Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 134


Lạc Thiên Kỳ phì cười xoa đầu cô, người bên ngoài đứng ở xa không nghe được lời của hai người nói với nhau, thấy hành động thân mật đó của y liền đinh ninh hai người là người yêu của nhau.
Có vài người phấn khích lấy điện thoại ra chụp lại rồi đăng lên diễn đàn trường, các thiếu nữ khi nãy còn ôm tơ tưởng với y bây giờ cũng chết tâm, bạn gái của người ta là hoa khôi của trường đấy, hơn nữa còn là tiểu thư Quý gia, họ có cửa sao?
Hai người bên này dường như không quan tâm đến những tiếng bàn tán xung quanh mình.

Lạc Thiên Kỳ chủ động mở cửa cho Quý Hạ Linh, cô cũng vui vẻ ngồi vào.
Hai người cứ thế trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám sinh viên mà rời đi.
Tại phòng chủ tịch DK, Quý Diệp trầm ngâm nghe thư ký báo cáo, nhưng tâm trí lại luôn để ý tới tin nhắn mà vệ sĩ vừa gởi đến cho mình, trong lòng có chút gì đó khó chịu, dù biết là anh dâu em chồng nhưng có cần phải thân mật đến thế không, huống chi y bây giờ đã ly hôn với hắn, khả năng y tán tỉnh Hạ Linh cũng không phải không có.
Lông mày đột nhiên nhíu chặt lại, Quý Diệp bỗng thấy em gái mình hôm nay đột nhiên thật chướng mắt.
"Hắt xì...!"
Quý Hạ Linh đưa tay xoa mũi mình, trong người đột nhiên cảm thấy lành lạnh, không phải chứ, chẳng lẽ bị ốm rồi? Cô đưa tay đặt lên trán kiểm tra, đâu có nóng, người cũng không mệt mỏi, kì thể nhỉ.
Lạc Thiên Kỳ đang lái xe liếc mắt thấy sắc mặt cô không ổn liền đưa một chai nước qua.

Quý Hạ Linh tươi cười nhận lấy mở ra uống, nghi vấn trong lòng cũng theo nước trôi sạch.
Thư ký Lưu đang báo cáo thấy ông chủ nhăn mày khó chịu theo bản năng dừng lại mà quan sát hắn, trong lòng nơm nớp lo sợ mình có nói sai gì hay không.

Nhưng đợi đến nửa ngày thấy hắn cũng không phản ứng bèn đánh liều gọi nhỏ.
"Chủ tịch...!chủ tịch...!"
Quý Diệp hoàn hồn nhìn cô, không nói gì mà lập tức đứng dậy, với lấy chiếc áo vest vắt sau ghế sải bước ra ngoài.
Thư ký Lưu hoảng hồn chạy theo "Chủ tịch, ngài đi đâu thế?"
Quý Diệp dừng bước quay đầu híp mắt nhìn cô, thư ký Lưu lập tức rùng mình nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng uy áp của hắn.
"Đi tìm vợ."
Thư ký Lưu ngẩn người, sau đó mắt đột nhiên sáng lên, thì ra là nhớ phu nhân, bảo sao lúc nãy lại lơ đãng như vậy.

"Nhưng thưa chủ tịch, còn bản báo cáo này...!"
Quý Diệp lập tức ngắt lời cô.
"Đưa cho phó chủ tịch, tôi thấy cô ta cũng rãnh rỗi lắm."
Dứt lời liền bước đi nhanh không cho thư ký Lưu cơ hội nói thêm lời nào.

Thư ký Lưu nhìn theo bóng lưng vội vã của người đàn ông, thở dài một phen rồi bất lực đi gõ phòng phó chủ tịch.
Phó chủ tịch Lam Nguyệt Ánh đang nhàn nhã dũa móng tay bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình.
"Vào đi!"
Thư ký Lưu mở cửa bước vào, cúi đầu chào cô rồi không nhanh không chậm đặt sấp tài liệu dày côn lên bàn của Lam Nguyệt Ánh.
Lam Nguyệt Ánh trợn mắt nhìn đống giấy cao gần bằng gang tay của mình, sau đó trăn trỗi nhìn thư ký Lưu.
"Mấy người đang giết người đấy à?"
Thư ký Lưu vẫn bộ dạng nghiêm chỉnh nhìn cô.
"Đây là chủ tịch giao cho ngài, mong ngài hoàn thành trong ngày hôm nay."
Lam Nguyệt Ánh nghe xong sợ toát mồ hôi ngồi bật dậy.
"Hắn bị điên à? Đống này...!xong trong ngày hôm nay?"
"Vâng!"
Thư ký Lưu nhã nhặn gật đầu.
Lam Nguyệt Ánh ngồi dựa ra sau ghế hậm hực nói.
"Không làm, việc của hắn, hắn làm đi."
"Chủ tịch hiện phải làm việc quan trọng rồi ạ."
Lam Nguyệt Ánh nhướn mày, tên này ngoài công việc ra thì còn gì làm hắn thích thú nữa à.


Như để giải đáp thắc mắc cho cô thư ký Lưu vội nói.
"Ngài ấy đi kiếm phu nhân ạ."
Khóe mắt Lam Nguyệt Ánh giật giật, m* nó Quý Diệp, bà đây cũng muốn đi tìm vợ có được không?
Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng gì đó, Lam Nguyệt Ánh nhìn đống tài liệu cười giảo hoạt, cái đống này hình như cũng không khó làm lắm, nhưng cái gì cũng đâu phải làm không công.
Năm phút sau, trong điện thoại cô đã có đủ thông tin về giờ giấc của Quý Hạ Linh được gửi từ người anh trai tốt Quý Diệp, miệng Lam Nguyệt Ánh cười xán lạn thư ký Lâm đứng đối diện còn thấy chói mắt.
Lạc Thiên Kỳ và Quý Hạ Linh hiện tại đàn ngồi trong một quán nước tán gẫu với nhau, hai người anh anh em em cực kỳ thân mật, bên ngoài nhìn vào như đôi tiên đồng ngọc nữ.
Chị chủ quán đứng ở quầy thu ngân hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm hai người sau đó như quyết tâm bước lại gần.
"Chào hai em."
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười chào lại, Quý Hạ Linh lại càng cởi mở hơn, chào chị chủ quán như là bạn thân lâu năm của mình.
"Có hơi đường đột nhưng mà hai em có thể cho chị xin một tấm hình được không?"
"Nhìn hai em rất đẹp đôi, chỉ muốn lấy hình của hai em để dán lên bức tường dành cho các cặp đôi ở kia để làm thương hiệu á."
Hai người quay mặt nhìn nhau có chút khó xử, Quý Hạ Linh vừa định lên tiếng giải thích thì đã có người cướp lời.
"Không được chụp."
Mọi người ngơ ngác nhìn ra phía cửa, một nam nhân với vẻ ngoài thành đạt bước vào quán, mắt nhìn chằm chằm Lạc Thiên Kỳ rồi cứ bước thẳng đến.
Quý Hạ Linh bất ngờ thốt lên "Anh hai?"
Lạc Thiên Kỳ cũng bất ngờ nhìn hắn, không phải giờ này hắn nên ở công ty làm việc sao, sao lại xuất hiện ở đây?
Quý Diệp từng bước tiến đến gần hai người, bầu không khí đột nhiên im lặng đến ngượng ngùng, vị chủ quán là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ nó.
"Xin chào quý khách, không biết quý khách cần gì ạ?"
Quý Diệp nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh trên tay chủ quán rồi lạnh nhạt lặp lại ba chữ kia.
"Không được chụp."
Chị chủ quán ngớ người nhìn hắn, song lại nhìn đến hai người ở phía sau đang nhìn cô với ánh mắt khó xử, lại nhớ đến cô gái nhỏ gọi người này là anh hai, trong đầu lập tức bổ não thiết lập một truyện tình lâm li bi đát bị gia đình cấm cản không đến được với nhau.

Cô vội cúi đầu xin lỗi rồi quay người bước đi, đột nhiên Quý Hạ Linh ở phía sau gọi lại.
"Chị không định chụp ạ?"
Chị chủ quán thầm thán phục cô gái nhỏ dũng cảm, có anh trai ở đây nhưng vẫn kiên quyết bày tỏ tình cảm với người mình yêu.

Nhưng nhìn đến trang phục người đàn ông này, xem ra không phải người có thể chọc vào, cô liền tỏ ra khó xử nhìn hai người.
"Nhưng anh của em...!"
Quý Hạ Linh bĩu môi nhìn anh hai đang trừng mắt với mình "Không lẽ anh hai không muốn chụp hình với anh dâu à?"
Quý Diệp nghe xong không nói gì, nhưng ánh mắt lâu lâu lại có hơi nhìn về phía y.

Lạc Thiên Kỳ cũng không phải ngốc nghếch mà không nhận ra ánh mắt của hắn, y chính là giả ngu làm ngơ.
Chị chủ quán há hốc mồm, thì ra mình nghĩ sai rồi, làm gì có chuyện tình bi đát nào ở đây, đây là hiện trường bắt ghen của ông chồng tổng tài với chàng vợ nhỏ ấy chứ.

Chủ quán sau khi được thông não hết đưa mắt nhìn Quý Diệp rồi lại nhìn đến Lạc Thiên Kỳ, cuối cùng chốt một câu.
Hai người này nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp đôi, không chụp đúng thật là uổng.
Quý Hạ Linh đi đến dùng tay đẩy hai người về phía chỗ chụp hình, Lạc Thiên Kỳ còn đang bị bất ngờ nên cứ thế bị đẩy đi, còn Quý Diệp chính là tình nguyện để em gái mình đẩy, hơn nữa chân còn phối hợp bước vài bước.
Hai người bị đẩy vào khung hình không biết phải làm gì mà cứ đứng đó, còn hai cô gái kia thì vẫn say mê bàn xem nên chụp như thế nào cho đẹp nhất, có mấy người trong quán không nhịn được tò mò mà quay lại nhìn.
Quý Diệp hơi cúi đầu dễ dàng thấy được vàng tai đang đỏ ửng của Lạc, vợ cũ của hắn đây là đang ngại đi.
Nhưng hắn không phải ép người khác làm những điều không thích, nên cúi đầu nói nhỏ với y.
"Nếu cậu không muốn thì không cần chụp cũng được."
Lạc Thiên Kỳ ngước mặt nhìn hắn rồi dứt khoát kề sát người ôm lấy tay hắn, cơ hội tốt như vậy ngu gì y bỏ qua.
Quý Diệp hơi ngạc nhiên rồi cũng rất nhanh chóng mỉm cười, y đây là chịu chụp hình với hắn rồi? Không hiểu sao trong lòng lại có chút hạnh phúc.
[Ting, độ hảo cảm: 25%]
"Được rồi, bắt đầu chụp nhé, 1...!2...!3"
Tách
Quý Diệp ngồi trên giường ngây ngốc nhìn tấm ảnh chụp hai người trên tay, đây là hắn nhờ chủ quán rửa thêm cho hắn một tấm đem về, tất nhiên là chỉ có mình hắn và chủ quán biêt.
Cạch

Quý Diệp cuống quýt cất tấm ảnh vào hộc tủ, chôn sâu trong đống sách kinh tế của mình, mặc dù biết y sẽ không rãnh mà mở ra lục lọi nhưng với tính an toàn thì để như vậy vẫn ổn hơn.

Vơ đại cuốn sách nào đó cầm lên đọc, đến khi nghe giọng nói mềm mại của ai đó mới không nhịn được mà ngước lên nhìn.
"Anh đang đọc sách à?"
Lạc Thiên Kỳ mặc pijama in hình gấu trắng, cổ áo hơi rộng nên để lộ phần xương quai xanh tinh xảo, vì tắm bằng nước nóng nên má y có hơi ửng hồng, mái tóc ướt bám sát vào da mặt, có vài giọt nước theo sườn má chạy dọc xuống cần cổ trắng nõn trông vô cùng quyến rũ.
Quý Diệp nuốt ực một tiếng, cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, vợ cũ như vậy có tính là đang quyến rũ hắn hay không?
Lạc Thiên Kỳ ngoài mặt ngơ ngác nhìn hắn nhưng trong lòng đã muốn cười lớn, chỉ với vài hiệu ứng nhỏ mà hắn đã vậy rồi nếu mai mốt mà mình...!khụ bậy bậy Lạc Thiên Kỳ, mày trở lại nên mất liêm sĩ như vậy từ khi nào thế.
Quý Diệp đứng dậy bước đến gần y, một tay ôm lấy eo y, một tay tay cầm lấy khăn bông giúp y lau khô tóc.

Lạc Thiên Kỳ không giãy giụa mà đứng im hưởng thụ hắn phục vụ cho mình.

Hương bạc hà quanh quẩn tâm trí hắn, khiến bên dưới bắt đầu có phản ứng.
"Chồng cũ à...!anh sao thế?"
Giọng nói ngây ngô của chàng trai khiến lý trí sắp mất bị kéo về.

Quý Diệp quăng khăn trên tay đi, thả y ra rồi bảo y lại giường ngồi còn mình đi kiếm máy sấy.
Ngồi tại góc tủ, Quý Diệp trong lòng không ngừng niệm chú tịnh tâm, sau khi cảm thấy đã ổn mới cầm máy sấy đi lại chỗ y.
Lạc Thiên Kỳ vẫn ngồi im đó ngoan ngoãn đợi hắn, đôi mắt lục bảo linh động chớp sáng như ánh sao đêm.

Dằn lại cảm xúc lạ sắp bùng lên lần nữa, Quý Diệp cắm chuôi vào ổ điện rồi vòng ra sau Lạc Thiên Kỳ nhẹ nhàng giúp y sấy tóc.
Lạc Thiên Kỳ nhỏ giọng nói "Em có thể tự làm...!"
Quý Diệp như làm ngơ lời nói của y, chỉ nhắc nhở y ngồi im không làm loạn rồi chuyên tâm giúp y sấy tóc.

Những ngón tay lớn của hắn xen qua những sợi tóc mềm mại, như có như không chạm vào da đầu khiến y có chút tê dại..

Bình Luận (0)
Comment