Tra Nam Tiện Nữ, Đôi Lứa Xứng Đôi

Chương 2

4

Tôi cười nhạo: “Anh cũng biết sự khác biệt giữa nam và nữ à? Tôi còn tưởng anh không biết nữa cơ.”

Châu Cảnh Thừa nhận ra, tôi làm vậy là vì không hài lòng với việc anh ta để Bạch Đường ở nhà chúng tôi.

“Tri Hoan, em có thể ngừng lại được không? Người đồng ý để cho Bạch Đường dọn vào sống là em, bây giờ người chuyển đến nhà Thẩm Du An ở cũng là em, rốt cuộc em có ý gì?”

“Tôi giả vờ đáp ứng chính là một khảo nghiệm đối với anh, thật đáng tiếc, anh đã không thể vượt qua khảo nghiệm.”

Tôi không muốn nói chuyện thêm với anh ta nữa, chỉ để lại một câu: “Cứ như vậy đi, Thẩm Du An cắt trái cây cho tôi, tôi muốn ăn trái cây rồi.”

Tôi nói rồi cúp máy.

Câu cuối cùng rõ ràng là đang mỉa mai anh ta.

Châu Cảnh Thừa cầm áo khoác muốn đến nhà Thẩm Du An tìm tôi.

Đi ngang qua phòng khách, Bạch Đường gọi anh ta lại: “Cảnh Thừa, em nghe thấy hết rồi, xem ra chị Tri Hoan không chào đón em, vậy đi, bây giờ em thu dọn hành lý rồi rời đi.”

Châu Cảnh Thừa dừng chân lại, giải thích với cô ta: “Em đừng để bụng, Tri Hoan chỉ là đang nóng nảy thôi, anh đi đón cô ấy, cô ấy sẽ quay lại với anh.”

“Em không muốn vợ chồng anh vì em mà cãi nhau, em vẫn là nên đi.” Bạch Đường nói xong rồi đi đến phòng ngủ thứ hai thu dọn hành lý.

Châu Cảnh Thừa thấy cô ta không giống như đang nói đùa, vội vàng cởi áo khoác xuống, dỗ dành cô ta: “Hiện tại không phải là em không có chỗ ở sao? Dù có phải rời đi thì cũng không cần vội, anh mua cho em nhiều hoa quả như vậy.”

“Cảnh Thừa, anh thật tốt, giá như ban đầu người em chọn là anh thì tốt rồi…” Bạch Đường thở dài, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối.

Vành tai Châu Cảnh Thừa đỏ bừng, hỏi: “Bạch Đường, sao ngay từ đầu em không chọn anh?”

Bạch Đường cười nhạt nói: “Năm đó người theo đuổi em quá nhiều, con người luôn mắc phải sai lầm, chuyện đã qua thì không nên nhắc lại nữa.”

Có lẽ lời nói của Bạch Đường đã mang lại cho Châu Cảnh Thừa hy vọng, nên anh ta quyết định không đến nhà Thẩm Du An tìm tôi nữa.

Anh ta nghiêm túc nói với Bạch Đường: “Em đừng rời đi, chuyện này em không sai, người sai là Tri Hoan, cô ấy quá nhỏ mọn rồi.”

“Em cứ ở lại đây đi. Nếu cô ấy muốn ở trong nhà Thẩm Du An thì cứ để cô ấy ở ở đó.” Châu Cảnh Thừa nói xong, bảo Bạch Đường ra phòng khách tiếp tục ăn hoa quả.

Bạch Đường lại nói thêm: “Nhân tiện, ngày mai anh có thể cùng em đi khám thai được không?”

“ Đương nhiên là có thể rồi, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, dù cho không phải cuối tuần, anh cũng xin nghỉ phép đi cùng em.” Châu Cảnh Thừa không nghĩ gì liền đồng ý, bản chất thật sự của chó li3m* đã được lộ ra.

(*): 舔狗 [tiǎn gǒu]: chó li3m, chỉ mấy sad boy si tình yêu người khác dù cho họ có yêu lại hay không, thậm chí cho dù bị đối xử rất tệ bạc thì họ vẫn cứ bám theo y như con chó vẫy đuôi.

“Anh là người đàn ông tốt, chị Tri Hoan thật hạnh phúc.” Bạch Đường vừa tâng bốc Châu Cảnh Thừa, vừa bôi nhọ tôi: “Anh tốt như vậy, chị ấy vẫn vô cớ gây sự với anh, em cảm thấy có chút không xứng với anh.”

“Haizz, cô ấy đúng là có chút nóng nảy, không được chu đáo như em.” Châu Cảnh Thừa thở dài, ánh mắt nhìn Bạch Đường thâm tình hơn vài phần.

Bạch Đường ngượng ngùng cười, hai người liếc mắt đưa tình.

5

Ngày hôm sau, sáng sớm tôi đã đi một chuyến đến bệnh viện.

Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi gặp Bạch Đường và Châu Cảnh Thừa.

Châu Cảnh Thừa hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi ở khoa sản phụ khoa.

Anh ta kéo tôi đến cuối hành lang, thấp giọng hỏi tôi: “Tri Hoan, em đến đây làm gì?”

Sắc mặt tôi tái nhợt, giọng nói lạnh lùng: “Bạch Đường không nói cho anh biết, tôi cũng mang thai sao?”

Khi Châu Cảnh Thừa nghe được tin tôi mang thai, anh ta cũng không phải rất ngạc nhiên, chỉ là có chút ngạc nhiên: “Cái gì? Em cũng có thai à? Hôm nay em đến khám thai à?”

Tôi lắc đầu: “Không, tôi đi phẫu thuật. Tôi đã lấy đứa bé ra rồi.”

Châu Cảnh Thừa tức giận: “Hạ Tri Hoan, em lấy đi con của chúng ta mà không hỏi ý kiến anh? Em có ý gì?”

“Châu Cảnh Thừa, ly hôn đi. Chúc anh và Bạch Đường hạnh phúc.”

Thẩm Du An từ xa đi tới. Anh vừa đi lấy thuốc cho tôi.

Châu Cảnh Thừa nhìn thấy Thẩm Du An, lao tới đấm một cú, tức giận nói: “Thẩm Du An, là anh xúi giục vợ của tôi lấy đi đứa con phải không? Anh đang tìm chết!”

Thẩm Du An cũng đấm cho Châu Cảnh Thừa một cú, y tá tiến tới tách hai người ra.

Bạch Đường tiến tới dỗ dành Châu Cảnh Thừa: “Đừng tức giận nữa, có việc gì thì đợi về rồi nói.”

Tôi kéo Thẩm Du An đi, để lại Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường ở phía sau.

Châu Cảnh Thừa tức giận đến nghiến răng, nói sau lưng tôi: “Hạ Tri Hoan, em phải suy nghĩ thật kỹ! Nếu em đi cùng anh ta, chúng ta sẽ không bao giờ ở cùng nhau nữa!”

Tôi suy nghĩ rất kỹ, ly hôn, nhất định phải ly hôn!

Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi nghỉ ngơi ở nhà Thẩm Du An vài ngày.

Đợi sau khi có thể ra khỏi giường, tôi rời khỏi nhà Thẩm Du An, ở trong một khách sạn.

Vốn dĩ tôi ở nhà anh vì muốn kích động Châu Cảnh Thừa, nhưng tôi đã hơi bốc đồng.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi biết mình không nên làm điều này.

Tôi đã đệ đơn ly hôn với Châu Cảnh Thừa.

Anh ta cũng đang tức giận, trực tiếp đồng ý.

Tuy nhiên, có một số bất đồng trong việc phân chia tài sản.

Dưới tên chúng tôi có một ngôi nhà, một chiếc ô tô và tổng số tiền tiết kiệm của chúng tôi là ba mươi vạn nhân dân tệ.

Ban đầu, chúng tôi dự định bán nhà, xe và chia đều tài sản chung.

Bạch Đường lại xúi giục Châu Cảnh Thừa: “Lương của Hạ Tri Hoan không cao bằng anh, sao có thể chia cho chị ấy một nửa chứ? Chị ấy nhận được một phần ba là đã tốt lắm rồi.”

Châu Cảnh Thừa cảm thấy lời nói của Bạch Đường có lý, nên đã đề nghị với tôi căn nhà là của anh ta, chiếc xe của tôi, anh ta sẽ lấy hai mươi vạn tiền tiết kiệm, tôi lấy mười vạn tiền tiết kiệm.

Tất nhiên là tôi không đồng ý.

Mặc dù lương cơ bản của tôi không cao bằng anh ta, nhưng tiền thưởng cuối năm của tôi cũng bằng lương cả năm của anh ta.

Tôi đã mua chiếc xe đó bằng chính tiền thưởng cuối năm của mình.

Khi chúng tôi mua nhà, gia đình tôi cũng hỗ trợ một nửa số tiền.

Vốn dĩ tôi định cùng anh ta sống tốt, nhưng không ngờ mình đã sai rồi.

Hiện tại, sống không tốt, tài sản mỗi người một nửa, đối với anh ta mà nói đã là một món hời rồi. Hai người không thể đạt được sự đồng thuận, chỉ đệ đơn ly hôn lên.

6

Khi tôi chuẩn bị giấy tờ ly hôn, Bạch Đường vẫn ở nhà tôi.

Còn tôi ở trong một khách sạn.

Phòng ngủ chính ở nhà tôi có phòng vệ sinh và bồn tắm lớn.

Bồn tắm được kết nối với ứng dụng trên điện thoại của tôi, tôi có thể điều khiển từ xa nhiệt độ nước và tần suất mát-xa thường xuyên.

Tối hôm đó, một thông báo hiện lên trên ứng dụng di động của tôi, hiển thị bồn tắm đang được sử dụng. Nhiệt độ nước là 40 độ.

Tôi ngay lập tức trở nên cảnh giác.

Bồn tắm này là của cá nhân tôi. Châu Cảnh Thừa hầu như không sử dụng, anh ta chỉ thích tắm vòi hoa sen.

Hơn nữa, anh ta không thích tắm nước quá nóng, lên tới 38 độ. Tôi nghi ngờ Bạch Đường đang sử dụng bồn tắm của tôi. Rõ ràng trong nhà tôi có hai phòng tắm, ngoài phòng tắm trong phòng ngủ chính, còn có một phòng tắm công cộng bên cạnh phòng ngủ thứ hai.

Để xác nhận sự nghi ngờ của mình, tôi đã gọi điện video với Châu Cảnh Thừa.

Châu Cảnh Thừa đợi hơn mười giây mới chậm rãi kết nối cuộc gọi video.

Anh ta đang làm việc trong phòng làm việc, nhìn tôi trong video, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thế nào? Em biết mình sai rồi sao? Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em.”

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, hỏi thẳng: “Bạch Đường đang tắm trong phòng ngủ chính à?”

Châu Cảnh Thừa cho đó là đương nhiên: “Vậy thì sao? Phòng ngủ thứ hai không có bồn tắm nên cô ấy mới lên phòng ngủ chính tắm. Chúng ta sắp ly hôn, em vẫn còn quan tâm sao?”

“Tôi thực sự phục rồi!” Tôi chuyển cuộc gọi video sang cửa sổ nổi, mở ứng dụng điều khiển bồn tắm, làm nóng nước và nhấn ngẫu nhiên các nút massage spa.

Đầu bên kia điện thoại, tiếng hét của Bạch Đường vang lên: “A…”

Châu Cảnh Thừa vội vàng đứng dậy, đi tới cửa phòng ngủ chính, lớn tiếng hỏi: “Bạch Đường, em sao vậy?”

“Tại sao nhiệt độ nước càng ngày càng nóng như vậy? Nước còn phun ra tùy ý.” Bạch Đường vội vàng ra khỏi bồn tắm.

“Cẩn thận một chút, ra ngoài trước đã, đừng để bị ướt.”

Châu Cảnh Thừa bỏ lại câu nói này, quay lại phòng làm việc, nhấc điện thoại lên hỏi tôi: “Hạ Tri Hoan, có phải em đã điều khiển bồn tắm không? Em có thể đừng nhỏ mọn như vậy được không?”

Tôi cau mày: “Tôi có hào phóng đến đâu cũng không thể để người phụ nữ khác ngâm mình trong bồn tắm của tôi. Anh mau bảo cô ta cút ra ngoài đi!”

“Bị điên.”

Châu Cảnh Thừa vừa định mắng tôi, lại nghe thấy tiếng hét từ phòng tắm chính vang lên: “A...”

Châu Cảnh Thừa còn chưa cúp máy, dùng điện thoại di động mở cửa phòng ngủ chính lao vào.

Máy quay lia đến cảnh Bạch Đường tr@n truồng nằm trên sàn nhà tắm, ướt át.

Bạch Đường vừa khóc vừa nói: “Cảnh Thừa, mau tới đỡ em, vừa rồi em ra khỏi bồn tắm không cẩn thận trượt chân rồi.”

Châu Cảnh Thừa đi tới dùng khăn tắm che cho Bạch Đường, rồi đỡ cô ta dậy.

Có lẽ anh ta đã quên rằng tôi vẫn có thể nhìn thấy cảnh này từ đây.

Thật thú vị.

Tôi dứt khoát nhấn nút ghi âm.

Châu Cảnh Thừa đỡ Bạch Đường lên giường trong phòng ngủ chính, hỏi cô ta: “Em không sao chứ? Bị ngã có nghiêm trọng không?”

Bạch Đường cảm giác được điều gì đó, sắc mặt thay đổi nghiêm trọng, xấu hổ nói: “Châu Cảnh Thừa, anh mau gọi xe cấp cứu đi, em cảm thấy... hình như em đang chảy máu.”

Nói xong, cô ta bảo Châu Cảnh Thừa quay lưng lại, cô ta đứng dậy nhìn.

Khăn trải giường màu trắng của tôi đã bị cô ta nhuộm đỏ rồi.

“Anh sẽ trực tiếp đưa em đến bệnh viện.” Châu Cảnh Thừa đi lấy giúp Bạch Đường quần áo, để cô ta thay.

Đều là do Bạch Đường làm tất cả, bên ngoài có phòng tắm nhưng cô ta không dùng, cô ta phải đến phòng ngủ chính để ngâm mình trong bồn tắm của tôi.

Nếu cô ta không té ngã thì ai sẽ té ngã?

Đáng đời!
Bình Luận (0)
Comment