Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 39

Nét mặt Úc Bách biến đổi mấy lần, dần dần hiểu rõ nguyên do trong đó.

Trà Lê giải thích tiếp:

– Thứ này vốn dĩ chỉ có thể đặt ở tác phẩm, thế nhưng về sau người nghiện càng ngày càng nhiều, người ta phát hiện ra rằng tinh thể sau khi được tinh luyện ra có thể được tiêm trực tiếp, hút hoặc uống ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, ảnh hưởng đến xã hội quá nghiêm trọng cho nên về sau mới bị cấm. Người nghiện còn muốn kêu oan, cuối cùng toàn bộ bị kéo đi cưỡng chế. Các tiền bối phải mất một thời gian dài mới có thể đuổi nó ra khỏi thành phố Noah.

Nhiều năm sau, giám đốc Công ty Công nghệ sinh học Bất khả chiến bại lại liều lĩnh nhập vào một khối lượng khủng.

Úc Bách nói:

– Sao anh cứ cảm thấy anh ta dùng chiếc xe vận tải này là lừa chúng ta tới nơi này, anh ta muốn làm gì?

Trà Lê nhún vai:

– Rất khả nghi, nhưng em cũng không rõ nữa.

– Sẽ sớm biết được ngay thôi. – Một giọng nam cất lên.

Trà Lê với Úc Bách cùng quay lại nhìn về phía cửa kho hàng, giám đốc mặc vest và áo sơ mi trắng vừa xuống xe RV thương mại, cao như siêu mẫu nam, đằng sau là mấy người đàn ông mặc vest đen vô cảm.

Trà Lê và Úc Bách nhìn nhau, quả nhiên là cái bẫy?

Những người đàn ông mặc vest đều cao lớn, dáng người lực lưỡng, bên cạnh còn có một nhãn dán mũi tên nhỏ, biểu thị thân phận của họ: côn đồ.

Giám đốc kỳ thực cũng có vóc dáng vạm vỡ, có điều so với đám côn đồ thì đẹp trai hơn nhiều.

Một nhóm đàn ông thân hình vạm vỡ cơ bắp sải những bước chân lạnh lùng vô cảm về phía hai người.

– Anh mau nhìn đi. – Trà Lê phát biểu cảm tưởng với Úc Bách, – Thật là một cảnh giới thiệu nhân vật phản diện tiêu chuẩn lên sân khấu nha.

Úc Bách: – …Ừ.

Giám đốc đi vào kho hàng và đứng ở trước mặt hai người, lạnh nhạt nói:

– Hai người biết không, tại sao hai người lại cứ nhất quyết điều tra bằng được, vì sao không chịu tha cho tôi một con đường sống?

Trà Lê lại nói với Úc Bách:

– Anh nghe đi, đây chính là câu nói kinh điển của vai phản diện đấy.

– …- Giám đốc làm như không nghe thấy, bình tĩnh nói, – Nếu có trách thì cũng trách hai người thích xen vào việc của người khác thôi

Lần này Úc Bách không nghe nổi nữa, tán đồng với Trà Lê:

– Đúng thật là quá kinh điển đi.

Giám đốc cũng không phải người bình thường, tiếp tục nói:

– Để mọi chuyện mau chóng chấm dứt, tôi không thể không bày chút kế với hai người. Tôi rất xin lỗi, mong hai người hiểu cho, bản thân tôi cũng không muốn vậy đâu.

– Anh nghe hiểu ý tứ của anh ta không? – Trà Lê hỏi Úc Bách, – Lúc đầu anh ta trông giống như một nhân vật phản diện, nhưng bây giờ anh ta trông giống như một nhân vật phản diện có nỗi khổ riêng.

Úc Bách nói:

– Dù sao thì cũng là nhân vật phản diện.

Giám đốc thò tay vào trong ngực lấy thứ gì đó rồi nói:

– Không cần nhiều lời nữa, giờ tôi tiễn hai người đi.

– Từ đã. – Trà Lê nhìn chằm chằm vào cái tay với vào trong ngực của anh ta, nói, – Không phải anh thật sự tàng trữ súng trái phép đấy chứ? Không ngại nói cho anh biết, hai chúng tôi đều mặc áo chống đạn đấy.

– … – Nội tâm của Úc Bách viết, cái này có thể nói ra hay sao là em yêu ơi?

Giám đốc lấy ra một thứ gì đó, nhưng đó không phải là một khẩu súng mà là một chiếc hộp dài màu đen, to gấp đôi chiếc bật lửa, phía trên có một nút màu đỏ, hình như là một thiết bị có chốt mở.

Úc Bách nói:

– Đây là cái gì nữa?

Trà Lê phân tích:

– Nó trông giống như một chiếc kíp nổ, hay là trong kho hàng chôn thuốc nổ, anh ta muốn nổ chết chúng ta cùng với xe vật chứng? …Anh đúng là quá độc ác nha!

– …- Giám đốc nói, – Tôi thấy hai người rất yêu nhau, chắc là không muốn tách ra đâu nhỉ…

Trà Lê vội nói:

– Còn chưa yêu nhau đâu, còn xa mới tới mức độ tự tử vì tình vì nhau nha.

Úc Bách: – …

Giám đốc không nhịn được nữa nói:

– Này cảnh sát, anh có thể đừng có ngắt lời tôi nữa được không?

Úc Bách cũng đã không còn căng thẳng nữa, mệt mỏi hy vọng vai ác nhanh chóng kết thúc phần nói chuyện rồi đi nhận hộp cơm, mà trước khi nhận hộp cơm còn phải bị Trà Lê nói nhiều đến tra tấn tinh thần, đây chính là một điểm đáng thương của kiếp sống vai ác.

Giám đốc lạnh lùng nói:

– Tóm lại tôi nghĩ cho hai người, cho hai người cùng nhau lên đường đi thế giới bên kia có thể làm bạn với nhau.

Trà Lê còn muốn nhấn mạnh rằng hai người hiện vẫn chỉ đang thực tập yêu đương, còn xa mới tới cảnh giới sống cùng khâm chết cùng huyệt không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.

– Vĩnh biệt. – Giám đốc không cho anh cơ hội nói.

Trà Lê và Úc Bách đều không ngờ rằng anh ta sẽ nhấn “ngòi nổ” nhanh như vậy, gần như không chút do dự – điều này hoàn toàn không giống một nhân vật phản diện. Cả hai đều tưởng rằng nó sẽ nổ tung, theo bản năng muốn bảo vệ đối phương ở trong ngực mình, bởi thế nên họ ôm chặt lấy nhau.

Thế nhưng không có nổ mạnh, căn bản không tồn tại thuốc nổ gì cả.

Úc Bách: –?

Trà Lê mờ mịt hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Úc Bách lỗ tai rất nhạy cảm, hắn nghe được một số âm thanh khác thường, như tiếng quạt hút vù vù, hay tiếng dã thú gầm rú… Âm thanh phát ra từ hướng đầu xe, đó là cái gì?

Vừa rồi cả hai nhìn thấy rất nhiều đường công nghiệp ở trong xe vận chuyển, rồi sau đó là giám đốc đột nhiên bước vào thì vẫn luôn đứng ở phía sau xe tải. Lúc này thân chiếc xe tải kia rung lên dữ dội, bao đường công nghiệp chất đầy bên trong đó bị chấn động này làm rơi xuống dưới đất rơi xuống dưới gầm xe, túi nhựa vỡ tung, bột tinh thể văng tung tóe khắp nơi, trong khi đó rung chuyển của xe ngày càng dữ dội.

Hai người đều là: –???

Trà Lê cũng nghe được thanh âm khác thường này, vừa định mở miệng thì chiếc xe tải đã rung tới cực hạn, giây tiếp theo, xe vận tải ở trước mặt hai người phát ra một tiếng động lớn rồi biến mất.

Mà ở phương hướng vốn dĩ là đầu xe đột nhiên xuất hiện một cái động đen xoáy tròn đang quay với tốc độ cao, lỗ đen có đường kính năm mét, vừa rồi hai người cũng không nhìn thấy bởi vì bị xe tải chặn lại, xe tải bị nó hút vào trong! Tiếng vù vù bất thường đó chính là âm thanh do mắt bão tạo ra!

Lực hút của mắt bão lớn đến mức ngay cả một chiếc xe tải có tải trọng trên 1000 tấn cũng có thể bị hút vào huống chi là hai người đàn ông. Úc Bách và Trà Lê còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hút vào trong đó, trước khi bị nó hút vào chỉ có thể làm là ôm đối phương càng chặt hơn.

Một tiếng uỵch nhẹ vang lên, cảnh sát Trà Lê cùng với cảnh sát thực tập của anh cùng nhau bị hút vào trong.

– A a a a a a a ——!!! – Trà Lê cảm thấy họ đang rơi xuống nhanh chóng từ độ cao lớn, không khống chế được mà hét thật to.

Úc Bách lại cắn chặt khớp hàm, dùng hết toàn lực bảo vệ đầu Trà Lê ở giữa khuỷu tay của mình.

Trong lúc hai người rơi tự do, tiếng gió rít chói tai, những đám mây giống như sương mù ở độ cao thấp xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Không biết rốt cuộc là rơi từ độ cao bao nhiêu, nhưng Úc Bách trực quan phán đoán là cao hơn độ cao của môn nhảy dù, nếu đây là thế giới ba chiều, hai người nhất định sẽ chết cùng nhau.

Khoảng cách mặt đất càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Rầm! Hai người họ đáp xuống một thực thể trắng như tuyết.

Trà Lê: – A a a a —— Hả?

Anh nằm trên người Úc Bách, Úc Bách rơi xuống trước hai mắt biến thành màu đen, sao kim bắn tung tóe, mắt nổ đom đóm.

Trà Lê lăn lóc bò dậy lo lắng xem xét Úc Bách, hỏi:

– Anh có làm sao không? Anh có bị đụng vào đâu không?

Cũng may Úc Bách đáp lại:

– Anh không sao, anh chỉ thấy mặt mình như là bị gió quất sưng lên rồi.

– Không có đâu, vẫn đẹp trai lắm. – Trà Lê xác nhận hai người đều an toàn, lập tức lạc quan lên, còn sờ sờ mặt Úc Bách.

Úc Bách cười với anh, sắc mặt hơi tái nhợt, nằm ở đó muốn nghỉ ngơi một lát.

Trà Lê đứng dậy, xem xét chung quanh, đã hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

Họ không trực tiếp rơi xuống đất mà rơi vào chiếc xe tải bị hút trước và rơi xuống trước, phần đầu xe lúc này thẳng đứng hướng xuống, lao thẳng xuống đất trong tư thế lộn ngược. Cửa xe chứa hàng hóa mở sang hai bên, tình cờ là lối vào mở, hai người ngã sau đó rơi xuống đường công nghiệp trong xe, Úc Bách đóng vai trò đệm cơ thể con người giảm xóc cho Trà Lê, mà hơn tám trăm kg đường lại đảm nhiệm làm khí lót cho cả hai.

Khung cảnh xung quanh tựa như hoang dã, cỏ cây, bụi bẩn, không có đường sá ngút tầm mắt, mặt trời sắp lặn và đang dần lặn về phía tây, Trà Lê một chân dẫm lên bao đường hàng cấm, một chân đạp lên trên khung xe, vừa lúc là một điểm cao, có thể nhìn được xa hơn.

Ở hướng ngược lại với mặt trời, dường như có một quần thể kiến trúc.

Úc Bách cũng khôi phục lại từ trạng thái mắt nổ đom đóm, ngồi dậy thở hổn hển, hỏi Trà Lê:

– Em nhìn thấy gì không?

– Bên kia hình như có một thành thị. – Trà Lê đáp, lại hoang mang nói, – Đây là nơi nào? Thành trấn kia nhìn cũng không giống thành phố Noah chút nào. Giám đốc xấu xa kia ấn vào trang bị kia, lẽ nào có thể mở được bất kỳ cánh cửa nào hay sao? Anh ta đã đưa chúng ta đến đâu vậy?

Úc Bách cũng không biết, nhưng hắn có thể xác định nơi này vẫn là thế giới giả tưởng mà không phải thế giới thực, bằng không từ đám mây rơi xuống mà còn có thể bình yên vô sự hay sao? Nếu phải thì Newton có nằm trong quan tài cũng phải bật sống dậy mất.

Hắn cũng đứng dậy, túi đường dưới chân có chút trơn trượt, Trà Lê đưa tay định kéo hắn, nhưng Úc Bách lại thuận thế kéo anh lại gần trong vòng tay mình, ôm chặt lấy anh.

Trà Lê: –?

Hô hấp của Úc Bách có chút gấp gáp, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, hắn mới buông tay ra, trước khi lùi lại hôn lên môi Trà Lê, ánh mắt rất dịu dàng.

Trà Lê ngay giây phút này cảm thấy Úc Bách thật sự yêu mình, mức độ này gần tương đương với câu nói của giám đốc.

Anh hỏi:

– Anh làm sao vậy? Là đang sợ phải không?

Úc Bách lời ít ý nhiều đáp:

– Anh sợ độ cao.

Trà Lê sửng sốt một chút ngay sau đó hiểu ra, chính là lúc nãy trong quá trình rơi xuống, Úc Bách đã cố gắng hết sức bảo vệ, anh có thể cảm nhận được. Nhận thức được điều này làm Trà Lê luống cuống.

– Em không biết…Em có thể làm gì cho anh không?

Úc Bách lại nở nụ cười:

– Chờ anh nghĩ ra đã rồi tống tiền em.

Hai người đứng cạnh nhau trên mép xe tải, nắm tay nhau nhìn về phía thị trấn phía xa. Úc Bách đại khái nhìn ra được, từ nơi này cách đến đó khoảng năm đến mười cây số.

Hai người leo xuống từ chiếc xe tải bị mắc kẹt thẳng đứng trong đất giống như leo núi, trong thế giới truyện tranh nơi vật lý không có sự kiểm soát này, cả hai không tốn quá nhiều sức lực đã lật được xe tải xuống, đầu xe bị đâm hơi bẹp một chút Cảnh sát Trà Lê “có kỹ năng khóa gì cũng mở được” lúc này cũng đã phát huy tác dụng thuận lợi mở khóa xe ra, kiểm tra một lượt, chiếc xe vận tải này còn sử dụng được.

—— Quả thực so với ô tô thì người còn kiên cố hơn.

– Quá may mắn đi! Đây đúng là kỳ tích! – Trà Lê vui vẻ ấn còi ô tô.

– Đúng vậy, quá may mắn. – Úc Bách chết lặng mà phụ họa. Đợi lát nữa nếu chiếc xe này mà biến thân thì hắn cũng không thấy lạ chút nào.

Trà Lê lại tìm thấy hộp dụng cụ trên xe, đi gia cố cửa sau bị hư hỏng nhẹ, toàn bộ tang vật vật chứng trên xe này vẫn phải cố gắng hết sức để đưa về sở cảnh sát.

Sau đó anh quay lại vị trí lái, đang chuẩn bị khởi động xe bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, buông tay lái xe nói với Úc Bách ngồi ở ghế phụ.

– Bằng lái xe của em chỉ là loại C thôi, lái nó sẽ vi phạm Luật giao thông. Anh có Bằng B2 phải không?

– … – Úc Bách suýt nữa thì hộc máu.

Cuối cùng vẫn là Úc Bách lái xe đi về phía thị trấn, vì không có quốc lộ, xe cũng không có định vị nên Úc Bách chỉ có thể vượt qua bụi cỏ dại và cảm tính mà tiến về phía trước. Dựa vào cảm giác mà đi, cũng may trời tối, có phương hướng ánh sáng tức là thành trấn, cũng không đến mức lạc đường.

Điện thoại của Úc Bách lúc rơi từ trên cao xuống đã rơi mất, không biết nó đã rơi đi đâu, điện thoại của Trà Lê vẫn không có tín hiệu, trên đường đi anh nghi ngờ điện thoại bị hỏng, đã thử khởi động lại mấy lần nhưng không được, càng không thể nào vào mạng được.

Cả hai đều có dự cảm không tốt.

Cuối cùng hai người cũng nhìn thấy quốc lộ, cuối con đường kia là một mặt cắt ngang, có cảm giác như nó là điểm tiếp nối giữa vùng hoang dã và khu định cư của con người.

Úc Bách lái xe chạy vào quốc lộ, đèn xe vừa lúc chiếu sáng vào cột mốc ở bên đường, trên cột mốc bên đường có là hai con quạ khổng lồ về đêm, trong đêm tối không nhìn rõ được chúng trông như thế nào, hai cặp mắt của nó sáng lên màu xanh nhạt, chúng nó dường như đang nhìn hai người bên trong xe. Trà Lê bị nhìn mà da gà dựng lên, theo phản xạ muốn đưa tay ra sau hông chạm vào súng, hai con chim kia đúng lúc vỗ cánh bay đi, ở không trung truyền đến tiếng kêu khàn khàn rất khó nghe.

Cây leo khô che phủ chưa đến một nửa biển báo cột mốc, Trà Lê xuống xe gạt chúng sang một bên, nhìn thấy trên biển báo tên địa danh: Thành phố Nại Lạc.

Trà Lê không hiểu gì quay lại nói với Úc Bách:

– Đây là đâu? Môn địa lý mà em học cũng chưa từng nghe thấy địa phương này cả.

Úc Bách luôn cảm thấy nơi hoang dã rất không an toàn, thúc giục:

– Em mau lên xe đi.

Hắn dựa trên địa danh trên cột mốc đường là tiếng Trung và sự giống nhau về phong cách tiếp cận của địa danh này với thành phố Noah mà bước đầu phán đoán vẫn ở trong cùng một thế giới, có thể là bản đồ mới.

Trà Lê quay trở lại xe, Úc Bách lại tiếp tục lái xe về phía trước một đoạn ngắn, hình dáng tổng thể của thành phố ở trước mặt họ, nhưng cả hai người đều thấy bao phủ trên không trung của thành phố là mây đen bao phủ, sấm sét ầm ầm, sắp có mưa to, mà thành phố dưới mây đen và sấm sét ầm ầm này thoạt nhìn giống như một con quái thú thành phố khổng lồ.

Cuối cùng, xe vận tải đã vào trong thành phố, mưa to tầm tã rơi xuống.

Trong thành phố xa lạ và đáng lo ngại này, Úc Bách vi phạm Luật giao thông lái một chiếc xe vận tải mà bằng C không được phép lái cẩn thận giảm tốc độ xe, chú ý đến mọi tình hình.

Trà Lê bàng hoàng qua cửa xe nhìn thành phố nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Nước thải chảy tràn trên đường, cống bị rác thải chặn không còn chức năng thoát nước, chuột bẩn bò thành từng đàn, người đi đường nhìn thấy thì thờ ơ, dẫm lên mà không để ý, chỉ vội vã đi ngang qua để mau chóng tránh mữa.

Đi qua mấy con hẻm nhỏ, có người đang đánh nhau dưới bùn, có người đang say sưa hút thuốc dưới ánh đèn đường mờ ảo, có người đang ngủ trên thùng các tông dưới trời mưa to, không biết họ còn sống không.

Lúc đầu, Trà Lê mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng khiến anh kinh hãi đều sẽ nắm chặt cánh tay Úc Bách ra hiệu cho hắn xem, về sau thì cũng mệt mỏi, chỉ nghi vấn:

– Sao lại có một nơi quỷ quái như này…Có phải chúng ta đã đi tới thế giới thực của anh không?

Úc Bách: -…

Sợ rằng không đi tới Gotham thật.

– Chúng ta tìm xem sở cảnh sát ở đâu đi. – Trà Lê nói.

Lại đi qua một hẻm nhỏ, bên trong vọng ra tiếng khóc thút thít và cầu xin của một người phụ nữ, Úc Bách cũng nghe thấy được, phanh xe lại, xe còn chưa dừng hẳn, Trà Lê đã mở cửa xe nhảy xuống dưới.

Chờ Úc Bách cũng nhảy xuống theo đi qua đó thì Trà Lê đã đuổi tên lưu manh cầm dao cướp bóc, tên lưu manh vừa lui ra phía sau vừa chửi bới Trà Lê đầy độc địa, người phụ nữ kia thì chỉ hoảng sợ nhìn nhìn, không nói một lời, dán vào tường lặng lẽ muốn trốn đi, tên côn đồ vốn đã bị Trà Lê đánh cho vài cái, không cam lòng muốn trả thù, chờ lúc nhìn thấy Úc Bách cũng đi đến thì mới bỏ chạy đi.

Úc Bách và Trà Lê đứng nơi ngõ nhỏ bẩn thỉu, tóc và quần áo đều bị nước mưa làm cho ướt sũng, yên lặng nhìn nhau.

– Sao lại có một nơi như này được? – Trà Lê nói.

– Nại Lạc là tiếng Phạn Phật giáo. – Úc Bách nói, – Ý nghĩa là địa ngục Vô Gian.

Hết chương 39
Bình Luận (0)
Comment