Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 57

Đoạn Sở còn không biết Dung Thu “mang đến” cho hắn một vị khách hàng, hắn mới vừa hạ cực tốc khí, đã bị Úc Thịnh Trạch dặn dò phải cách xa Hà Hướng Minh.

“Đoạn Sở, nhĩ hảo!” Hà Hướng Minh cười đến mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), khuôn mặt tinh xảo thoạt nhìn phi thường đẹp mắt, có loại yêu mị không kiêng nể gì, nói trắng ra là không phân biệt được nam nữ. Đoạn Sở thậm chí có thể nhìn đến phía sau hắn là ánh mắt si mê của chiến sĩ.

“Nhĩ hảo, Hà Hướng Minh.” Đoạn Sở đạm mạc gật đầu, sau đó nhấc chân liền tính toán lướt qua bên người mà đi.

“Ai, từ từ!” Hà Hướng Minh lên tiếng ngăn trở, không đợi hắn nói chuyện, chiến sĩ phía sau liền tiến lên, ý đồ ngăn lại đường đi của Đoạn Sở.

“Các ngươi muốn ngăn cản ta?” Đoạn Sở khiêu mi, vòng thông tin giật giật, trầm giọng chất vấn: “Hay là nói, chiến sĩ cho dù ở học viện người khế ước, cũng có thể dựa vào vũ lực làm theo ý mình?”

Hà Hướng Minh biến sắc, hung tợn trừng mắt nhìn hai chiến sĩ kia, mở miệng liền mắng to: “Còn không mau cút đi, buổi chiều ta phải đi nghiệp đoàn người khế ước, gạch tên các ngươi khỏi danh sách những người đi theo!”

Hắn tựa hồ còn nuốt vào lời nói thô tục, bất quá hai chiến sĩ kia hiển nhiên tuyệt không lo lắng, thậm chí nháy mắt với nhau, một bộ dáng cực kì vô tội. Những người khác cũng không ngăn chặn sự việc, nhìn Hà Hướng Minh khuôn mặt sau khi đỏ mặt càng thêm diễm lệ, ánh mắt đều nhìn chằm chằm.

Đoạn Sở vốn cũng không trông cậy Hà Hướng Minh sẽ thật sự làm cái gì, động tác của chiến sĩ này còn không phải theo ý của Hà Hướng Minh. Hắn cũng không tái để ý tới, mà là thử đi hướng bên kia.

Ngay tại thời điểm chiến sĩ lại muốn ngăn trở, dấu hiệu tia chớp phía trên tòa thành học viện người khế ước, bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, một đạo lực lượng sắc bén chứa đầy nguy hiểm trực tiếp đánh trúng hai cái chiến sĩ.

“A”  . . . . ., hai chiến sĩ thống khổ kêu rên đứng lên, thân thể bỗng nhiên tuôn ra một vòng năng lượng lốc xoáy khủng bố, chiến sĩ khác trốn tránh như rắn rết liên tục lui về phía sau.

Hà Hướng Minh sắc mặt trở nên trắng bệch, như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng làm dấu hiệu học viện người khế ước tức giận. Nghĩ đến tổ mẫu Hà Thải San dạy bảo, Hà Hướng Minh cũng không tự chủ lui về phía sau từng bước, ngay cả tính kế lúc trước cũng dao động.

Đoạn Sở nheo lại mắt, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tinh thần lực của hai gã chiến sĩ nháy mắt bị gợi lên. Ngẩng đầu, Đoạn Sở nhìn về phía dấu hiệu tia chớp kia. Nguyên lai bảo hộ của học viện người khế ước không chỉ có mình thủ vệ? Cổ năng lượng đặc thù này, hẳn là cái mà Úc Thịnh Trạch lúc trước nhắc đến, năng lượng đặc thù của người khế ước có thể làm cho chiến sĩ nổ tan xác.

Đoạn Sở nhẹ nhàng thở ra, hắn là lo lắng về sau thường xuyên bị chặn đường, mới tính toán cáo mượn oai hùm một lần, nếu học viện không có phản ứng, hắn liền tính toán để Túc Thiên đi ra giải quyết. Như bây giờ, chính là hợp với tâm ý của hắn.

Hắn lại tiến lên, lúc này, không ai dám ngăn trở, hai chiến sĩ kia còn đang kêu rên, tinh thần lực tự bạo đã làm quần áo nát vụn, da thịt loã lồ bên ngoài nhè nhẹ chảy ra vết máu, thoạt nhìn thập phần nguy hiểm.

“Di, đã xảy ra chuyện gì?” Tề Thành Hữu cùng Dung Thu lại đây chợt nghe tiếng kêu thảm thiết, liền chú ý tới hai chiến sĩ bộ dáng thống khổ chật vật.

“Cách Cát Nhĩ, A Sắt!” Tề Thành Hữu thật vất vả nhận ra là bạn học của mình, hoảng sợ, vội vàng đối với Hà Hướng Minh nói rõ: “Bọn họ tinh thần lực bạo động, ngươi không có thuốc ngưng thần sao?”

Hà Hướng Minh lấy lại tinh thần, hung tợn trừng mắt nhìn Tề Thành Hữu, lớn tiếng quát to: “Ngươi nói giỡn hay sao, vừa rồi bọn họ không để ý mệnh lệnh của ta, một… mà… Ý đồ muốn chặn lại người khế ước, hiện tại bị dấu hiệu của học viện trừng phạt, ngươi cảm thấy được ta thân là người khế ước, sẽ cho chiến sĩ như vậy thuốc ngưng thần sao?”

Hắn nói xong, hừ một tiếng, thần sắc hoảng sợ vọt vào học viện người khế ước.

Cách Cát Nhĩ cùng A Sắt tiếng kêu rên càng lúc càng lớn, vết máu trên người cũng càng ngày càng nhiều, Tề Thành Hữu biết quan hệ của hai người cùng Hà Hướng Minh, không khỏi kỳ quái, vội vàng hỏi người chung quanh đã xảy ra chuyện gì.

“Ngăn trở Đoạn Sở người khế ước nên bị trừng phạt?” Tề Thành Hữu kêu một tiếng, cảm thấy hồ nghi. Hà Hướng Minh chính là người thừa kế của Hà Phượng Các, lại chủ động khiêu khích người khế ước của cửu hoàng tử?

Tề Thành Hữu không khỏi lui về phía sau từng bước, nhìn nhìn bạn học trên mặt đất thống khổ không chịu nổi, nhăn lại mi. Tuy rằng đề cập tới người khế ước, nhưng sự tình cũng không lớn, học viện dễ dàng gạt bỏ tính mạng của hai chiến sĩ như vậy, chẳng lẽ là ý tứ của Đoạn Sở người khế ước, vẫn là vì lấy lòng cửu hoàng tử.

Dung Thu đứng ở một bên, nghe vậy không khỏi chán ghét nhìn hai chiến sĩ, đi đến một bên gảy vòng thông tin.

“Tiểu Sở, ngươi không sao chứ?” Dung Thu thân thiết hỏi: “Ta chỉ chính là lúc nãy Hà Hướng Minh ngăn trở ngươi.”

Đoạn Sở thanh âm mềm nhẹ từ vòng thông tin truyền ra: “Không có việc gì, dấu hiệu học viện người khế ước đánh trúng hai chiến sĩ chặn đường, sau đó ta liền đi qua. Ngươi nhanh như vậy đã biết?”

Dung Thu nhẹ nhàng thở ra, đem việc vừa rồi chứng kiến nói ra một lần.

“Yên tâm đi, khẳng định chỉ là giáo huấn, làm cho bọn họ không dám dựa vào vũ lực tùy ý làm bậy.”

Dung Thu sửng sốt, tuy rằng hai chiến sĩ kêu càng ngày càng thê thảm, bất quá Đoạn Sở trong lời nói khẳng định là có nắm chắc. Chẳng lẽ học viện người khế ước đồng ý cho bọn họ dùng thuốc ngưng thần? Nghĩ tới nhiều chiến sĩ mang theo thuốc ngưng thần, Dung Thu cắt đứt thông tin, sao đó nói cho Tề Thành Hữu.

Chuẩn bị ôm “Đùi” không có hứng thú đối với hai người điều tra ngọn ngành, Tề Thành Hữu lập tức nhớ tới bộ dáng trầm tĩnh của Đoạn Sở khi gặp nhau ở cửa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Hắn quay đầu hỏi chiến sĩ khác chung quanh: “Các ngươi ai mang theo thuốc ngưng thần?”

“Không có, không có, chúng ta cũng không phải chiến sĩ thăng cấp, ai vô duyên vô cớ để thuốc ngưng thần bên người, cũng không sợ làm vỡ sao?” Những người đó vội vàng xua tay.

Bọn họ cùng Cách Cát Nhĩ và A Sắt giống nhau, đều là đi theo người Hà Hướng Minh, vốn chính là người cạnh tranh, làm sao có thể nguyện ý mạo hiểm cứu viện để bị liên lụy nguy hiểm, trốn nhanh còn không kịp. Nói xong, vài người lại lui ra phía sau vài bước cho an toàn.

Tề Thành Hữu khóe miệng run rẩy, bên người hắn cũng chỉ còn lại hai bình thuốc ngưng thần, bởi vì không biết khi nào thăng cấp, căn bản không dám động, lại nói hắn cũng không thể để chính mình bị lỗ, đi cứu hai người ngu xuẩn đắc tội “Đùi vàng”. Tề Thành Hữu có điểm bất đắc dĩ đông xem tây xem, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, đối với Dung Thu liên tục vẫy tay.

“Mau mau, cho ta hai viên kẹo!”

Dung Thu vẻ mặt cảnh giác, hướng về phía Tề Thành Hữu lập tức trở mặt: “Ngươi đừng nằm mơ!”

Hắn còn nhớ rõ vừa rồi thiếu chút nữa bị ăn cướp, chiến sĩ thì giỏi lắm sao, hắn liền đem kẹo đặt ở nhẫn không gian không lấy ra nữa, chờ Nguyên Vĩnh Nghị tới đón hắn, nhất định để cho hắn hảo hảo giáo huấn Tề Thành Hữu.

Tề Thành Hữu nở nụ cười, lôi kéo Dung Thu nhỏ giọng nói: “Uy, ngươi muốn kẹo không phải là muốn kiểm tra hiệu quả hay sao! Thấy chiến sĩ nổ tan xác đều là trực tiếp dùng thuốc ngưng thần, cơ hội khó có được a, ngươi thật sự không nghĩ thử xem?”

Dung Thu sửng sốt, cảm thấy có đạo lý, vội vàng xuất ra hộp kẹo, lấy vài viên, còn thật sự dặn dò nói: “Từng khối từng khối uy a, bất quá ngươi vẫn là cho bọn hắn tìm thuốc ngưng thần đi!”

“Biết!” Tề Thành Hữu một phen đoạt lấy, phi thường thô bạo đem kẹo nhét vào trong miệng hai người, sau đó dùng vòng thông tin liên lạc với người hầu của mình, để bọn họ đi Nguyên Cẩm Đường mua hai bình thuốc ngưng thần cấp thấp lại đây.

“Thật sự hữu hiệu!” Dung Thu phát ra một tiếng hô nhỏ, trong mắt tràn đầy kích động.

Tề Thành Hữu vội vàng cúi đầu, Cách Cát Ngươi cùng A Sắt thân thể co giật đều nhẹ hơn rất nhiều, tuy rằng tinh thần lực bạo động còn không có hoàn toàn ngừng, nhưng ít nhất không giống giãy dụa gần chết. Tề Thành Hữu không khỏi ngồi chồm hổm, do dự nhìn về phía Dung Thu.

“Dung Thu, còn cho bọn họ ăn không?”

Kẹo này thần kỳ như vậy chắc chắn là kì trân dị bảo, nếu không nguy hiểm tới sinh mệnh, cũng đừng lãng phí a! Tề Thành Hữu dùng sức nhìn về phía Dung Thu, ý đồ làm cho bạn tốt nhận ra được ý tứ của hắn.

“Thêm đi!” Dung Thu quyết đoán gật đầu. Với hắn mà nói, hết thảy cố gắng đều là vì Nguyên Vĩnh Nghị, về phần kẹo nhiều trân quý, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của Đoạn Sở.

Chờ người hầu của Tề Thành Hữu đi mua thuốc ngưng thần lại đây, Cách Cát Nhĩ và A Sắt đã ăn vào ba viên kẹo, đã có thể miễn cưỡng mở mắt ra.

Chiến sĩ lúc trước tính toán rời đi, vẫn không có ai rời đi, ngay cả bỏ lỡ tập huấn cũng không chú ý tới.

Ăn vào thuốc ngưng thần Cách Cát Ngươi trước tiên đối với Tề Thành Hữu cùng Dung Thu nói lời cảm tạ: “Hôm nay nếu không có ngươi, chúng ta cho dù còn mệnh, tinh thần lực bị thương ít nhất cũng phải tu dưỡng ba năm, trừ phi chúng ta có thể mua được thuốc ngưng thần loại A do người khế ước chế tác.”

Tề Thành Hữu khoát tay áo, giả tạo nói: “Không cần. Đều là bạn cùng học, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?” Hắn câu chuyện vừa chuyển, một bộ dáng đau lòng, ngữ điệu do dự nói: “Bất quá lần này tiêu hao kì trân dị bảo cùng thuốc ngưng thần?”

Chiến sĩ có thể đi vào học viện Đế Ma Tư, Cách Cát Nhĩ cùng A Sắt cũng không ngốc, nếu không phải bởi vì Hà Hướng Minh có thân phận người khế ước cùng với hắn nhìn đẹp mắt và bối cảnh người thừa kế Hà Phượng Các, Cách Cát Nhĩ cùng A Sắt cũng không làm ra chuyện mạo phạm người khế ước của hoàng tử. Nghe được lời nói của Tề Thành Hữu, lập tức tỏ thái độ: “Thành Hữu ngươi yên tâm, vô luận tiêu phí nhiều ít, chúng ta đều bồi thường gấp đôi biểu đạt tâm ý!”

Dung Thu khinh thường xích một tiếng, “Kẹo kia chính là người khế ước đại nhân tự mình chế tác, có năng lực ở thời điểm mấu chốt cứu tính mạng các ngươi, hai lần? Ta sợ ngươi nửa giá cũng không trả nổi!”

Cách Cát Nhĩ cùng A Sắt không khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ làm như vậy là vì thể diện của nhà mình, vì Hà Hướng Minh mà làm việc, chính là bởi vì không trả nổi tiền thuốc ngưng thần loại A, nhưng thuốc cứu mạng bọn họ lại là do người khế ước đại nhân tự mình chế tạo. Thứ kia cũng chỉ là đồ ăn mà thôi, có thể có công hiệu lớn như vậy, chỉ sợ thuốc ngưng thần loại bình thường cũng không có hiệu quả này.

“Thành Hữu, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm các loại kì trân dị bảo, như thế nào cũng sẽ không để các ngươi chịu thiệt.” Cách Cát Nhĩ cùng A Sắt cắn răng cam đoan, trước đem phí dụng thuốc ngưng thần trả hết, liền xám xịt ly khai.

Tề Thành Hữu ở phía sau ha ha nở nụ cười.

Dung Thu kích động trên mặt nổi lên đỏ ửng, tay không ngừng vuốt nhẫn không gian, quyết định lập tức đem kẹo đi phòng thí nghiệm của học viện kiểm tra đo lường, cũng sớm một chút cho Đoạn Sở kết quả.

Hai người vừa mới quay người lại, chiến sĩ vẫn vây xem đem hai người vây quanh chật như nêm cối. “Đích đích đích”, vòng thông tin không được che chắn liên tục phát ra tin tức nhắc nhở. Có thể đem chiến sĩ nổ tan xác gần chết xoay chuyển, cho dù Cách Cát Ngươi cùng A Sắt chỉ là chiến sĩ cấp 2, hiệu quả này cũng đủ khiến cho cả học viện chiến sĩ chú ý. Phải biết rằng học viện nhiều nhất chính là chiến sĩ cấp 1, cấp 2, chiến sĩ tốt nghiệp mà cấp 3 đã là xuất sắc.

Trò khôi hài kinh tâm động phách bên ngoài học viện, Nhung Thành Ấm rất nhanh sẽ biết, bởi vì đại ca hắn Nhung Kiến Trà sau khi hộ tống hắn đến học viện người khế ước, đi ra vừa lúc thấy được phần cuối sự kiện.

Nhung Thành Ấm nhận được tin tức rốt cuộc ngồi không yên, cả người giống như bọ chó nhích tới nhích lui, trong lòng đối với việc kiên trì đến phòng học đi học hối hận không thôi, thật vất vả kiên trì đến cuối giờ, hắn nhanh chóng chạy về khu ký túc xá, nhưng ở ngoài cửa phòng ngủ của Đoạn Sở bấm chuông hơn nửa ngày, cũng không có người trả lời.

Chờ Nhung Thành Ấm thật vất vả nhớ tới có thể dùng vòng thông tin liên hệ, mới biết được Đoạn Sở thế nhưng chạy tới phòng cơ sở dữ liệu. Hắn lại chạy nhanh tới, một đường thở hổn hển vào phòng tư liệu, bên trong đã có không hề ít người khế ước im lặng lật tư liệu.

“Đoạn Sở, kẹo của ngươi, còn không?” Nhung Thành Ấm thật cẩn thận hỏi. Đại ca không biết kẹo từ đâu ra, sáng sớm Nhung Thành Ấm nhận được quà tặng, cũng lập tức đoán được.

Đoạn Sở kinh ngạc quay đầu lại, nhìn đến ánh mắt không hờn giận bốn phía, nghĩ nghĩ, học Úc Thịnh Trạch lặng lẽ tản ra tinh thần lực. Thành công bày ra kết giới làm cho Đoạn Sở nhếch môi, nhìn Nhung Thành Ấm: “Ngươi muốn kẹo trà sữa?”

“Ngươi, ngươi cư nhiên bày kết giới tinh thần lực?” Nhung Thành Ấm kinh nghi bất định kêu to, trừng to mắt: “Hôm nay chỉ học về tinh thần lực tính chất đặc biệt của người khế ước!”

Hắn cường điệu, bày tỏ kinh ngạc trong lòng. Nếu không thấy qua khi tổ mẫu cùng phụ thân bố trí kết giới tinh thần lực không gian có dị động, hắn thậm chí không thể phát hiện.

Đoạn Sở cảm thấy thiếu niên trước mắt thật sự rất sinh động, cho dù là Trữ Khang Trí trước kia cũng kinh ngạc như vậy. “Ngươi vẫn là nói một chút, ngươi muốn kẹo làm cái gì? Ngươi vừa mới nếm qua?”

Nhung Thành Ấm đỏ mặt, hắn còn nhớ rõ Đoạn Sở khi cho hắn kẹo trà sữa, hắn còn ra vẻ rụt rè tỏ vẻ, chính mình trưởng thành không thích ăn kẹo. Bất quá hắn rất nhanh hưng phấn, đôi mắt lấp lánh nhìn Đoạn Sở nói: “Ta may mắn chưa ăn! Kẹo kia thế nhưng có tác dụng của thuốc ngưng thần, có thể xoay chuyển vận mệnh của chiến sĩ nổ tan xác gần chết!”

Đoạn Sở sửng sốt, không nghĩ tới Dung Thu thế nhưng có thể tìm được cơ hội thí nghiệm tốt như vậy, Nhung Thành Ấm nói tới mức ngay cả tay chân cũng khoa múa theo.

“. . . . . Chính là như vậy, Tề Thành Hữu một người một viên kẹo, hai chiến sĩ lập tức thoát khỏi hiểm cảnh, mở mắt ra, còn hứa hẹn xin trả gấp đôi kì trân dị bảo. . . .”

Đoạn Sở không khỏi buồn cười, vừa nghe chỉ biết Nhung Thành Ấm khuyếch đại sự việc. Trừng phạt của học viện người khế ước, vốn cũng chỉ là nhìn thấy dọa người, căn bản không phải trí mạng. Huống chi kẹo trà sữa cho dù có công hiệu ngưng thần khai thông, cũng không phải thuốc ngưng thần thật sự, hiệu quả nếu thật sự tốt như vậy, Nguyên Vĩnh Nghị cùng Úc Thịnh Trạch khẳng định nói cho hắn. Hơn nữa Dung Thu đến bây giờ còn chưa có nói cho hắn, không cần nghĩ cũng biết là cầm kẹo trà sữa đi kiểm tra đo lường.

“Ong ong ông”, không đợi hắn nói chuyện, một đạo tin tức đột ngột truyền vào vòng thông tin của hắn, Đoạn Sở cúi đầu vừa thấy, trên mặt rõ ràng là một tin tức xa lạ.

“Đoạn Sở người khế ước, Hà Thải San nhà chế thuốc cấp bậc tông sư thỉnh ngài đến phòng viện trưởng của học viện chế thuốc một chuyến, có thể chứ?”



Tháng Mười Hai 25, 2015

58

Bình Luận (0)
Comment