Cạch cạch
Không gian im lặng vang lên vài tiếng đánh máy, Lạc Thiên Kỳ chán nản từ ngồi chuyển sang nằm trên sô pha lăn qua lăn lại, mắt liếc nhìn cái người đang chuyên tâm làm việc kia, chán chết đi được
Mà Vương Thiên Minh thấy y như vậy động tác trên tay vẫn không ngưng lại, môi hữu ý nâng lên tạo độ cung nhỏ nhẹ nhàng nói với y
"Chán sao?"
Lạc Thiên Kỳ từ trên ghế đứng bật dậy đi lại gần hắn chống tay phàn nàn
"Này chú à, có thể nào cho tôi về nhà được không? Ở đây chán chết đi được, không lẽ tôi cứ ngồi ngắm chú hoài à"
"Mặt tôi đẹp vậy, cậu ngắm sẽ tăng cường tính thẩm mỹ của mình"
"! ! "
Sao y không biết là tên này không chỉ biến thái mà còn mắc bệnh tự luyến kia chứ
Vương Thiên Minh dừng động tác của mình lại ngả người dựa vào thành ghế phía sau, bàn tay chuẩn xác bắt lấy cổ tay y mà kéo xuống
Lạc Thiên Kỳ mất đà mà ngã xuống, người thuận thế ngồi lên đùi hắn, cả mặt thì áp sát vào lồng ngực hắn
"Nè chú làm cái! um! "
Vương Thiên Minh một tay giữ gáy kéo y vào nụ hôn sau, đôi khi lại luồn qua mái tóc mềm mại của y, tay còn lại chuẩn xác đặt trên nơi căng tròn đầy mềm mại kia, quả nhiên là đồ tốt, sờ đã như vậy
Lạc Thiên Kỳ thật sự rất muốn đánh người nhưng cơ thể dường như bị chế trụ, cái lưỡi nhỏ của y cố gắng tránh né cái lưỡi ma quái kia nhưng bất thành, lần nào cũng bị nó bắt về mà hút hết mật ngọt
Lần này y đã có kinh nghiệm hơn lần trước, không dám nín thở nữa vì thế mà hai người dây dưa rất lâu
Đến khi không chịu nổi được nửa y liền đánh vào vai hắn, thả ra ngộp chiết ông đây rồi
Vương Thiên Minh luyến tiếc mà buông tha cho y, hai người tách ra kéo theo một sợ chỉ bạc óng ánh
Nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ và ánh mắt phiếm hồng phủ một tầng sương mờ của y cùng với lồng ngực phập phồng vì thở dốc khiến lửa nóng trong người bộc phát, thứ dục vọng kia của hắn có dấu hiệu ngẩng đầu
Vương Thiên Minh ôm y để y tựa đầu lên vai mình, cố gắng kiềm chế dục hỏa trong người, Vương Thiên Minh cậu ấy còn nhỏ mày không được làm bậy
Lạc Thiên Kỳ cả người vô lực tựa trên vai hắn không có sức mà đánh người nữa, trong đầu tự mắng chính mình không có tiền đồ
Lạc Thiên Kỳ ơi Lạc Thiên Kỳ sao mày có thể như vậy chứ? Hai lần đều bị người ta hôn đến đầu óc choáng váng không thể phản kháng, đúng thật không có tiền đồ
Vương Thiên Minh một tay vuốt tóc y, đầu hơi nghiêng qua ngửi lấy mùi hương thanh mát nơi mái tóc mềm mại ấy, là mùi bạc hà, thật thoải mái
"Sao lại hôn?" Lạc Thiên Kỳ ủy khuất hỏi
Vương Thiên Minh mặt thỏa mãn nói ra lý do cực kỳ thiếu đánh
"Cậu gọi tôi là chú, không phải nói rồi sao, gọi một lần hôn một lần, cậu gọi tôi tổng cộng ba lần có phải hay không còn thiếu hai lần?"
Lạc Thiên Kỳ trợn mắt quay qua nhìn hắn, uất nghẹn phun ra hai chữ
"Vô sĩ"
Sau đó liền quay phắt đầu không để ý tới hắn nữa
Vương Thiên Minh bị người ta không để ý cũng không cảm thấy tức giận ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, mèo nhỏ xù lông quả thực đáng yêu
[Ting, độ hảo cảm: 35%]
Lạc Thiên Kỳ mặt đen lại khi nghe thông báo, hôn muốn đứt hơi mà lên có năm phần trăm hệ thống này có lừa đảo y không thế?
"Thiên kỳ"
"!.
.
"
"Tiểu Kỳ"
"!.
.
"
Hừ, ông làm lơ ngươi rồi, gọi cũng không có tác dụng gì đâu
"Tiểu Kỳ Kỳ"
Lông tơ trên người dựng đứng, cả người y căng cứng, làm ơn đi đừng có gọi y buồn nôn như vậy được không
Vương Thiên Minh cố ý bỏ qua biểu tình của y vẫn mặt dày tiếp tục gọi
"Tiểu Kỳ Kỳ"
"! ! " Nhịn nhịn không được đánh người
"Tiểu Kỳ Kỳ~"
Thật sự là hết chịu nổi rồi, Lạc Thiên Kỳ ngồi thẳng người dậy đem hai tay bịt miệng hắn lại, tai đã đỏ bừng lên vì ngại, miệng lí nhí nói
"Đừng gọi nữa"
Vương Thiên Minh thấy được biểu cảm đáng yêu này tâm trạng tốt lên mấy phần, hắn híp mắt cười, môi mở hé đem đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay y
Như có dòng điện chạy qua người, Lạc Thiên Kỳ cả người dựng đứng vội vàng rút tay về, cả mặt đò bừng lắp bắp nhìn hắn
"Ch! ngài!.
ngài!.
"
[Ting, độ hảo cảm: 37%]
Vương Thiên Minh mỉm cười vươn tay kéo y áp sát người mình
"Đói không?"
Lạc Thiên Kỳ bị xấu hổ làm cho ngại chết mềm mại gật đầu trong ngực hắn
"Vậy ta đi ăn"
Nói xong liền lập tức đứng dậy đem cả người ôm lên, Lạc Thiên Kỳ hoảng hốt theo bản năng mà vòng tay qua cổ hắn
"Tôi!.
tôi tự đi được! "
"Ngồi im"
Mọi hành động vùng vẫy của y đều bị đình chỉ khi nghe hai từ này của hắn, y bĩu môi núp mặt vào trong không thèm liếc hắn một cái, ngồi im thì ngồi im có cần đáng sợ thế không, ta dỗi cho ngươi coi
Thấy y như vậy hắn chỉ biết lắc đầu cười, thật trẻ con a
Cứ vậy hắn bế cậu từ phòng làm việc ra xe trước con mắt ngỡ ngàng của toàn bộ nhân viên trong công ty, Lạc Thiên Kỳ xấu hổ đến nổi cả mặt đỏ bừng chôn sâu vào ngực hắn, đường đường là một nam nhân lại để cho một tên nam nhân khác bế đi hiên ngang trước mặt mọi người, ôi thôi y thật muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống cho rồi, quá mất mặt
Vừa đến xe Lạc Thiên Kỳ lập tức vùng ra khỏi tay hắn mà chui tọt vào trong, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái
Vương Thiên Minh bất đắc dĩ nhìn y, xem ra giận thật rồi đây
"Chủ tịch, chúng ta đi đâu đây?"
Tài xế dù rất tò mò về vị thiếu niên kia nhưng vì tính chuyện nghiệp đành dằn xuống hiếu kỳ trong lòng
"Nhà hàng X"
"Vâng"
Vương Thiên Minh ngã người dựa ra sau, mắt mở hé liếc nhìn y đang ngồi dán sát cửa cách xa hắn nhất có thể
"Tôi cũng đâu có ăn thịt cậu"
"Hừ"
Lạc Thiên Kỳ hừ nhẹ quay đầu đi, đừng nói chuyện với ông, ông đây dỗi rồi
Vương Thiên Minh lắc đầu thở dài vươn tay đem người kéo về
"Giận sao?"
Còn không thấy sao con hỏi, Lạc Thiên Kỳ mặt nhăn nhó đẩy người ra, lập tức cổ tay bị người kia nắm lại kéo sát vào người
"Ngoan"
Lạc Thiên Kỳ vậy mà nghe lời hắn thật, chân tay không còn động đậy nữa mà thả lỏng để cho hắn ôm, y sẽ không nói là vì ngại bởi cái giọng ôn nhu của người này đâu, sao mặt nóng thế này không biết
"Chủ tịch, đã đến rồi"
Vương Thiên Minh gật đầu với tài xế sau đó nhìn qua người im lặng từ nãy giờ
"Đây là muốn tôi bế cậu vào sao?" hắn thì thầm vào tai y
Quả nhiên khi nghe lời này Lạc Thiên Kỳ lập tức nhảy dựng lên tông cửa chạy ra ngoài, cái tên này sao có thể vô sĩ như thế chứ
Vương Thiên Minh bị hành động này của y làm cho bật cười, mèo nhỏ khi ngại cũng thật thú vị a
Vì không muốn bị ảnh hưởng khi ăn hắn và y liền vào phòng riêng mà ngồi, thức ăn lần lượt được phục vụ đem ra phút chốc đã đầy ắp trên bàn, hắn nhất định phải vỗ béo y mới được
Lạc Thiên Kỳ ánh mắt sáng như sao nhìn thức ăn trên bàn, mùi thơm tỏa ra từ nó khiến y phải nuốt nước bọt, bụng cũng bắt đầu biểu tình
Mặc dù rất muốn ăn nhưng cũng không thể lỗ mãng, Lạc Thiên Kỳ ái ngại nhìn hắn
"Có thể ăn được chưa?"
Hắn có thể nhìn thấy sự mong chờ trong đôi mắt lục bảo kia, không nhịn được mà trêu đùa y
"Không phải đang giận sao?"
"!.
.
"
Lạc Thiên Kỳ mặt mày hầm hầm nhìn hắn, tên này là đang trêu y??? Hừ, tức chết mà
Nhưng khi nhìn đến những dĩa thức ăn trước mặt đang không ngừng mời gọi y thưởng thức, lập tức cái gì đó gọi là liêm sĩ đều bị y vứt ra sau đầu, liêm sĩ giúp ngươi no sao? Không hề, chỉ có đồ ăn thôi, đồ ăn là chân ái
"Tôi đâu có giận đâu, ngài nhìn lầm rồi á" tôi chỉ dỗi thôi
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, hãy tin y, y không hề giận chút nào hết á, chỉ có chút suy nghĩ là có nên bằm tên này ra hay không thôi
"Ồ vậy à"
Vương Thiên Minh nhướn mày đầy tiếu ý nhìn y, Lạc Thiên Kỳ dù trong lòng muốn đem hắn đi băm nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nịnh nọt
"Đúng vậy a, ngài tốt như vậy sao tôi giận ngài được"
1503 trong không gian bất lực, liêm sĩ, liêm sĩ của kí chủ nhà nó đâu rồi a
Vương Thiên Minh gật gật đầu hài lòng, Lạc Thiên Kỳ thấy thế liền ngước đôi mắt long lanh của mình lên nhìn hắn
"Vậy có thể ăn được chưa a?"
"Gọi anh"
"Anh"
Lạc Thiên Kỳ không do dự mà gọi, hệ thống trong không gian che mặt, kí chủ nhà nó bị đồ ăn che mắt rồi a, thật không có tiền đồ
Vương Thiên Minh nghe y gọi tâm tình thực vui vẻ, tay vươn lên xoa mái tóc mềm mại của y
"Ăn đi"
Lạc Thiên Kỳ được cho phép mắt sáng như sao tay lập tức cầm đũa lên bắt đầu cuộc chiến của mình
Lạc Thiên Kỳ không quản gì gọi là hình tượng mà chuyên tâm ăn uống, đùa chứ hình tượng là gì? Có ngon bằng đồ ăn sao?
Vương Thiên Minh bên này ăn được một chén liền buông đũa, sau đó chống cằm nhìn y đang vui vẻ ăn.