Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 88

Trữ Khang Hạo dẫn dắt người đi tới cửa phòng khách, hai đạo thân ảnh đột ngột ngăn lại ngay hành lang.

“Úc Thịnh Trạch các hạ!”

Úc Thịnh Trạch dừng lại cước bộ, Đoạn Sở mặt không chút thay đổi nhìn qua, là phụ thân của Đằng Lương Tuấn cùng hai đường huynh của hắn, chỉ là lúc này vẻ mặt thoạt nhìn khẩn trương, rồi lại tràn đầy chờ mong.

Trữ Khang Khiết nhịn không được nắm chặt nắm tay, bị hai đường huynh ngăn trở thân thể.

“Có việc?” Úc Thịnh Trạch nhíu mày, hắn không biết ba người này, bất quá lạnh như băng trong mắt Đoạn Sở lại thấy nhất thanh nhị sở.

Đằng Tinh Huy biết, bỏ lỡ hôm nay, muốn lại tiếp cận vị hoàng tử Đế Ma Tư này, lấy biểu hiện lúc trước của Úc Thịnh Trạch trên trái đất, chỉ sợ là không có cơ hội. Hắn không nhìn ánh mắt hận thù của huynh muội Trữ gia, khom mình cúi thật sâu, khẩn thiết hỏi: “Úc Thịnh Trạch các hạ, ta là phụ thân Đằng Lương Tuấn. Xin hỏi, ngài có tin tức của hắn không?”

Trữ Khang Hạo trong lòng căng thẳng, cùng những người khác giống nhau, bất động thanh sắc nghiêng tai lắng nghe.

Người vây xem xung quanh bừng tỉnh đại ngộ, không biết là thương hại hay là vui sướng khi người gặp họa mà nhìn lại đây.

Úc Thịnh Trạch thần sắc lạnh xuống, nhìn đến Áo Lợi Ngươi vội vàng đi tới: “Thông báo cho cục trinh sát, đề nghị liên minh trái đất phối hợp, điều tra Đằng gia cùng Đằng Lương Tuấn có quan hệ gì với Trữ Khang Trí, tất cả thông tin, trao đổi đều phải kiểm tra!”

Áo Lợi Ngươi nghĩ đến những gì trải qua ở Tư Đặc Lạp tinh cầu, lập tức hiểu được, Úc Thịnh Trạch đây là muốn mượn cơ hội giám thị Đằng gia, vội vàng lên tiếng trả lời. “Vâng! Cửu điện hạ!”

Đằng Tinh Huy kinh hãi trợn to mắt, há mồm lớn tiếng biện giải: “Không, các hạ hiểu lầm. Nhất định là Trữ Khang Trí sợ hãi thức tỉnh muốn trốn đi, mới cầu xin Đằng Lương Tuấn dẫn hắn rời đi. Hắn vẫn luôn sợ chết như vậy, không tin ngươi có thể hỏi những người khác, bọn họ cũng đều biết Trữ Khang Trí. . . . .”

Miệng hắn còn đang động, nhưng mọi người ở nơi đó lại nghe không được thanh âm của Đằng Tinh Huy. Đồng dạng nhóm chính khách liên minh nhanh chóng đuổi tới, đều thấy được thủ đoạn của người Cáp Ngói tinh hệ. Một nghị viên Hoa Hạ vội vàng phân phó bí thư bên người, để tổ đặc công đem người dẫn xuống, sau đó tự mình tiến lên tạ lỗi.

“Trữ gia cách nơi này quá xa, không bằng đến tệ xá nghỉ ngơi một chút.” Đoạn Chính nghị viên cũng là liên minh Hoa Hạ mỉm cười mời, thậm chí còn nhìn về phía Đoạn Sở lộ ra tươi cười ấm áp, phi thường tự nhiên mượn sức quan hệ: “Lại nói, Đoạn Sở các hạ thật ra là cùng Đoạn gia chúng ta hữu duyên.”

Nghị viên Đoạn gia nhờ Trữ gia gặp chuyện mới phất lên, không hy vọng nhất chính là việc Trữ gia tiếp tục có sự ủng hộ của hoàng gia Đế Ma Tư. Dù sao mặc kệ Trữ Khang Trí sống hay chết, Úc Thịnh Trạch đều đã có người khế ước mới, hơn nữa Úc Thịnh Trạch không thèm che dấu mà quan tâm cùng chiếu cố với Đoạn Sở như vậy, bọn họ đều đã biết đến thói quen của người Cáp Ngói tinh hệ, Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở chỉ sợ cũng là quan hệ bầu bạn.

Nếu như vậy, Đoạn Sở rất ít khả năng có hảo cảm với người nhà của Trữ Khang Trí. Đoạn Chính vừa lòng nhìn sắc mặt khó coi của Đoạn Sở, cảm thấy đắc ý.

Huynh muội Trữ Khang Hạo sắc mặt xanh mét, lại chỉ có thể cố nén lửa giận, chờ đợi Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở quyết định.

Đoạn Sở dưới dưới ánh mắt chờ mong của mọi người mở miệng, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Thịnh Trạch! Những người này rốt cuộc muốn chặn đường bao lâu?”

Rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ, mà không phải sóng âm phiên dịch của máy chuyển đổi, tất cả người Hoa Hạ ở đây đều sợ ngây người. Hơn nữa thanh niên trước mắt này biểu hiện xác định rõ muốn đi tới Trữ gia, lại làm cho đám người Đoạn Chính tâm tình xấu đi.

Trữ Khang Hạo cùng Trữ Khang Khiết bọn họ đều giật mình trong lòng, Úc Thịnh Trạch chỉ là nhếch môi, trấn an vỗ vỗ bả vai Đoạn Sở. “Đi!”

Hắn nói xong, giữ chặt bàn tay đầy mồ hôi của Đoạn Sở đi về phía trước. Đám người xung quanh đều né tránh, Trữ Khang Hạo cùng huynh muội khác cũng đi theo phía sau, làm như không thấy ánh mắt hâm mộ đố kỵ chung quanh, chỉ hồ nghi nhìn bóng dáng Đoạn Sở, trong mắt ngẫu nhiên hiện lên một tia mong đợi.

Đoạn Sở khẽ nâng đầu, mặt không chút thay đổi tiêu sái đi bên người Úc Thịnh Trạch, môi nhếch thành đường cong, thoạt nhìn có vẻ phá lệ lạnh nhạt.

Nguyên Vĩnh Nghị ở xa xa thấy thế, khóe miệng run rẩy.

Mắt thấy thân ảnh vài người biến mất cửa, Dung Thu cũng lo lắng nhìn về phía Nguyên Vĩnh Nghị. “Tiểu Sở mất hứng, sẽ không phải là do người Trữ gia đi?”

Nguyên Vĩnh Nghị che dấu một cái trở mình xem thường, cảm thấy được bạn tốt cho dù thông suốt cũng vẫn là đầu gỗ. Biểu hiện ra coi trọng đối với người nhà của Trữ Khang Trí thiếu chút nữa thành người khế ước của hắn như vậy, còn lôi kéo Đoạn Sở cùng nhau, đây là sợ Đoạn Sở không đủ tức giận sao? Hắn chuyển động cổ tay, vòng thông tin vô thanh vô tức phát ra nhắc nhở.

Thời điểm Úc Thịnh Trạch nhận được tin tức, đã muốn ngồi trên phi hành khí. Hắn cúi đầu nhìn vòng thông tin, cũng không để ý tới, thân thủ đem Đoạn Sở dị thường trầm mặc kéo vào trong lòng.

“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi?”

Đoạn Sở cả kinh, nhìn ánh mắt thân thiết của Úc Thịnh Trạch, ánh mắt chợt lóe, không hề nhìn ánh mắt xa lạ của đám người Trữ Khang Hạo, tựa vào bả vai Úc Thịnh Trạch nhắm mắt dưỡng thần.

Trữ Khang Hạo cùng Trữ Khang Hoa không tiếng động trao đổi, thấy bọn họ đều lắc lắc đầu, ánh mắt hoàn toàn ảm đạm xuống. Vừa rồi Đoạn Sở bỗng nhiên nói ra ngôn ngữ Hoa Hạ, ngay cả bóng lưng đi đường cũng có vài phần tương tự đệ đệ, làm cho hắn đều nhịn không được hoài nghi, Đoạn Sở có phải do đệ đệ phẫu thuật thành.

Trữ Khang Khiết thiếu kiên nhẫn nhất, lúc này thấy các ca ca đều bình tĩnh ngồi ở ghế, Úc Thịnh Trạch cùng người khế ước của hắn ở đối diện lại biểu hiện thân cận như vậy, nửa điểm tin tức của ca ca đều không nói ra. Nàng há mồm muốn nói cái gì, lại lo lắng phức tạp, thế cho nên cuối cùng bỏ qua cơ hội hỏi tin tức về Trữ Khang Trí, trong lòng càng khó chịu.

Cũng may phi hành khí mở ra hình thức cực nhanh, mới một chút thời gian, liền đến Trữ gia.

Trữ Khang Hạo bọn họ rời khỏi yến hội liền liên hệ với người trong nhà, lúc này cha mẹ, chú, thím đều chờ ở cửa, Trữ Khang Hạo hạ phi hành khí, mang theo Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở đi qua.

Đoạn Sở nhìn thấy cách nhà mình càng ngày càng gần, dung nhan cha mẹ già nua gần trong gang tấc, trong đầu trống rỗng, tay chân đều có điểm cứng ngắc.

“Úc tiên sinh, đã lâu không thấy, vị này chính là người khế ước của ngài đi. . . . . .”

“Ba mẹ, chú. . . . ., vị này chính là Đoạn Sở. . . . .”

“Vẫn là mời vào bên trong. . . . .”

Đoạn Sở ngơ ngác nghe bọn họ hàn huyên, kết quả băn khoăn quá nhiều chính là, hắn ngay cả dũng khí đối diện với cha mẹ đều không có.

“Xin hỏi, ngươi không phải có tin tức của ca ca ta sao, hắn ở nơi nào?” Đi theo tiến vào phòng khách, Trữ Khang Khiết vội vàng hỏi rốt cục làm bừng tỉnh thần trí của hắn.

“Thịnh Trạch!” Đoạn Sở quát to một tiếng, không để ý người Trữ gia kinh ngạc, nhìn thẳng vào Úc Thịnh Trạch thỉnh cầu: “Thịnh Trạch, ta mệt mỏi, ngươi trước đi theo giúp ta nghỉ ngơi đi?”

Hắn không thể để Úc Thịnh Trạch lấy ra quan tài thủy tinh, mặc kệ người Trữ gia có đoán đưuọc Trữ Khang Trí dữ nhiều lành ít hay không, chỉ cần không thể chứng thật tin người chết, còn có hy vọng còn sống. Nhưng một khi nhìn thấy quan tài thủy tinh, cho dù Đoạn Sở lập tức nói thật chính mình là Trữ Khang Trí, cũng đã chậm.

Đoạn Sở bắt đầu hối hận, hắn hẳn là nên nói ra chân tướng ở trên quân hạm, chứ không phải đợi tới trái đất mới thẳng thắn.

Úc Thịnh trạch thân thủ chạm vào cái trán đã ướt mồ hôi của Đoạn Sở, đưa hắn ôm vào trong lòng.

“Hảo, ta trước mang ngươi đi nghỉ ngơi.” Thanh âm Úc Thịnh Trạch có vẻ phi thường ôn nhu, chú ý tới thân thể trong lòng ngực không còn buộc chặt như vậy, ánh mắt chuyển hướng Trữ Huy Dung cùng Nhạc Tùng Trữ. “Thật có lỗi, Tiểu Sở mệt mỏi, chúng ta chốc nữa bàn lại.”

Nhạc Tùng Trữ đã sớm phát hiện người khế ước này của Úc Thịnh Trạch, trạng thái tinh thần không đúng, nghe vậy ôn hòa gật đầu: “Đây là dĩ nhiên, ta đi sắp xếp phòng một chút.”

Đoạn Sở thẳng đứng dậy, không hề kiêng dè nhìn thẳng Nhạc Tùng Trữ cùng Trữ Huy Dung. Với hắn mà nói thời gian chỉ có không đến nửa năm, đối với cha mẹ người nhà cũng đã qua ba năm, ngay cả đại ca năm đó khí phách cũng đều trở nên ủ dột, thái dương của cha mẹ đã bạc trắng, già đi rất nhiều.

“Ta một đường lại đây, nhìn thấy tiểu viện phía đông nam không tồi, có thể đi tới nơi đó nghỉ ngơi được không?” Đoạn Sở nhẹ giọng hỏi. Thời điểm không có lựa chọn, Đoạn Sở ngược lại hoàn toàn bình ổn được cảm xúc.

Kia không phải nơi ở của ca ca sao? Trữ Khang Khiết chỉ thấy đầu “Ông” một chút, sắc mặt đỏ lên, tiến lên muốn chửi ầm lên, bị Trữ Khang Viễn tay mắt lanh lẹ che miệng lại, bất quá sắc mặt hắn cũng đồng dạng lúng túng.

Nhạc Tùng Trữ nhìn thấy đôi mắt màu đen phức tạp của Đoạn Sở, ma xui quỷ khiến mà gật đầu: “Đương nhiên có thể, nơi đó hiện tại không ai ở. Ta mang bọn ngươi đi qua.”

Nói xong, ngay cả trượng phu, nữ nhi cùng không nhìn, xoay người lảo đảo đi ra ngoài phòng khách.

Đoạn Sở đối với Trữ Huy Dung cùng Trữ Khang Hạo bọn họ gật gật đầu, thân thủ giữ chặt Úc Thịnh Trạch, đi theo phía sau Nhạc Tùng Trữ, đi tới tiểu viện hắn từng sống hơn hai mươi năm.

Nhạc Tùng Trữ đẩy cửa ra, dùng một loại ánh mắt kỳ dị, nhìn Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch cùng nhau đi vào.

“Cửa phòng không khóa, Úc tiên sinh đã từng tới nơi này, hẳn là biết phòng ngủ ở nơi nào, ta sẽ không quấy rầy.” Nhạc Tùng Trữ thanh âm rất nhỏ, như là sợ quấy nhiễu cái gì, lại quay đầu lại, đối với trượng phu kinh nghi bất định lắc đầu ra hiệu, sau đó đóng lại cửa tiểu viện.

Đoạn Sở đứng ở trong sân, bỗng nhiên ngẩng đầu, bầu trời giống như được tẩy rửa qua, tai nạn tựa như chưa bao giờ xảy ra.

“Thời điểm Ô Yên Vàng Ròng thú đột kích, ta thật sự nghĩ đến, đây sẽ là trí nhớ cuối cùng của ta về trái đất. . . . .” Đoạn Sở bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, lấy một loại giọng điệu bình tĩnh mà chính mình chưa bao giờ nghĩ tới, kể lại quá khứ.

“Nhưng ta cũng chưa từng nghĩ rằng, sau khi có hy vọng sống sót, còn có thể chết ở trong tay người mình yêu.” Đoạn Sở dừng một chút, ngón tay chỉ về một cái phòng, khó khăn nói: “Là ở chỗ này, ta bị tiêm vào thuốc trừ khử. Nó thật sự rất đau, cũng rất lạnh, tựa như linh hồn bị rút ra khỏi thân thể, ta muốn gọi người tới cứu ta, nhưng mà, hắn đem máy phát ra tiếng cầm đi. . . . .”

“Đừng nói nữa!” Úc Thịnh Trạch một phen mạnh mẽ ôm lấy Đoạn Sở, nhìn thấy hốc mắt hắn đã muốn đỏ lên, Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên cúi đầu, vội vàng ngăn chặn đôi môi run rẩy của Đoạn Sở.

Hơi thở quen thuộc mà ấm áp đuổi đi sự lo sợ do cái chết mang đến, Đoạn Sở mở to mắt, trong mắt Úc Thịnh Trạch đồng dạng tràn đầy thống khổ. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần bị bỏng nước sôi ở Y Duy Tát, Úc Thịnh Trạch còn không quen thuộc với hắn, cũng là khẩn trương mà nổi giận như vậy.

“Thịnh Trạch. . . . .Ngô. . . . .” Đoạn Sở nghĩ muốn mở miệng. Úc Thịnh Trạch vô sự tự thông đem lưỡi dò xét khoang miệng Đoạn Sở, hô hấp trở nên dồn dập, hai người gắt gao ôm lấy nhau.

Sau khi cảm xúc bình phục, Úc Thịnh Trạch không muốn mà buông đôi môi ra, lấy tay khẽ vuốt hốc mắt đỏ lên cùng đôi môi Đoạn Sở, ánh mắt ám trầm nhìn không thấu, Đoạn Sở lại ẩn ẩn có thể đoán được ý nghĩ của hắn.

“Ngươi vào thời điểm lần đầu tiên chúng ta giao hòa tinh thần lực, liền đoán được ta là Trữ Khang Trí sao?” Đoạn Sở thấp giọng hỏi, hoàn toàn đem bóng ma tử vong mà Đằng Lương Tuấn mang lại cho hắn để ra sau đầu.

Úc Thịnh Trạch gật gật đầu: “Lúc trước ta chỉ cảm thấy ngươi cho ta cảm giác rất quen thuộc, thích lá trà cùng trái đất có lẽ là hứng thú, tinh thần thực thể hóa hoàn toàn phù hợp có lẽ là trùng hợp, bất quá ngươi sau khi hôn mê, Tử Tinh thú đem quần áo của ngươi làm lộn xộn, ta thấy cái bớt hổ phách giống hệt cái ngươi đã đeo.”

Đoạn Sở một đường lại đây liền đoán được, không hề e dè lôi kéo hắn cùng nhau đi tới Trữ gia nghỉ ngơi, Úc Thịnh Trạch cho dù tình cảm có ít đi nữa, nhưng làm việc cũng luôn băn khoăn ý kiến của hắn, như vậy hành vi không hề hỏi hắn một tiếng như thế, chỉ có thể là đã biết hắn chính là Trữ Khang Trí.

Đoạn Sở bỗng nhiên nhớ tới lo lắng của Úc Thịnh Trạch khi xuất phát, trong lòng tràn đầy chua xót cùng cảm động. Biết rõ hắn có thể vừa đi sẽ không trở lại nữa, lại vẫn kiên trì đưa hắn tới trái đất, Úc Thịnh Trạch lúc ấy, vì tâm tình của hắn mà an bài hết thảy.

“Thịnh Trạch, cùng ta, đi gặp ba mẹ cùng ca ca đi? Còn có Khang Khiết, nàng vẫn như thế.” Đoạn Sở cười khẽ nói, ánh mắt màu đen sáng ngời trước nay chưa từng có.

Úc Thịnh Trạch nhãn tình sáng lên, nhếch môi, cửa sân “Phanh” một tiếng mở ra, Trữ Khang Khiết dùng sức quá mạnh, tựa hồ không nghĩ tới vừa rồi như thế nào cũng không mở ra được, lại vụt một cái liền tiến vào được.



Tháng Một 31, 2016

89

Bình Luận (0)
Comment