Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 91

Úc Thịnh Trạch khó hiểu quay đầu lại, Đoạn Sở cong mày đôi mắt loan, khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ, bộ dáng rõ ràng thực vui vẻ, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, thoạt nhìn đã có điểm khẩn trương.

Úc Thịnh Trạch vốn có điểm mờ mịt, theo bản năng cầm tay trái Đoạn Sở. Nhẫn không gian đơn giản không có nhiều hoa văn, là sau khi hắn thăng lên cấp 6, chế tác thử chiếc nhẫn không gian đầu tiên, bằng vào thiên phú tinh thần lực thực thể hóa mới có thể chế tạo được. Bất quá trong tay hắn đã sớm có nhẫn không gian do hoàng thất cung cấp, liền đem cái nhẫn không gian này lưu lại, cũng là chiếc nhẫn không gian duy nhất hắn chế tác.

Úc Thịnh Trạch biết, Đoạn Sở sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới điểm này, trong lòng dâng lên một phỏng đoán. Hắn giật giật vòng thông tin, có nén xúc động tìm Áo Lợi Ngươi điều tra.

“Tiểu Sở, ngươi chờ!” Tia tinh thần lực của Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên lộ ra, tinh thần lực khổng lồ nháy mắt xuyên qua tiểu viện.

Đoạn Sở ngây dại, kiểu gì cũng không nghĩ tới Úc Thịnh Trạch làm việc lại sấm rền gió cuốn như vậy, còn lựa chọn phương thức đi tra hỏi đáp án. Đoạn Sở càng khẩn trương, hắn đột ngột hỏi ra miệng, trừ bỏ việc muốn cho mình một cơ hội, cũng là muốn xác định tâm tư của Úc Thịnh Trạch. Nhưng hắn cũng không tính toán hiện tại liền lập tức đối mặt với nó, điều này tựa hồ có điểm nhanh quá mức.

Đoạn Sở lần đầu tiên nổi lên tâm tư tránh né, bất quá hắn đang chuẩn bị nhấc chân, lại phát hiện tay mình còn đang bị Úc Thịnh Trạch nắm. Đoạn Sở cẩn thận di chuyển, lại phát hiện tay bị nắm càng chặt, cái này làm Đoạn Sở nóng nảy, lấy sự thông minh của Úc Thịnh Trạch, chỉ cần nhìn đến đôi nhẫn trong tay mấy vợ chồng, chắc chắn sẽ có thể đoán ra ý tứ của hắn.

Đoạn Sở cúi đầu, vươn tay phải muốn cứu thoát tay trái, lại bị tay kia bắt lấy.

“Tiểu Sở!” Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên gọi tên, làm Đoạn Sở sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu. Trước mắt tối sầm lại, khuôn mặt tuấn tú của Úc Thịnh Trạch phóng đại gần trong gang tấc, hô hấp cực nóng phun ở trên mặt, Đoạn Sở rõ ràng thấy được tình cảm chân thật cùng mừng như điên trong mắt Úc Thịnh Trạch.

“Không, cho dù phải đổi, cũng nên là làm một đôi nhẫn giống nhau mới đúng.” Úc Thịnh Trạch nhanh chóng nói xong, cúi đầu, dùng một loại tư thái vội vàng mà hôn Đoạn Sở thật sâu.

Tâm tình bất an xao động của Đoạn Sở bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nhắm mắt lại, thân thủ ôm lấy Úc Thịnh Trạch, không cam lòng yếu thế hôn đáp trả. Động tác của Úc Thịnh Trạch dừng một chút, một tay chế trụ gáy Đoạn Sở, làm sâu sắc nụ hôn, hô hấp quấn quít lấy nhau, thân thể kề sát khắng khít.

“Thịnh Trạch. . . . .” Đoạn Sở bỗng nhiên đẩy ra Úc Thịnh Trạch, dồn dập thở dốc, cúi đầu, vòng thông tin là một sóng ba đoạn xa lạ thỉnh cầu,  người thông tin là Nhạc Tùng Trữ.

Đoạn Sở mặt đỏ lên, từ trong lòng Úc Thịnh Trạch lui ra, lựa chọn đồng ý.

Hư ảnh của Nhạc Tùng Trữ đột ngột hiện lên, nhìn thấy Đoạn Sở, vẻ mặt kinh hỉ, Đoạn Sở thậm chí có thể nghe được thanh âm của tiểu bác Trữ Nhạn Hiểu ở một bên.

“Tiểu Sở, đi tới phòng ăn đi, con đã một ngày một đêm không ăn.” Nhạc Tùng Trữ nói xong, bỗng nhiên kỳ quái hỏi: “Tiểu Sở, mặt con sao lại đỏ như vậy, rất nóng sao?”

Đoạn Sở cả người đều bắt đầu khô nóng, hắn không cần ngẩng đầu, cũng đều có thể cảm nhận được ánh mắt vẫn như cũ cực nóng của Úc Thịnh Trạch.

“Mẹ, con không sao, lập tức đi ra.” Đoạn Sở nhanh chóng nói xong, cắt đứt thông tin.

Thân thể lại bị ôm vào cái ôm ấm áp, Đoạn Sở xoay thân, nhìn Úc Thịnh Trạch khiêu khích: “Ngươi trước kia nói, không tính toán tìm kiếm bầu bạn.”

“Ngươi nhớ nhầm.” Úc Thịnh Trạch sắc mặt không thay đổi phủ định.

Đoạn Sở kinh ngạc, Úc Thịnh trạch nở nụ cười, nhắc lại, “Ta nói là, không có bầu bạn tồn tại xen vào giữa chúng ta.”

Hắn thu lại ôm ấp, nhẹ giọng phân tích: “Là ta không phát hiện, kỳ thật từ rất sớm trước đó, ta cũng đã đem ngươi trở thành người muốn làm bầu bạn cả đời. Chỉ là vẫn luôn cảm thấy, ký khế ước cũng đã là quan hệ chặt chẽ nhất, mà lúc trước ngươi, cũng không tính toán trở thành bầu bạn với chiến sĩ ký khế ước, mới có thể không đi tới nghiệp đoàn người khế ước đăng ký trước, liền cứ như vậy mà tuyển định ta.”

Đoạn Sở mím môi, Úc Thịnh Trạch ở trước mặt hắn, kỳ thật chưa từng che dấu cái gì. Mà hắn một lòng mong được về nhà, Úc Thịnh Trạch thân mật đủ kiểu, hắn cũng căn bản không dám suy nghĩ sâu xa.

“Lần đó, Sở Hoa kết hôn, ngươi thật sự là cố ý trở về gấp?”

Úc Thịnh Trạch gật gật đầu, lôi kéo hắn đi ra cửa. “Vĩnh Nghị nói cho ta biết, ngươi tính toán để Tề Thành Hữu cùng ngươi tham dự hôn lễ. Ngươi là người khế ước của ta, đương nhiên phải là ta cùng đi.”

Đoạn Sở không tự chủ được cong miệng cười, nghiêng đầu nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của Úc Thịnh Trạch. Tựa hồ với hắn mà nói, ghen tuông trần trụi như vậy, lại thực sự bình thường. Ánh mắt hắn chợt lóe, bỗng nhiên ở trên mặt Úc Thịnh Trạch hôn thật mạnh.

“Nói đúng!” Đoạn Sở cười khẽ nói, chỉ cảm thấy trong lòng hạnh phúc tăng cao. Hắn thích Úc Thịnh Trạch thản nhiên thừa nhận tâm ý của chính mình như vậy, cũng không bởi vì phân tình cảm này mà nổi lên tâm tư giam cầm hắn, Úc Thịnh Trạch vẫn luôn rất tôn trọng hắn.

Úc Thịnh Trạch ngẩn người, lúc này mới ý thức được, từ ngày hôm qua tới Trữ gia liền bắt đầu, Đoạn Sở tựa hồ cả người đều thay đổi, cũng hoàn toàn mở rộng nội tâm của hắn. Mà đoạn tình cảm này của hai người, Đoạn Sở kỳ thật, đã chờ hắn quyết định?

Nhìn thấy Đoạn Sở vui vẻ phấn chấn, Úc Thịnh Trạch cúi đầu hôn lên môi hắn, thấp giọng nói: “Sau khi trở về Đế Ma Tư, cùng ta đi hoàng cung bái kiến phụ vương mẫu hậu của ta, được không?”

Đoạn Sở tưởng tượng, sảng khoái gật đầu. Kỳ thật hôm nay hắn nói ra chuyện nhẫn, cũng là cảm thấy lần tiếp theo quay về trái đất, còn không biết đến khi nào. Không bằng nhanh chóng xử lý tốt vấn đề tình cảm, cũng tốt để thông báo cho cha mẹ, miễn cho bọn họ lo lắng. Về phần đồng tính yêu nhau ở trái đất không được rộng rãi, cha mẹ cũng chỉ một lòng hy vọng hắn hạnh phúc.

Hai người đi tới nhà ăn, Nhạc Tùng Trữ lập tức từ ái nhìn lại đây, nhìn thấy hai người sóng vai mà đến, Đoạn Sở thần thanh khí sảng, khí sắc thật tốt, nhất thời vừa lòng nở nụ cười. Về phần tay Úc Thịnh Trạch đặt trên lưng Đoạn Sở, Nhạc Tùng Trữ từ ngày hôm qua liền chú ý tới, còn tưởng rằng bọn họ đã sớm xác định cảm tình.

“Tiểu Sở, mẹ cố ý làm cháo tôm cho con, còn có bánh nướng con thích nhất, bánh bao nhân nước súp, nga đúng rồi, còn có. . . . .”

“Mẹ! Nhiều lắm!” Đoạn Sở vội vàng ngăn lại, hắn cho dù có thích hơn nữa, cũng ăn không vô bữa sáng hơn mười món đa dạng đặc sắc.

Trữ Nhạn Hiểu thần tình đau lòng khuyên bảo: “Tiểu Sở, con nghe mẹ con, mỗi loại ăn một ít, cũng không nhiều lắm đâu. Nhìn con gầy như vậy, vóc dáng đều thấp bé đi.”

Đoạn Sở khóe miệng run rẩy, hắn hiện tại mới mười tám tuổi, vóc dáng đích xác không bằng ban đầu, hơn nữa so với Úc Thịnh Trạch cũng lùn hơn nửa cái đầu. Bất quá lấy thể chất của người Cáp Ngói tinh hệ, hắn vẫn có thể phát triển thêm nữa.

Cũng may bởi vì có Úc Thịnh Trạch, Nhạc Tùng Trữ cùng Trữ Nhạn Hiểu rất nhanh liền rời đi, Đoạn Sở cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Thời điểm ăn cơm Đoạn Sở còn kỳ quái. Hắn được nghe nói đã ngủ một ngày một đêm, thế nhưng lại tuyệt không cảm thấy đói.

Úc Thịnh Trạch đối với việc này bảo trì trầm mặc, hắn không muốn đề cập tới chuyện quan tài thủy tinh, ảnh hưởng tâm tình của Đoạn Sở.

“Thịnh Trạch, mẹ ta nói, có rất nhiều khách nhân đến đây, đều là vì ngươi mà tới, đến bây giờ còn chưa đi.” Đoạn Sở buông đũa, sau khi trở về viện cho khách, liền lười biếng ngồi trên ghế sô pha.

Úc Thịnh Trạch cung cấp vòng thông tin, hẳn là được phân phát ra ngoài, đại ca Trữ Khang Hạo cùng tiểu đệ Trữ Khang Viễn cũng đều tốt lắm, không ngừng thử phát tin tức cho hắn, ăn một bữa cơm, hắn đã muốn thu được hơn mười tin tức của người nhà.

Úc Thịnh Trạch đang cúi đầu nhìn vòng thông tin, Bố Lỗ Tư đại tướng quân phát tới đề nghị, bố trí một bộ phận mạng lưới tinh vực ở trái đất, dù sao giao dịch cũng lâu dài, hơn nữa hoàn cảnh sinh thái ở trái đất phức tạp, động thực vật chủng loại đa dạng, nếu để cho người khế ước thử  nuôi dưỡng bằng tinh thần lực, nói không chừng còn có thể có phát hiện mới. Lúc trước cỏ Tam Diệp Long Thấm làm nguyên liệu cho thuốc tiến hóa, chính là ngẫu nhiên phát hiện ở Y Duy Tát, được vị cua cuối cùng của Y Duy Tát phái quân tới đóng.

Nghe được lời nói của Đoạn Sở, Úc Thịnh Trạch thần sắc trở nên nghiêm nghị: “Những người đó, có phải người đã hại cha cùng chú ngươi về hưu trước tuổi?”

Đoạn Sở có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới Úc Thịnh Trạch hiểu biết về Trữ gia như vậy. Cho dù là Đoạn Sở, cũng phải từ hình ảnh tổng hợp của Bố Lỗ Tư truyền lại mới phân tích ra. Nghĩ tới hình ảnh về Trữ Khang Hạo sau khi xuất hiện giới thiệu về cách chế tác lá trà, Đoạn Sở vừa chua xót lại vừa vui, cảm giác được người lặng lẽ sủng ái, thật đúng là không xấu.

Đoạn Sở kề sát vào người Úc Thịnh Trạch, cánh tay khoát lên bả vai dày rộng của nam nhân, ghé sát lại lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Không, là đã từng trợ giúp người Trữ gia. Ngươi có muốn đi gặp một lần? Lần này tới trái đất, khẳng định sẽ không chỉ có nhiệm vụ bảo vệ chiến hạm đi?”

Úc Thịnh Trạch thân thể cứng đờ, hắn cũng không biết cái lỗ tai chính mình lại mẫn cảm như thế, bất quá loại cảm giác tê dại này, lại làm cho hắn càng luyến tiếc đẩy Đoạn Sở ra, chỉ có thể miễn cưỡng áp chế khác thường mà gật đầu.

“Làm liên minh vũ trụ, Cáp Ngói tinh hệ bảo hộ trái đất là có kỳ hạn, liên minh trái đất phải tự mình trở nên cường đại, mới có thể cam đoan chính mình không bị dung hòa. Cho nên tiến cử khoa học kỹ thuật, là tất yếu.”

Đoạn Sở thấy lỗ tai Úc Thịnh Trạch đỏ lên, cười trộm, lấy tay vuốt nhẹ hai cái, tính toán quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù riêng), tay bỗng nhiên bị nắm giữ, Đoạn Sở ngẩng đầu, ánh mắt Úc Thịnh Trạch giống như xuất hiện một ngọn lửa màu đen.

“Thịnh Trạch. . . . .Ngô” Thân thể Đoạn Sở bị ép vào ghế sô pha, bị bắt ngửa đầu, thừa nhận hôn môi như lửa nóng của nam nhân.

Úc Thịnh Trạch giống như tìm được rồi món đồ chơi mới, một tay chế trụ gáy Đoạn Sở, tay kia thì giam cầm Đoạn Sở, nhấm nháp sự thơm ngon của người yêu mới ra lò.

Chờ Đoạn Sở thật vất vả bình tĩnh trở lại, mới nhớ tới lời nói vừa rồi, tựa vào bả vai Úc Thịnh Trạch nhắc nhở: “Ngươi còn không có trả lời đâu, cùng ta đi ra ngoài nhìn khách nhân đi? Di?” Đoạn Sở bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thẳng đứng dậy kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải nói Vĩnh Nghị lại đây sao, như thế nào còn chưa tới?”

Đều đã một giờ đồng hồ, từ căn cứ quân hạm đến Trữ gia, lấy tốc độ phi hành khí, như thế nào thì cũng nên tới rồi mới đúng.

“Áo Lợi Ngươi cùng Bố Lỗ Tư đại tướng quân trao đổi, có quan hệ tới vấn đề cung cấp khoa học kỹ thuật cho liên minh trái đất, Vĩnh Nghị tìm không thấy nơi này, đành phải chờ hắn.” Úc Thịnh Trạch có điểm đau đầu, lấy tính tình Nguyên Vĩnh Nghị, chỉ sợ liếc mắt một cái liền nhìn ra biến hóa của hắn cùng Đoạn Sở, trêu chọc linh tinh là tránh không được.

Đoạn Sở cười gật đầu, đứng dậy lôi kéo Úc Thịnh Trạch: “Đi thôi, chúng ta trước đem khách nhân đuổi đi, vừa lúc có thể cùng Vĩnh Nghị giới thiệu một chút người nhà ta.”

Úc Thịnh Trạch dùng một chút, đồng ý nói: “Cũng tốt, hơn nữa lấy sức quan sát của Vĩnh Nghị, hắn hẳn là có thể phát hiện manh mối. Bất quá cho dù đoán được, hắn cũng sẽ không để ý. Nhưng quan hệ của ngươi cùng Trữ gia không thể công khai, ngươi tính toán giải thích như thế nào?”

Đoạn Sở nhếch mi, không hề áp lực nói: “Ta làm sao phải giải thích với ngoại nhân.”

Úc Thịnh Trạch khó có lúc thấy được Đoạn Sở sung sướng như vậy, lại càng thêm đau lòng việc lúc trước hắn gặp phải.

“Nhiệm vụ lúc trước ngươi hỏi ta, là muốn để Trữ gia toàn quyền xử lý viện trợ khoa học kỹ thuật cùng Cáp Ngói tinh hệ hay sao? Vậy để Áo Lợi Ngươi trong khoảng thời gian này cùng đại ca ngươi đàm phán là có thể.” Úc Thịnh Trạch dời đi lời mở đề.

“Như vậy sao được, Trữ gia cũng không có năng lực ăn toàn bộ!” Đoạn Sở một ngụm phủ quyết, khoa học kỹ thuật dung nhập vào các mặt của cuộc sống con người, cho dù là Trữ gia vào thời kì hưng thịnh nhất, cũng không có năng lực thừa nhận, huống chi sẽ gây chú ý.

Hắn nhìn Úc Thịnh Trạch, đắc ý dào dạt nói: “Cho nên, ta muốn để ngươi theo ta đi gặp khách nhân. Ta sẽ khiến cho bọn người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hối hận tới ruột đều xanh! Còn có Đoạn gia, Đằng gia. . . . “

Úc Thịnh Trạch nghe Đoạn Sở kể ra những gia tộc ba năm nay đối với Trữ gia cản trở, không chút nào che dấu chính mình lấy việc công làm việc tư, ỷ thế hiếp người lòng dạ hẹp hòi, nhếch môi, chỉ ôm lấy Đoạn Sở, không hề dị nghị mà đồng ý tính toán của hắn.



2

Tháng Hai 28, 2016



92

Bình Luận (0)
Comment