp chung vào.

Phổ Lổi Tư ở một bên tròng mắt như muốn lồi ra, vị thất thiếu gia này quả nhiên chịu đả kích quá lớn, đơn giản liền xé bỏ mặt nạ không đếm xỉa đến cái gì sao? Rõ ràng lúc trước, vẫn là bộ dáng không chút yếu đuối như nhược.

Đoạn Sở đem biến hóa của hai người thu vào mắt, đối với Đoạn Nhã Thanh trào phúng nhếch môi cười. Hắn cũng không phải người bị đánh mà không đánh trả, không như nguyên chủ, càng đừng nói người trước mắt này dám nhục mạ hắn, dám lôi cả chuyện gia giáo nhà hắn vào. Đoạn Sở mới mặc kệ người Đoạn Nhã Thanh muốn làm nhục là nguyên chủ cùng mẹ đẻ của nguyên chủ, hiện tại người bị mắng chính là hắn.

“Ngươi ngay cả mẫu thân cũng dám chỉ trích!” Đoạn Nhã Thanh rốt cuộc nhịn không được mà bạo phát.

Bối Tĩnh Lan là người nàng tôn kính nhất, cả Y Duy Tát tinh cầu, ai mà không nịnh bợ nàng là nhà chế thuốc cao cấp, ngay cả những nhà bào chế thuốc sơ cấp cũng thập phần nịnh hót nàng. Cho dù có rất nhiều người đã từng có thần tình khinh thường cùng hèn mọn đối với nàng, nhưng ba năm trước đây Bối Tĩnh Lan thành công chế tạo ra thuốc ngưng thần cao cấp, ai cũng chỉ dám âm thầm chửi bới, không ai dám làm trò trước mặt bọn họ, thậm chí còn phải thật cẩn thận lấy lòng.

Đoạn Sở nhìn thấy rõ ràng lo lắng cùng ngoan ý của Đoạn Nhã Thanh, không chút sợ hãi hướng nàng cười: “Đó không phải sự thật sao? Hay là tỷ hy vọng, đệ ở tiệc đính hôn của tỷ nhắc nhở tỷ?”

Đoạn Sở kỳ thật cũng không rõ ràng, Đoạn gia ở Cáp Ngói tinh hệ hẳn là rất có địa vị, vì cái gì ngay cả con riêng cùng Bối Tĩnh Lan cũng không thể giấu diếm, còn truyền đến ồn ào huyên náo, thế cho nên tổ phụ của Đoạn Sở là Đoạn Văn Vũ, không thể không mang theo một nhà gièm pha quấn thân Đoạn Chí Tu, rời khỏi thủ đô, đi vào Y Duy Tát, một lần chính là ở hơn mười năm.

Đoạn Sở hoàn toàn không biết ngươi Cáp Ngói tinh hệ quá mức chính trực, nếu như hắn biết, phụ thân của Mông Gia Nghị còn có tình nhân dưỡng ở bên ngoài, khẳng định là có nguyên nhân gì đó, khiến cho hai nhà không thể giấu diếm chèn ép được mấy tin tức này, thậm chí qua mười mấy năm sau, hắn ba tuổi liền tang mẫu cũng biết chuyện này.

Nếu không phải Đoạn Sở mười tám tuổi không thể thức tỉnh, cuối cùng mất đi hy vọng trở thành người khế ước, phế vật ở Đoạn gia địa vị xuống dốc không phanh, khiến cho Đoạn Nhã Thanh không còn chút kiêng kỵ nào, có lẽ nguyên chủ ở trước mặt nàng, còn có thể tiếp tục duy trì bộ dáng tỷ tỷ tri kỷ.

Có lẽ, việc này hoàn toàn có thể lợi dụng? Đoạn Sở dù bận suy nghĩ vẫn ung dung nhìn Đoạn Nhã Thanh, đợi phản ứng tiếp theo của nàng.

Đoạn Nhã Thanh cả người run rẩy, nàng am hiểu che dấu tâm cơ, làm việc cũng có thói quen quanh co lòng vòng, nhưng chưa từng nghĩ tới cái người đoạt phụ thân nàng nhiều năm, đứa con phế vật hại nàng thành con riêng, lại trực tiếp xé rách mặt nạ như vậy, tựa hồ không còn cố kỵ cái gì.

Không, nếu Đoạn Sở thật sự tính toán bất cứ giá nào, tiệc đính hôn của nàng sẽ tan tành, người khác cũng không để ý Đoạn Sở dọa người thế nào, chỉ nhớ rõ đó là tiệc đính hôn của nàng.

Đoạn Nhã Thanh mạnh mẽ quay đầu, chưa bao giờ chạy khỏi phòng nhanh như vậy. Nàng muốn tìm mẫu thân Bối Tĩnh Lan thương lượng, nhất định phải đem Đoạn Sở giam giữ đến chết!

“Hừ!” Đoạn sở thật mạnh hừ lạnh một tiếng, khôi phục tối tăm lúc trước, hạ mắt, đem cái hộp kia vào tay thưởng thức, ngẩng đầu nhìn Phổ Lôi Tư, âm u hỏi: “Thật sự là cha ta, muốn ta một lần nữa học tập thứ gọi là lễ nghĩa liêm sỉ này?”

Phổ Lôi Tư giật mình hồi thần, khó trách thất thiếu gia đột nhiên trở nên có tính công kích, xem ra là bị câu nói kia của đại tiểu thư kích thích rồi. Hắn không khỏi dâng lên một chút đồng tình, tam gia thật sự có điểm quá phận, thấy thế nào những thứ này cũng đều mang tính chất vũ nhục. Tựa như lời thất thiếu gia nói, lại tiếp tục khinh thường hắn như thế nào, hắn dù sao cũng là thiếu gia được Đoạn gia nuôi lớn, yêu cầu hắn một lần nữa học tập lễ nghĩa liêm sỉ, còn không phải đang mắng chính mình? Hay là tam gia cảm thấy đại tiểu thư nói đúng, như vậy có thể cảnh cáo khiến cho thất thiếu gia hoàn toàn mất hết hy vọng đối với Mông thiếu gia?

Không đợi hắn nghĩ đến lí do thoái thác, Đoạn Sở lại mở miệng trước.

“Ta đã biết, ngươi ra ngoài trước đi!” Đoạn Sở thanh âm quỷ dị trở nên thập phần bình tĩnh, “Giữa trưa dùng cơm lại tiến vào, đừng quấy nhiễu ta!”

Phổ Lôi Tư cả kinh, thật cẩn thận nhìn về phía thanh niên trên giường, thấy ánh mắt hắn đột nhiên giật mình, chỉ sợ là thật sự thương tâm. Hơn nữa hắn mất đi hy vọng vào tương lai, lại bị đoạt đi người trong lòng, đã là người ngã xuống vũng bùn, hiện tại ngay cả phụ thân cũng coi hắn là hổ thẹn, không hỏng mất mới là chuyện lạ.

“Vâng” Phổ Lôi Tư thấp giọng đáp, không dám kích thích hắn, nhẹ giọng nhẹ chân ly khai, đóng lại cửa phòng.

Vừa ra khỏi cửa, trên cổ tay tích tích vang lên hai tiếng, trên hành lang trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn anh vĩ, dọa hắn vội vàng nghiêm túc đứng thẳng.

“Kiến quá Tất Duy Tư đại nhân!” Phổ Lôi Tư cung kính hành lễ. Tất Duy Tư là quản gia của Đoạn gia tại Y Duy Tát, là trợ lý tư nhân của nhị lão gia Đoạn Văn Vũ Đoạn tướng quân, cho dù là tam gia Đoạn Chí Tu nhìn thấy hắn, cũng phải tất cung tất kính, đơn giản là không dám đắc tội vị trợ thủ đắc lực trí tuệ siêu quần của phụ thân mình.

“Ngươi tới phòng hội nghị dưới lầu ba bên tay phải, Đại tướng quân muốn gặp ngươi!” Tất Duy Tư tóc vàng mắt lam đối với hắn gật đầu, không có động tác dư thừa, thân ảnh liền tiêu thất.

Phổ Lôi Tư đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại căng thẳng trong lòng. Gia chủ triệu kiến một tiểu lâu la như hắn? Nghĩ đến vừa rồi đại tiểu thư Đoạn Nhã Thanh sắc mặt khó coi xông ra ngoài, không khỏi nơm nớp lo sợ. Tiến vào nhà giàu sẽ có tranh đấu, hắn một tiểu tốt trả lời như thế nào đều không quan trọng, căn bản chỉ có một con đường là tử lộ.

Phổ Lôi Tư mặt xám tro đi xuống lầu ba, tới trước cửa thì chà xát khuôn mặt, sắc mặt khôi phục bình thường, mới gõ cửa.

Cánh cửa tự động mở ra, Phổ Lôi Tư cẩn thận tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được Đoạn Văn Vũ, gia chủ của Đoạn gia cùng thê tử của hắn, người khế ước Quỳnh, tam gia Đoạn Chí Tu cùng tam phu nhân Bối Tĩnh Lan, cùng với Đoạn Nhã Thanh hốc mắt sưng đỏ, còn có Tất Duy Tát đại nhân đang đứng thẳng.

Phổ Lôi Tư nhất nhất hành lễ, khiêm tốn đứng thẳng một bên.

“Ông nội, ông có thể hỏi hắn, thất đệ có phải đã nói những lời kia hay không?” Đoạn Nhã Thanh vẻ mặt thương tâm khổ sở: “Nếu đệ ấy tham gia lễ đính hôn mà thật sự nói ra, không nói Đoạn gia chúng ta mất mặt, chính là Mông gia. . . .” Nàng nghẹn ngào một tiếng nói: “Chỉ sợ quan hệ cũng thành không tốt.”

Đoạn Chí Tu mặt âm trầm, hiển nhiên không nghĩ tới đứa con cả nhát gan yếu đuối lại làm ra chuyện như vậy, cho dù Bối Tĩnh Lan trở thành nhà chế thuốc cao cấp, đã ngăn chặn được lời đồn đãi, nhưng chỉ cần chuyện xưa được nhắc lại, Đoạn gia sẽ thành trò cười của Y Duy Tát tinh cầu, khi nào thì mới có thể trở về thủ đô.

“Phụ thân, nếu không. . . . .” Hắn mới vừa do dự muốn nói cái gì, đã bị Đoạn Văn Vũ trừng mắt nhìn một cái, lại bị Quỳnh kéo một phen.

“Câm miệng!” Đoạn Văn Vũ lạnh lùng ra lệnh, đối với Tất Duy Tư gật gật đầu.

Tất Duy Tư cung kính xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Phổ Lôi Tư, trầm thấp ra lệnh: “Phòng thất thiếu gia trước kia đã hủy bỏ tất cả thiết bị điện tử, đem bản ghi chép tùy thân của ngươi lấy ra.”

Phổ Lôi Tư trong lòng vui vẻ, mắt không nhìn lung tung lấy bản ghi chép trước ngực, trình tất cả cho Tất Duy Tư đại nhân. Cứ như vậy, hắn chỉ có thể tính là vật chứng, đại tiểu thư cho dù cáo trạng không thành có thể thẹn quá thành giận, cũng không đổ lên người mình được.

Tất Duy Tư gật đầu, cho Phổ Lôi Tư lui, không nhìn Đoạn Nhã Thanh hoa dung thất sắc, bình tĩnh mở lệnh truyền phát tin tức ở bản ghi chép, bạch quang nhu hòa hiện lên, màn hình lập thể hiện ra trước mặt mọi người. Cuối cùng, hình ảnh như ngừng lại ở sắc mặt trắng bệch,  ánh mắt ngơ ngác của Đoạn Sở.

Tay Đoạn Nhã Thanh đặt cạnh người nắm chặt, ánh mắt bối rối nhìn về phía mẫu thân của mình.

Đoạn gia vì cam đoan an toàn của tòa thành, trừ bỏ đặt cố định máy theo dõi, thì mỗi một người hộ vệ đều phải tùy thân mang theo một bản ghi chép, mỗi ngày đều lưu vào hệ thống. Vì bảo hộ sự riêng tư của chủ tử, phòng ngủ là nơi cực kì trọng yếu, đều bố trí thiết bị quấy nhiễu điện tử.

Đoạn Nhã Thanh kiểu gì cũng không nghĩ tới, tổ phụ cùng phụ thân đã đem thiết bị quấy nhiễu điện tử trong phòng Đoạn Sở hủy bỏ, làm cho trò hề của nàng trước mặt Đoạn Sở đều bị bại lộ trước mặt mọi người.

Bối Tĩnh Lan thật ra lại rất trấn định, Đoạn Nhã Thanh chẳng qua là ứng đối với Đoạn Sở bằng ác ngôn ác ngữ, cho dù ngay từ đầu “Giáo dưỡng” là một loại khiêu khích, cũng hoàn toàn có thể đổi góc độ để giải thích. Bất quá, Đoạn Sở cư nhiên ngay cả nhà mẹ đẻ của nàng cũng gộp vào mắng chung, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Nhã Thanh cũng là vì ta. . . .” Nàng quay người lại muốn cùng trượng phu thấp giọng giải thích, lại thấy được trên mặt Đoạn Chí Tu là áy náy, nhất thời sắc mặt đại biến.

Đoạn Chí Tu còn đang xuất thần, căn bản không chú ý tới biến hóa của thê tử. Cho dù hắn không thích đứa con Đoạn Sở này, cũng cảm thấy thất vọng với nó, nhưng sẽ không chỉ trích nó giáo dưỡng có vấn đề. Chẳng qua chỉ là  Đoạn Nhã Thanh nói nhiều lần khiến hắn tạo thành phản xạ có điều kiện, lo lắng tiệc đính hôn xảy ra vấn đề, hắn mới phân phó Phổ Lôi Tư chuẩn bị sách này đó.

“Chí Tu, đây là có chuyện gì?” Đoạn Văn Vũ đã tức tới trợn mắt nhìn.

Đoạn Chí Tu vội vàng hoàn hồn, khó khăn trả lời: “Ba, con không nghĩ tới. . . . .”

Hắn thật sự không ngờ, chỉ là đưa sách về lễ nghi, lại khiến đứa con tự ti bị bức thành như vậy, nhìn vẻ mặt Đoạn Sở, dĩ nhiên là thương tâm tới cực điểm. Nghĩ tới đứa con cả không thể thành người khế ước, không có tiền đồ, vừa trơ mắt nhìn người trong lòng đính hôn, còn bị phụ thân của hắn nhục nhã, trong lúc nhất thời áy náy cùng lo lắng nổi lên cuồn cuộn trong lòng.

Tất Duy Tư nhìn Đoạn Văn Vũ đã tức đến mức muốn đứng bật dậy, vội vàng lên tiếng trấn an: “Đại tướng quân, tam gia cũng chỉ là sợ thất thiếu gia biểu hiện không tốt ở tiệc đính hôn, sẽ dẫn tới tin đồn xấu, khẳng định không phải muốn răn dạy thất thiếu gia.”

Bối Tĩnh Lan vừa nghe, mâu thuẫn có thể sẽ chuyển lên người nữ nhi, vội nhỏ giọng tức giận giải thích: “Ba mẹ, hai người biết đấy, Nhã Thanh vẫn luôn quan tâm Tiểu Sở, hiện tại sắp cùng Mông Gia Nghị đính hôn, đối với Tiểu Sở chỉ là quá mức áy náy, mới có thể lắm miệng giải thích, kết quả hảo tâm lại thành chuyện xấu.” Nàng dừng một chút, khẩn thiết nhìn Đoạn Văn Vũ: “Ba, hiện tại Tiểu Sở đang sinh khí, nếu không thể khiến cho Tiểu Sở bình tĩnh, lúc đính hôn, hay là không tham dự?”

“Xùy” Quỳnh vẫn không lên tiếng bỗng cười lạnh một tiếng. Nàng là người khế ước giá trị tinh thần lực cao, chỉ bằng nàng có thể làm cho trượng phu trở thành người chỉ huy của bảy cấp chiến sĩ, Bối Tĩnh Lan này là nhà chế thuốc cao cấp, ở trước mặt nàng, còn chưa đủ nhìn đâu.

“Cô cho là, chúng ta vì cái gì lại muốn Tiểu thất tham dự tiệc đính hôn? Chỉ là vì biểu hiện tỷ đệ tình thâm sao?” Nàng dừng một chút rồi nói: “Tôi nói cô biết, Tiểu thất không chỉ phải tham dự hôn yến, còn phải thần thanh khí sảng tiêu sái đi ra ngoài, cho dù trở lại thủ đô tinh, nó cũng nhất định phải cơm áo không lo, khiến cho mỗi người đều phải cực kỳ hâm mộ!”



Bình Luận (0)
Comment