Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 72

Hình dạng người giấy của Trà Lê là dựa trên phong cách vẽ nhân vật của “Con tàu từ bên kia”, rất chi tiết và đẹp mắt, tay chân và nét mặt rất linh động, linh động này có hai nghĩa, biết nhíu mày, biết giật mình, biết vui vẻ, biết tức giận, theo cảm xúc biến đổi của Trà Lê, biểu cảm của người giấy cũng sẽ xuất hiện tương ứng.

– … – Úc Bách thấy chuyện này vô cùng thần kỳ, mình có một bà xã người giấy thật sự.

Hắn đã có trải nghiệm du hành xuyên truyện tranh thực sự, cũng không còn xa lạ với vấn đề du hành xuyên truyện tranh nữa, tuy nhiên, mỗi lần qua lại với thành phố Noah trước đây đều là du hành linh hồn, kể cả việc Trà Lê tỉnh dậy trong cơ thể của Chiêm Tinh lần này cũng là linh hồn gắn liền với cơ thể của Chiêm Tinh.

Quá trình từ Noah đến Nại Lạc lại về tới Noah thật ra rất phù hợp với định nghĩ xuyên thân, nhưng mà nó không giống với việc Trà Lê thông qua cánh cửa không gian trở lại thế giới thực.

Trà Lê trong hình thái này mới là ý nghĩa thực sự của việc người giấy của một chiều không gian khác xuyên thân vào thế giới ba chiều.

Trà Lê nghe hắn nói như thế, suy nghĩ một chút nói:

– Đây là điều mà các nhà nghiên cứu của Viện Sinh vật Đặc biệt đã nói với em. Kết quả thí nghiệm trước đây của họ cho thấy người giấy có thể du hành đến thế giới thượng tầng dưới hình dáng của người giấy thật.

Anh tỉnh lại ở trong cơ thể Chiêm Tinh, đối với Viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt mà nói đây là chuyện không ngờ tới, họ cũng không biết giữa Trà Lê và họa sĩ truyện tranh còn có trình tự liên hệ sâu như thế.

– Nhưng mà những tình nguyện viên trước đây vì sao không thể mở ra cánh cửa kia được? – Trà Lê thắc mắc.

– Bởi vì cơ sở xuyên truyện tranh đã tiến hành quản chế cánh cửa kia rồi. – Úc Bách đáp, – Bởi thế nên mới tạo thành kết quả những tình nguyện viên mới không thể thuận lợi xuyên qua được.

Hắn chỉ vào quần áo Trà Lê bị tổn hại nói:

– Anh đoán đây chắc là tổn hại mà sóng ứng lực đã tạo nên.

Trà Lê bừng tỉnh nói:

– Thì ra đó là vũ khí của cơ sở xuyên truyện tranh! Em không biết nó là cái gì, em cứ nghĩ đó là động đất hay bất ngờ gì đó. Em không nhìn được đó là gì cả, quá tối, cảm giác có vài luồng ánh sáng vô hình, cực kỳ nhanh, cực kỳ sắc bén, nếu như em không di chuyển nhanh thì có thể đã bị cắt thành mấy khúc rồi, còn may là em trốn được nhanh. Có điều là quần áo vẫn bị cắt nát một chút.

Anh đã mở ra mấy cánh cửa thế giới phó bản, đụng phải một số nguy hiểm ở các mức độ khác nhau, trên tâm lý đã có sự chuẩn bị đối với nguy cơ có thể gặp phải bên ngoài cánh cửa, thân thủ cũng rất tốt, thế nên mới tránh được giá trị tổn thương do sóng ứng lực đánh tới, bằng không sẽ giống như một vị tình nguyện viên được thành phố Noah cử đi bị thương rất nặng, mấy tháng trời cũng không thể rời khỏi giường bệnh được.

Úc Bách dùng đầu ngón tay sờ sờ quần áo của Trà Lê, trên người chỉ có một chút tổn thương nhẹ, nhưng đằng sau là những nguy hiểm khủng khiếp mà Trà Lê đã phải đối mặt.

– Em đẩy cánh cửa thành phố Noah rồi thì lẽ ra nên về nhà. – Úc Bách nói, – Anh nhất định sẽ đi tìm em, bất kể là dùng biện pháp gì.

Trên khuôn mặt người giấy Trà Lê hiện lên sự quật cường, nói:

– Em biết anh sẽ làm như vậy.Nhưng em không muốn phải chờ anh đến tìm em, chờ đợi là không biết, em không muốn ngu ngốc chờ đợi một chỗ.

– … – Úc Bách rất khó miêu tả cảm thụ lòng mình lúc này.

Cơ sở xuyên truyện tranh với tổ trưởng Lưu là người đại diện cho nhiều người không hiểu hắn vì sao lại yêu một người trong truyện. Nếu như họ có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Trà Lê thì sẽ hiểu được hắn, người này có thể không yêu được sao, rất là khó.

Trà Lê ngồi trên đùi Úc Bách, kéo vạt áo khoác của mình, nghĩ một lúc nói:

– Nghiên cứu viên chỗ em chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới những hình giấy nhỏ như vậy lại có thể xuyên qua, nhóm tình nguyện viên thật sự xuyên qua được thì cũng không làm được tình báo hữu dụng gì, dùng cơ thể này thì có thể làm được cái gì đây? Chắc chắn là không làm được nha.

Úc Bách nói:

– Điều kiện tiên quyết để cơ sở xuyên truyện tranh của bọn anh đưa người vào truyện tranh là những người du hành truyện tranh phải có nguyên mẫu tương ứng trong truyện tranh mà họ muốn đến. Từ đó thấy rằng việc đạt được việc qua lại giữa hai thế giới không phải là điều dễ dàng. Thảo nào họ muốn nghiên cứu án lệ xuyên truyện tranh của anh và Chiêm Tinh, anh nghĩ số lần họ xuyên thành công vào truyện tranh có thể không nhiều như họ khoe khoang.

– Em có một vấn đề. – Người giấy Trà Lê ngồi xếp bằng, lấy tay chống cằm, nói, – Lúc anh xuyên vào truyện tranh, có đi qua vùng trung gian kia không?

– Quá trình anh xuyên vào truyện tranh cùng với em đi vào thế giới thực không giống nhau. – Úc Bách bắt đầu giải thích toàn bộ những trải qua của hắn từ thế giới thực xuyên vào truyện tranh, – Thông thường mà nói, con người sau khi chết đi linh hồn sẽ tiêu tan ở thời không, đây là quy luật tự nhiên. Mà xuyên vào truyện tranh trên thực tế nó là một loại công nghệ tiên tiến phá vỡ quy tắc này, nó nắm bắt khoảnh khắc ngắn ngủi khi con người sắp chết, đồng thời thông qua một số kỹ thuật dẫn đường để dẫn dắt linh hồn đến thế giới khác mà nó muốn đi trước khi tiêu tan.

Trong quá trình Trà Lê nghe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn có vẻ kinh ngạc, khiếp hãi, sau khi nghe xong anh mới lại hỏi:

– Em nhớ anh từng nói, anh không thể thành công xuyên qua ở cơ sở xuyên truyện tranh, buổi tối còn trở về nhà mình và đi ngủ như bình thường, lúc tỉnh lại thì đã ở trong xe thể thao của Úc Bách 1.0. Chuyện này là thế nào?

– Khi anh nói với em điều này, anh cho rằng sự thật chính là như vậy, nhưng chân tướng không phải như thế. – Úc Bách nói, – Khi anh từ trong truyện tranh quay lại thế giới thực thì tỉnh lại ở trong khoang ngủ đông, lúc đó anh mới biết được thì ra anh vẫn luôn ở trong khoang ngủ đông. Sự việc xuyên qua thất bại và ký ức anh trở về nhà chỉ là một trạng thái anh đang rơi vào trạng thái sắp chết ở trong khoang ngủ đông, đó là một cảnh trong mơ khi đang ở giây phút hấp hối, anh chưa từng rời khỏi khoang ngủ đông.

Trên thế giới có rất nhiều người từng trải qua trải nghiệm cận kề cái chết và cuối cùng may mắn sống sót, nhiều người trong số họ đã từng nói rằng trạng thái khi cận kề cái chết giống như một cảnh trong giấc mơ, có lẽ đó là sự tái hiện lại những chuyện xảy ra trong đời, hoặc là đoàn tụ với người thân đã khuất của mình, hoặc là rơi khỏi vách đá và những thời khắc nguy cấp khác, còn có người thì trở lại nơi mà mình muốn về nhất và ngủ một giấc bình yên.

Trải nghiệm cận kề cái chết của Úc Bách chính là trải nghiệm cuối cùng. Hắn không có lưu luyến gì trên đời nữa, luyến tiếc duy nhất không phải người thân bạn bè, cũng không phải phòng làm việc truyện tranh, mà là ngôi nhà mới bên Hồ Tây là thứ duy nhất thuộc về hắn trên thế giới này.

Trà Lê tâm ý tương thông với hắn, tất nhiên rất nhanh đã hiểu được điều này, trong lòng anh thấy xót xa thay cho hắn.

– Cho nên anh mới nghĩ ra cách thức tự làm ngạt thở mình để trở lại thế giới thực. – Trà Lê nói, – Anh đã thông qua lý luận của cơ sở xuyên truyện tranh là chỉ có thể mở được thông đạo vào thời điểm kề cận cái chết.

Úc Bách nói:

– Đúng vậy, nhưng anh cũng không chắc mình có thể thành công hay không, có điều là cũng không có biện pháp nào tốt hơn cả, cho nên mới thử mạo hiểm một lần.

May mắn là kết quả đúng như hắn mong muốn, thành công thay đổi số mệnh của thự trưởng. Nhưng nếu như không thành công, có thể hắn sẽ mãi mãi không quay về được thế giới thực, cũng không thể quay về thành phố Noah, sẽ trở thành mảnh linh hồn nhỏ bé bị lạc giữa các không gian.

Trà Lê nhớ lại:

– Trước khi em ký hợp đồng với Viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt làm tình nguyện viên, em cứ nghĩ quá trình xuyên qua sẽ đơn giản giống như xuyên qua giữa Noah và Nại Lạc. Ký hợp đồng xong rồi, nghiên cứu viên mới nói với em, nói em tiến vào cánh cửa không gian thì sẽ biến thành người giấy, em còn lo lắng lắm, kết quả vừa đẩy cửa bước ra thì đã tỉnh lại ở trong cơ thể của Chiêm Tinh rồi.

Úc Bách nói:

– Đó là bởi vì biển ý thức giữa em và Chiêm Tinh được kết nối với nhau, nếu cơ chế du hành không gian được so sánh như một hệ thống, vậy thì hệ thống đã xác định em là Chiêm Tinh, để linh hồn em tiến thẳng vào cơ thể Chiêm Tinh.

– Em cũng nghĩ vậy đó. – Trà Lê nói, – Cơ thể người giấy của em vẫn ở trong khu vực hỗn đỗn kia, em uống cốc trà sữa có thành phần thuốc, linh hồn bị trục xuất ra khỏi cơ thể Chiêm Tinh, linh hồn liền trở về vùng trung gian đó, về tới cơ thể người giấy của em.

Nói tới đây, Trà Lê không biết phải làm sao, ủ rũ nói:

– Hai chúng ta…đúng là giống loài khác biệt rồi.

Úc Bách lại rất không để ý vấn đề này, cười lên:

– Thế em không yêu anh nữa à? Anh thì rất yêu em.

Trà Lê nói:

– Tất nhiên là em cũng rất yêu anh rồi, nhưng mà chúng ta như này phải làm sao đây.

Anh ngước lên nhìn Úc Bách, lại nói lần nữa:

– Anh thực sự lớn quá đi! Giờ trông anh giống một người khổng lồ, từ góc nhìn của em thì anh giống như con mèo vàng bình thường nhìn chúng ta ấy, thật sự là rất lớn luôn! Thảo nào nhiều lúc vuốt nó, nó không thích cũng không dám phản kháng, hình thể chênh lệch lớn như vậy, ai dám phản kháng chứ.

– … – Úc Bách nói, – Anh cũng nhớ con mèo đó, khi nào về lại thì đổi tên cho nó đi, đáng yêu như thế mà lại gọi là Tiểu Cường, nó chỉ là một con mèo vàng, nếu không thì đổi tên nó thành Tiểu Kim đi.

Trà Lê phát điên lên:

– Giờ phút này rồi mà anh còn có tâm tình đổi tên cho mèo hả? Anh nhìn em đi, em không muốn làm người giấy nhỏ xíu thế này đâu.

– Anh vẫn luôn nhìn em mà, em như này đáng yêu cực kỳ luôn. – Úc Bách sờ sờ anh, sung sướng nói, – Chúng ta đã cơ bản làm rõ được cái vòng tròn xuyên không gian, như này càng khẳng định suy nghĩ của chúng ta rất đúng, đó chính là chúng ta cần phải quay trở lại thành phố Noah mới có thể ở bên nhau mãi mãi được.

– … – Trà Lê bình tĩnh suy nghĩ và cũng tán đồng.

Đây cũng là mục đích mà Úc Bách đàm phán với cơ sở xuyên truyện tranh và tổ trưởng Lưu, hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là xuyên vào truyện tranh một lần nữa.

Úc Bách đã tính toán hết mọi chuyện, biết nên làm gì tiếp theo, hiện tại hắn và Trà Lê đều bình yên ở bên nhau, cảm xúc và tâm trạng rất ổn định, thậm chí có thể nói là hắn thoải mái nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Hắn nhẹ nhàng nhấc Trà Lê lên đặt ở bên cạnh.

Trà Lê tức giận đứng ở trên sô pha lườm hắn:

– Anh đừng có tùy tiện mà nhấc em lên!

Úc Bách nói:

– Anh muốn rót chén nước, sợ em từ trên đùi anh ngã xuống thôi.

Tuy rằng người giấy có ngã xuống cũng sẽ không đau.

Trà Lê nguôi giận, ngồi xuống gối dựa, nói:

– Em cũng khát nước.

Úc Bách đi đến bàn trà rót cốc nước, cùng lúc đó, hắn và Trà Lê cũng ý thức được một vấn đề.

– Em không thể uống nước, vậy phải làm sao đây? – Trà Lê than thở, – Em thậm chí còn không thể dính nước nữa.

Úc Bách: – …

Trà Lê lại nói:

– Em cũng thấy hơi đói nữa.

Úc Bách: – …

Trà Lê hoảng sợ kêu lên:

– Chết rồi chết rồi, sóng ứng lực nguy hiểm như vậy em cũng tránh thoát được, nhưng sẽ không chết vì khát đấy chứ?

– Em đừng hoảng. – Úc Bách suy nghĩ nói, – Để anh nghĩ xem có cách nào không.

Anh lên mạng tìm hình ảnh cốc nước phiên bản Q, chọn kích thước theo tỷ lệ của Trà Lê, rồi dùng máy in in ra.

Trà Lê: –??? Liệu có dùng được không đấy?

Úc Bách nhanh chóng dùng kéo cắt ly nước theo đường viền rồi đưa cho Trà Lê.

– …. – Trà Lê thử thử, ấy thế mà…có thể uống được nước thật này!

Tuy nhiên, sau khi Trà Lê uống hết nửa cốc, nét mặt nhăn lại và nói:

– Chẳng ngon tí nào, toàn mùi mực thôi.

Úc Bách lại thử in đồ ăn, đầu tiên là in một chiếc bánh nhỏ cắt ra cho Trà Lê ăn.

Trà Lê cắn một ngum rồi nhổ ra ngay, nói:

– Là mùi bơ quá hạn.

Úc Bách lại in một quả táo khác, Trà Lê nói:

– Cái này không tươi, không có nước, cứ như là ăn bông ấy.

Úc Bách: – …

– Em đói quá đi à. – Trà Lê chán nản nằm vật ra sô pha, tờ giấy bẹp xép, chỏm tóc ngốc trên đầu cũng ủ rũ xuống.

–! – Úc Bách lại nghĩ ra được cách khác, nói, – Em chờ anh một chút.

Hắn mở cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã quay lại, hắn nhờ một họa sĩ truyện tranh đang làm việc bên ngoài vẽ tại chỗ một bát dâu tây và một bát mì hành lá, bát mì được ghép với một đôi đũa, còn mì hành lá được ghép với một quả trứng rán và hai loại rau xanh nhỏ.

Trà Lê bò dậy, Úc Bách đặt dâu tây và mì trước mặt anh, người giấy Trà Lê nhặt một quả dâu giấy từ trong bát dâu tây phiên bản Q lên.

–! – Dù là chính bản thân Úc Bách tự nghĩ ra cách nhưng nhìn thấy giờ khắc trở thành sự thật này, hắn vẫn rất ngạc nhiên.

– Tươi lắm, ngọt lắm á. – Trà Lê ăn dâu tây, cũng vui vẻ lên, lại đi đảo mỳ trộn lên, nói, – Mỳ này thơm quá đi.

Úc Bách đi ra ngoài tự úp mỳ cho mình, lại tìm họa sĩ truyện tranh vẽ chút món ăn mang về.

Hai người dùng phương thức vừa đơn giản lại vừa phức tạp này ăn xong bữa cơm chiều.

Úc Bách ngồi trên sô pha, Trà Lê ngồi trên bàn trà, hai chân lơ lửng ở bên mép bàn trà, uống trà sữa trân trâu mà họa sĩ truyện tranh vẽ cho anh, hai người thì thầm trò truyện, nhắc tới hiện tại, cũng nói về tương lai.

Có người tới gõ văn phòng Úc Bách, Úc Bách bỗng nhớ ra lúc mình đi vào không hề khóa cửa, nhưng cửa đã bị đẩy ra, họa sĩ truyện tranh mới Thất Hoa thò đầu vào từ cửa.

Úc Bách giật mình, Trà Lê lập tức nằm thẳng ra sau, trà sữa trân châu phiên bản Q đổ xuống bên cạnh anh.

– Có việc gì không? – Úc Bách hỏi Thất Hoa.

Thất Hoa ngờ vực nhìn hắn.

Úc Bách rất hồi hộp lo lắng, không phải Trà Lê bị phát hiện ra rồi chứ?

Thất Hoa đi vào, nói:

– Sếp à, em nghe nói anh đi nhờ người ta vẽ các món ăn à? Anh muốn làm gì? Anh nhận được quảng cáo gì à?

– Không có. – Úc Bách đáp, – Anh chỉ cần một số tài liệu tạm thời thôi, không nhằm mục đích thương mại.

Thất Hoa đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt thành kính nói:

– Có một bên A hẹn quảng cáo, anh phải nhớ đến em đó nha, vẽ cập nhật thì em kém chứ vẽ quảng cáo em là vương bài đấy!

– … – Úc Bách nói, – Có quảng cáo anh sẽ tìm em.

– Đây là gì thế? – Thất Hoa nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, đồ uống và trái cây đã được Úc Bách cắt theo phác thảo, còn có hai bộ quần áo nhỏ rất xinh! Quần áo của Trà Lê bị rách, hắn liền in bộ quần áo mới ra cho anh.

Thất Hoa không hiểu được:

– Anh đang làm gì thế?

Úc Bách: – …

Thất Hoa lại nhìn thấy một người giấy đẹp trai nằm ở bên cạnh bàn cà phê, các họa sĩ truyện tranh có cách nhìn thế giới đặc biệt, góc độ thế giới của họa sĩ truyện tranh rất đặc biệt, tuy Thất Hoa không biết huyền bí trong này, nhưng đương nhiên có thể nhìn ra “anh ta” là một người giấy cực kỳ xinh đẹp.

– … – Thất Hoa cũng nghe đến tin đồn sếp không thẳng, cô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Úc Bách, nói, – Anh…có rảnh thì yêu đương đi ạ.

Úc Bách: – …

Thất Hoa đi rồi, Úc Bách đi ra khóa cửa lại, Trà Lê ở bàn trà ngồi dậy, lau mồ hôi nói:

– Nguy hiểm quá, vừa rồi em suýt không khống chế được mà chớp mắt đấy.

Úc Bách cũng đổ mồ hôi hột, nếu thật sự bị nhìn ra, thế này thì không thể giải thích được, đối với sự việc ly kỳ xuyên truyện tranh và xuyên ngược về càng ít người biết thì càng an toàn.

Trà Lê nói:

– Chúng ta tốt nhất đi về nhà đi.

– Hay là mình qua đêm ở đây đi. – Úc Bách nói, – Ở đây có những họa sĩ truyện tranh làm việc cả đêm, có họ làm bạn, có nhiều người thì càng an toàn hơn ở nhà.

Cơ sở xuyên truyện tranh bối cảnh rất phức tạp, nếu tổ trưởng Lưu kia muốn làm gì họ, vậy thì ở lại văn phòng làm việc còn an toàn hơn so với tòa nhà riêng nhiều. Có vết xe đổ trà sữa bị bỏ thuốc, chỉ cần Úc Bách chú ý tới những đồ ăn không rõ nguồn gốc ở bên ngoài đưa vào, trước khi nhận được câu trả lời của tổ trưởng Lưu thì hai người ở lại trong văn phòng truyện tranh càng đảm bảo an toàn hơn.

Phòng làm việc có phòng tắm vòi sen, Úc Bách tính toán đi tắm rửa, tối nay ngủ lại trên sô pha.

Người giấy Trà Lê không cần tắm rửa, nhưng quần áo đã bị tổn hại, vừa rồi Úc Bách đã in hai bộ quần áo mới bản Q cho anh, đều dựa theo phong cách yêu thích bình thường của anh.

Úc Bách nói:

– Em thử thay xem có hợp không, nếu không hợp thì anh sẽ chỉnh lại kích cỡ.

Trà Lê hơi xấu hổ thay quần áo trước mặt hắn, nhưng lại cảm thấy hình thái này của mình đều coi như vượt giống loài, là thật cũng không cần phải xấu hổ, liền ngồi ở sô pha bắt đầu thay quần áo.

Úc Bách: – …

Cơ thể khỏa thân của người giấy có phong cách rất hoạt hình, gần như phản chiếu, ngay cả khớp gối cũng có vầng sáng màu hồng.

Trà Lê cầm lấy bộ quần áo mới, đang xem xét ngược hay trước thì bị Úc Bách vươn một đầu ngón tay ra chọc vào ngực.

Trà Lê giật mình khi bị chọc vào, trên mặt đỏ ửng lên nhanh chóng, rất bực bội trừng mắt với Úc Bách:

– Anh làm gì thế?

– … – Úc Bách đột nhiên chợt nghĩ:, – Em như này, liệu có phản ứng không?

Trà Lê cảnh cáo:

– Liên quan gì đến anh, em là người trong truyện, anh đừng có mà xằng bậy.

Úc Bách nói:

– Em không muốn thử à? Hiếm khi có được thể nghiệm như vậy.

Trà Lê: – …

Mười phút sau, người giấy Trà Lê chui vào khe hở giữa gối và tựa lưng không chịu ra ngoài.

Úc Bách vốn có thể trực tiếp lấy chiếc gối đi, nhưng hắn lại không làm, chỉ ở bên ngoài nói:

– Cái này thật sự không có gì, có gì đâu mà, có gì mà anh chưa từng thấy đâu?

Trà Lê ở trong cái khe hở như cái động kia xấu hổ cùng tức giận muốn ch·ết, nói:

– Không giống nhau! Thế này làm sao mà giống nhau được.

– Là có chút không giống nhau. – Úc Bách nói, – Nhưng em như vậy đáng yêu lắm.

Trà Lê nói:

– Anh quá bi.ến thái đi.

Bên ngoài Úc Bách không nói gì.

– … – Trà Lê lại thấy mình nói hơi quá đáng, chậm chạp thò đầu ra khỏi gối dựa, nhìn xem Úc Bách có biểu cảm gì, phát hiện hắn chỉ ngồi ở một bên chờ anh đi ra, trên mặt không có biểu tình tức giận.

Trà Lê nói:

– Em không phải nói anh thật sự biế.n thái, nhưng quá trình vừa nãy thật sự là rất biế.n thái đó.

Úc Bách nói:

– Ừ, anh xin lỗi, anh quá bi.ến thái.

Trà Lê chui ra khỏi cái khe, đứng ở bên cạnh Úc Bách, lên án:

– Anh thế mà cũng có phản ứng với hình thái này của em à? Tự anh có thấy bình thường không?

Nếu như hiện đang ở thành phố Noah, Úc Bách đã mặt đỏ tía tai rồi, nhưng ở hiện thực này còn đỡ, chỉ nhìn ra hắn có chút ngượng ngùng.

Hắn thành thật thừa nhận:

– Có một chút. Dáng vẻ của em rất sinh động, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thật sự của em là như thế nào.

Trà Lê: – …

Úc Bách từ từ nằm xuống sô pha, mặt hắn ở trước mặt Trà Lê, hơn nữa còn nở nụ cười.

Trà Lê nghĩ thầm em mất mặt như thé, anh còn cười được à? Anh hung hăng đá lên trên mũi Úc Bách hai cái, nhưng rõ ràng là chẳng có lực sát thương gì. Mà ngược lại Úc Bách còn thấy ngưa ngứa, hắn vươn một ngón tay ra ấn Trà Lê ngã sấp vào trước mặt mình, Trà Lê bị ngón tay của hắn ấn vào bụng, nói:

– Buông em ra, nếu không em sẽ tức giận đó.

Úc Bách chỉ cười không buông anh ra, anh đứng lên kéo kéo lông mi của hắn, hắn vội xin tha:

– Đau quá, đau quá.

Anh cho rằng Úc Bách nói bừa, nhưng cũng không thật sự giật xuống lông mi của hắn, buông tay ra, nghĩ một chút bèn chạy đến cổ áo của hắn, giống như nhà thám hiểm nhìn vào bên trong.

Úc Bách: –?

Trà Lê bò vào trong cổ áo của hắn…Trong bất giác sắc mặt Úc Bách trở nên kỳ lạ.

Trà Lê lắng nghe tiếng tim đập ở ngực hắn, tiếp tục bò xuống dưới. Lại qua một lát, Úc Bách luống cuống nhấc anh ra, đặt ở trước mặt, ấn anh ngồi xuống nói:

– Không được.

Trà Lê bị bắt ngồi xuống bất mãn nói:

– Chỉ cho phép anh ức hiếp em thôi à?

– … – Úc Bách ra vẻ đứng đắn nói, – Anh sợ em sẽ bị ướt.

Trà Lê: – …

Anh nằm xuống trước mặt Úc Bách, hậm hực nói:

– Anh chờ xem, chờ em biến trở về, chuyện đầu tiên làm sẽ là tẩn anh một trận.

Hết chương 72
Bình Luận (0)
Comment